Xuyên Qua Chạy Nạn Ta Dựa Vào Hệ Thống Nâng Đỡ Một Thế Hệ Đế Vương




Một thôn dân lên tiếng: “Không thấy ai cầm cả.

Mọi người đều bận rộn mà.

Có phải đứa trẻ nào nghịch ngợm lấy không?”



Thế là các thôn dân liền quát lớn gọi con mình tới kiểm tra.

Bọn trẻ cũng ngơ ngác, những đứa lớn đang giúp việc cho người lớn, còn những đứa nhỏ thì dù có nghịch ngợm đến mấy cũng chẳng đủ sức nhấc nổi thanh côn sắt nặng như vậy.



Cha con Lục thợ rèn nhìn nhau, trong lòng sinh nghi.

Người đứng quanh đều không thấy gì, vậy làm sao côn sắt lại có thể biến mất một cách kỳ lạ như thế?



Hai người liền bắt đầu tìm kiếm xung quanh.

Tạ Trạm cùng Tạ Ngũ Lang và Cố Cửu cũng tới hỗ trợ.


Họ không chỉ tìm kiếm quanh chỗ cha con nhà Lục nghỉ mà còn mở rộng phạm vi ra khắp nơi, từ trong đám cỏ, sau những tảng đá, đến cả gốc cây và bụi rậm, nhưng không hề thấy dấu vết của côn sắt hay dao đánh lửa.



Chuyện xảy ra hôm nay quả thật rất tà môn.

Đầu tiên là dao đánh lửa của Tạ Đại Cát, rồi tới côn sắt của Lục A Ngưu, cả hai đều mất tích một cách bí ẩn không hiểu nổi.



Các thôn dân cảm thấy chỗ này có điều không ổn, trong lòng ai nấy đều bắt đầu cảm thấy lo sợ.

Không ai muốn nán lại lâu thêm nữa.

Sau khi ăn cơm xong, mặc kệ mặt trời vẫn còn chói chang, mọi người quyết định nhanh chóng thu xếp và tiếp tục lên đường.
Lục A Ngưu chặt một cành cây to, gọt bỏ lá để thay cho côn sắt bị mất, trong lòng không khỏi buồn bực.

Họ tiếp tục đi theo hướng mặt trời lặn, bước đi không ngừng nghỉ suốt cả buổi trưa.

Đến lúc chạng vạng, mọi người đột nhiên nhận ra điều lạ lùng.



Các thôn dân bắt đầu nhận thấy cảnh vật trước mắt ngày càng quen thuộc.

Những tảng đá lởm chởm, những gốc cây già cỗi rối rắm ven đường, đều trông giống hệt với nơi họ đã đi qua vào buổi sáng.


Trong lòng ai nấy đều dấy lên sự lo sợ, không lẽ họ đã đi vòng trở lại nơi đã nghỉ ngơi giữa trưa? Nhưng khi ngẩng đầu nhìn trời, mặt trời vẫn đang nghiêng về phía tây, rõ ràng là họ đã đi đúng hướng.



Đi thêm một đoạn nữa, họ lại trở về đúng nơi trống trải mà cả đoàn đã dừng chân nghỉ trưa.

Đống tro tàn từ lần nấu cơm ban sáng vẫn còn nguyên tại chỗ.

Mọi người đứng cách đó không xa, nhìn cảnh trước mắt mà đồng loạt trầm mặc.



Tạ Đại Cát “Di” lên một tiếng, nhanh chân chạy tới, kinh ngạc hô lớn: “Đây chẳng phải là dao đánh lửa của ta sao? Giữa trưa ta để nó ở đây, sau đó tìm khắp nơi cũng không thấy, sao bây giờ lại đột nhiên xuất hiện?”



Nghe vậy, Lục A Ngưu cũng vội bước tới chỗ mình đã nghỉ lúc trưa, quả nhiên, côn sắt của hắn vẫn dựa vào gốc cây già.

Cây côn biến mất không rõ lý do giờ lại nằm ngay trước mắt.



Đáng lẽ phải vui mừng khi tìm lại được đồ đã mất, nhưng lòng Lục A Ngưu lại không hề cảm thấy chút nhẹ nhõm nào.

Các thôn dân xung quanh càng thêm hoảng loạn.

Họ bắt đầu nghĩ liệu có phải mình đã gặp phải “quỷ đánh tường” không? Nhưng nếu chỉ là bị lạc đường, thì tại sao những món đồ mất tích lại đột nhiên trở về chỗ cũ? Chẳng lẽ là trò đùa của một con khỉ? Nơi này thật quá tà dị.



Ai nấy đều đứng tại chỗ, lòng đầy lo lắng, không dám manh động.

Các cụ già thì thầm bàn tán, còn đám nam nhân thì cố gắng tìm lời giải thích hợp lý.

Phụ nhân thì mặt tái nhợt vì sợ hãi, chỉ có bọn trẻ con vô tư vẫn đang cười đùa mà không hay biết gì.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui