Cố Cửu khẽ nói: “Nhưng có lẽ chúng ta lui cũng không về được đâu.
Có khi nào dù quay lại, chúng ta cũng sẽ trở về chỗ này?”
Không biết vì sao, nàng có linh cảm mãnh liệt rằng dù có đi ngược lại, họ vẫn sẽ quay về đúng nơi này.
Lời nói của Cố Cửu khiến các trưởng lão trong thôn không khỏi rùng mình, trái tim già nua đập thình thịch, lông tơ dựng đứng lên vì sợ hãi.
Tạ Trạm khẽ đỡ trán, rồi lại xoa đầu Cố Cửu, nửa đùa nửa thật: “Nếu ai bị dọa sợ, cứ tìm Cửu Nương dưới gốc cây hòe trong thôn mà nhờ giúp.”
Cuộc họp nhỏ nhanh chóng kết thúc.
Ai nấy trở về, lòng vẫn chưa hết lo âu sau câu nói cuối cùng của Cố Cửu.
Những người trở về nhà mình cũng không dám kể lại chuyện kỳ dị ấy vì sợ hù dọa người thân.
Bếp đá dựng tạm giữa trưa vẫn còn, mọi người tiếp tục dùng, cũng đỡ phải dựng lại bếp mới.
Nhưng không lâu sau, liên tiếp xảy ra những vụ mất đồ giống hệt ban trưa.
Hết nhà này mất lưỡi hái, lại đến nhà khác mất dao phay, ngay cả cây cuốc nhỏ của Cố Cửu cũng biến mất, tất cả đều biến mất một cách không thể giải thích được rồi đột nhiên không còn dấu vết.
Cách đây một khắc còn đang dùng, tùy tay để bên cạnh, nhưng lúc cần lại chẳng thể tìm thấy.
Dân làng sợ hãi, hai chữ "có quỷ" lăn trên đầu lưỡi của mọi người, nhưng không ai dám thốt ra.
Cha con nhà Lục lần này học khôn, buộc chặt cây gậy sắt vào người, ngay cả khi nấu cơm cũng mang theo, quyết không dám để nó rơi nữa.
Sự sợ hãi bao trùm không khí quanh thôn làng, ai nấy đều trở nên vô cùng cẩn trọng, cẩn thận nấu cơm, cẩn thận ăn cơm.
Thi thoảng có con quạ đen bay qua, kêu "quạ quạ" cũng đủ làm dân làng giật mình thót tim.
Sau bữa cơm tối, mọi người bắt đầu dọn chăn đệm chuẩn bị nghỉ ngơi.
Các bậc trưởng bối đi gần đó cắt cỏ, tính trải lên mặt đất mà ngủ.
Lũ trẻ tụ tập lại với nhau, mắt nhìn chằm chằm xung quanh, lộ rõ vẻ sợ hãi.
Những đứa nhỏ hơn, tuy chưa hiểu chuyện gì, nhưng thấy không khí khác thường cũng không dám cười đùa.
Cố Cửu loanh quanh một chỗ, không rõ là đang tiêu cơm hay đang làm gì.
Cao thị gọi Tạ Trạm: "Lão tứ, đi đưa Cửu Nương về.
Chỗ này âm u quá, con bé chẳng biết sợ gì cả, thật đúng là con hổ nhỏ."
Tạ Trạm đáp một tiếng, bước tới bên Cố Cửu, hỏi: "Ngươi đang làm gì đấy?"
Cố Cửu nhíu mày nhỏ, nói: "Tạ Trạm, ngươi có nhận ra không, những thứ mất đều có điểm chung."
Tạ Trạm gật đầu, "Ừ, đều là đồ sắt."
Đôi mắt Cố Cửu sáng lên, khóe miệng lộ rõ vẻ hài lòng, "Tạ Trạm, ngươi thật thông minh, không hổ ta đã để mắt tới."
Tạ Trạm thở dài, đỡ trán, mệt mỏi nói: "Tại hạ vô cùng vinh hạnh."
Cố Cửu cười lớn, đôi mắt tràn đầy niềm vui không giấu nổi, nàng cúi nhẹ chào, khóe miệng cười tươi, nói: "Tạ công tử thông minh xuất chúng, phong thái hơn người.
Tiểu nữ tử may mắn được quen biết Tạ công tử, quả là ba đời hữu phúc."
Tạ Trạm búng nhẹ lên đầu nàng một cái, mặt thoáng đỏ, "Nói tiếng người đi."
Cố Cửu xoa trán, cười hì hì: "Ta đang khen ngươi đấy, sao lại không phải là nói tiếng người?"
Sau khi cười đùa xong, nàng thu lại vẻ mặt trêu ghẹo, nói: "Ta cũng thấy vậy, những thứ mất đều là đồ sắt, có khi nào gần đây có..."
Cố Cửu chưa kịp nói hết, Tạ Trạm tiếp lời: "Từ sơn."
Cố Cửu lập tức tỏ vẻ sung sướng, có người hiểu được ý nghĩ của nàng, thật là tốt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...