Cố Cửu nhìn nhìn thiếu niên đang cắn dở chiếc bánh, rồi nhận mệnh đưa tay xé một miếng, biết điều nói lời cảm tạ: “Cảm ơn ngũ ca.”
Tạ Ngũ Lang nghe tiếng "ngũ ca" mà mừng rỡ, cười ha ha, vỗ vỗ đầu Cố Cửu hai cái: “Đi không nổi thì cứ kêu ngũ ca, ngũ ca sẽ cõng ngươi, ngũ ca khỏe lắm!”
Tạ Đại Cát không vui, chỉ vào Cố Cửu nói: “Rõ ràng ngươi với ta lớn bằng nhau, sao lại thành tiểu cô cô của ta? Không được đâu, Cố Cửu Nương, ngươi làm khuê nữ của mẹ ta đi, để ta làm ca ca của ngươi.”
Rồi hắn hỏi tiếp: “Ngươi chắc không lớn hơn ta đâu nhỉ? Dáng thấp thế kia mà.”
Cố Cửu: …
Ta không tức giận, không thèm chấp trẻ con.
Nhưng giọng nàng vẫn hơi hậm hực: “Ta sinh vào tháng sáu, sắp mười hai tuổi rồi.”
“A? Ta cứ tưởng ngươi chưa đến mười tuổi, hóa ra ngươi lớn hơn ta thật.
Ta mới mười một, vậy ngươi làm tỷ của ta đi.” Tạ Đại Cát nói.
Cố Cửu: Cảm ơn, ta cũng chẳng thấy an ủi gì cả.
Tạ Ngũ Lang cười nói: “Khó mà được đấy, vừa mới có một tiểu tiên nữ làm muội muội, ai lại đi biến thành chất nữ.
Ngươi muốn có muội muội, thì bảo đại tẩu sinh cho.”
Trương thị vốn dỏng tai nghe, trong lòng đã có chút mừng thầm.
Từ sau khi sinh lão đại đến giờ, bao nhiêu năm qua đều không có thêm đứa con nào.
Nếu có thể nuôi một đứa khuê nữ trắng trẻo xinh xắn, cũng không tệ… Nghĩ đến đây lại càng thấy vui vẻ.
Nhưng nghe Tạ Ngũ Lang nói vậy, Trương thị hung hăng trừng mắt lườm hắn một cái.
Nếu nhà lão Tạ có mệnh sinh nữ nhi, thì sao phải đi nhặt một đứa về chứ?
Cố Cửu nhìn Tạ Ngũ Lang với ánh mắt sâu xa, nói: “Thực ra ta muốn gọi ngươi là ngũ đệ.”
Tạ Trạm, đang đi phía trước, nghe vậy mà lảo đảo một cái.
Cao thị lắc đầu cười bất đắc dĩ, còn những người khác thì ngây ngốc, không hiểu Cố Cửu đang nói gì ẩn ý.
Tạ Nhị Lang phản ứng chậm nửa nhịp, rồi cười ha hả: “Ngươi nghĩ đẹp thật đấy.
Tứ Lang nhà ta là như hương bánh trái, biết bao nhiêu người thèm muốn, ngươi ngoan ngoãn làm khuê nữ nhà ta là được rồi.”
Trương thị, trong lòng đang phấn khởi, giờ bỗng cảm thấy lạnh lẽo.
Bà trừng mắt nhìn Tạ Trạm: "Thằng nhóc đáng ghét, sao lại đẹp trai thế làm gì, khiến con gái nhà ta bay hết rồi."
Tạ Trạm: …
Ta đã làm gì sai chứ?
Cao thị nghĩ ngợi, cảm thấy dù là giữ Cửu Nương làm khuê nữ hay con dâu nuôi từ bé cũng đều tốt.
Tương lai thế nào thì cứ để lũ trẻ tự quyết định, nhưng dù sao nàng cũng là người nhà mình.
Cuối cùng, Cao thị đưa ra quyết định: “Được rồi, Đại Lang, các ngươi sau này phải thương muội muội nhiều hơn biết không? Đại Cát, Nhị Khánh, Tam Hữu, Tứ Dư, về sau đều phải gọi Cửu Nương là tiểu cô cô, nhớ chưa?”
Tạ Đại Lang cùng các huynh đệ vui vẻ đồng ý.
Đám trẻ con cũng ngoan ngoãn gọi người.
Chỉ có Tạ Đại Cát cứ lén nhìn chằm chằm vào Cố Cửu, mãi mới chịu miễn cưỡng gọi một tiếng “tiểu cô cô”.
Cố Cửu đành phải vui vẻ đáp lời.
Tự nhiên nàng có thêm mấy đứa cháu trai, nhưng chẳng thấy quà gặp mặt đâu cả.
Chắc phải đợi sau này có tiền rồi tính bù lại.
Cao thị thì vô cùng hớn hở, rạng rỡ nghĩ thầm: Cuối cùng, ta cũng có một đứa khuê nữ rồi! Đôi mắt bà cứ nhìn mãi vào khuôn mặt tân khuê nữ, cảm thấy hài lòng không để đâu cho hết.
Không khí ở bên Tạ gia nhẹ nhàng, hoàn toàn không giống như đang chạy nạn.
Tuy vậy, ở phía sau, áp lực càng ngày càng lớn, mọi người bắt đầu chú ý đến sự rộng rãi của Tạ gia.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...