Xuyên Qua Chạy Nạn Ta Dựa Vào Hệ Thống Nâng Đỡ Một Thế Hệ Đế Vương




Tạ Nhị Lang thì còn có việc dạy lũ trẻ tập bàn tính, giết thời gian.



Còn Tạ Trạm và Tạ Lục Lang mỗi người ôm một quyển sách, trong thời tiết khắc nghiệt và nơi tà khí này, cả hai vẫn tập trung đọc chăm chú như không hề bị ảnh hưởng.



Riêng Cố Cửu thì chẳng hề thấy buồn chán, nàng bận rộn kiểm tra thảo dược, xem xem có đủ thuốc chuẩn bị cho Cao thị chưa, còn thiếu những gì.



Bỗng nhiên, một đứa trẻ hét lên: "Cái gì kia? Hổ! Có hổ kìa!"



Dân làng hoảng hốt, đồng loạt ngẩng đầu nhìn theo.



"Ở đâu? Ở đâu?"



Cố Cửu, Tạ Ngũ Lang và Tạ Trạm nghe thấy cũng lập tức tỉnh táo, trong lòng mừng rỡ vì lại có thịt hổ để ăn.



Đứa trẻ phát hiện ra con hổ chỉ tay về phía trước, mọi người nhìn theo hướng chỉ, thấy cách đó vài chục trượng, trong màn mưa, một con hổ lớn với bộ lông vằn trắng đang rình mồi.




Phía trước con hổ là một đống đá lởm chởm, cỏ dại mọc um tùm, những bụi cây cao ngang người.

Giữa đống đá, có hai tảng đá đen bóng, trơn nhẵn vì thời gian, nằm hai bên cách con hổ chỉ vài trượng.



Con hổ nghiêng mình về phía mọi người, hai mắt nhìn chằm chằm phía trước, đầu và nửa thân trước hạ thấp, hai chân trước bước chậm rãi, nhẹ nhàng như đang chuẩn bị lao tới vồ mồi.



Trước mặt con hổ, có một người đàn ông đứng quay lưng lại, tay cầm cương xoa, giơ cao, dường như đang tập trung vào con mồi phía trước, nhưng vì bị tảng đá lớn che khuất nên mọi người không nhìn rõ.



Cảnh tượng trước mắt chẳng khác nào bọ ngựa bắt ve, chim sẻ rình sau lưng.



Một đứa trẻ hét lớn: "Con hổ sắp vồ người kia! Chạy mau!"



"Chạy mau, sau lưng ngươi có hổ! Nhanh lên!"



Lũ trẻ đồng loạt la lên, có cả người lớn cũng hô theo, bảo người đàn ông kia chạy nhanh.



Nhưng người đó dường như không nghe thấy gì, vẫn tập trung vào con mồi của mình, không hề để ý đến nguy hiểm đang cận kề.



Con hổ cũng không bị tiếng la của dân làng làm phân tâm, ánh mắt vẫn dán chặt vào miếng mồi ngon trước mặt.




Rõ ràng khoảng cách giữa người đó và dân làng không xa, dù có tiếng mưa rơi nhưng với nhiều người hô lớn như thế, hẳn hắn phải nghe thấy.



Tuy nhiên, cả người đàn ông lẫn con hổ đều như bị điếc, không hề quay đầu lại nhìn về phía này.



Cố Cửu ban đầu chuẩn bị sẵn sàng lấy cung nỏ từ không gian ra để bắn chết con hổ, nhưng rồi nàng chợt nhận ra có điều gì đó không ổn, bàn tay nắm chặt của nàng dần thả lỏng ra.
Cố Cửu nghiêng đầu hỏi Tạ Trạm: "Tạ Trạm, ngươi có thấy người và hổ đều có chút không thật không?"



Tạ Trạm tuy trên mặt đầy vẻ nghi hoặc, khó mà lý giải được cảnh trước mắt, nhưng miệng lại chắc chắn đáp: "Không giống người thật."



Tạ Ngũ Lang kinh ngạc quay đầu nhìn hai người họ, "Không giống người thật? Chẳng lẽ là..."



"A----!"



Tiếng hét kinh hãi cắt ngang lời Tạ Ngũ Lang.

Hắn vội quay lại nhìn, chỉ thấy con hổ kia không chờ được nữa, đã nhảy chồm lên, miệng mở to, lộ ra hàm răng nanh sắc nhọn.

Hai chân trước hung dữ chộp thẳng về phía người đàn ông.



Người nọ cuối cùng cũng cảm nhận được nguy hiểm, vội quay đầu lại, theo phản xạ nâng cao cương xoa để chống đỡ đòn tấn công của hổ.



Nhưng đã quá muộn, một cú vuốt của con hổ gạt phăng cương xoa, lập tức tát người nọ ngã xuống đất.

Con hổ há to cái miệng đầy máu, cắn thẳng vào người.

Dù người nọ giơ tay lên che chắn, nhưng chỉ trong chớp mắt, một cánh tay đã bị hổ cắn đứt lìa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui