Tiếp đó, nàng lấy thêm một củ khác, cắt một chút tham cần - chính là rễ nhân sâm đã 500 năm tuổi - rồi giao cho Lưu Thị, dặn nàng nấu nước cho Trương Phú Quý uống.
Tham cần kết hợp với tam thất bảy năm, dược tính vô cùng mạnh mẽ.
"Trước mắt chỉ có thể đợi," Cố Cửu nói, "Tam thất có phát huy tác dụng hay không, sẽ biết vào đêm nay.
Nếu tối nay Trương Phú Quý hạ sốt, có nghĩa là thuốc đã có hiệu quả.
Ngày mai tiếp tục dùng thuốc, tính mạng hắn sẽ được bảo toàn.
Còn nếu đêm nay hắn vẫn không hạ sốt, thì ta cũng không còn cách nào nữa.
Các ngươi phải chuẩn bị tinh thần."
Nghe đến đó, mẹ của Phú Quý và Lưu Thị đều lùi lại mấy bước, suýt ngã, sắc mặt tái nhợt vì hoảng sợ.
Lão Trương cũng sợ đến mức ngồi bệt xuống một tảng đá lớn.
Bọn trẻ trong nhà tuy không hiểu rõ tình hình, nhưng không khí nặng nề của người lớn khiến chúng cũng im thin thít, chẳng đứa nào dám hó hé.
Trương thị, từ đầu vẫn luôn ở bên cạnh giúp đỡ, nghe vậy liền trừng mắt nhìn Cố Cửu.
Con bé này, miệng lưỡi thật là...!Nếu không phải quen biết nàng, Trương thị chắc đã không nhịn nổi mà bịt miệng nàng lại.
Nhưng nàng cũng biết Cố Cửu không phải cố ý dọa người, chỉ là thẳng thắn, thích nói thật cả tốt lẫn xấu.
Nàng luôn trình bày tình hình một cách rõ ràng, không an ủi hão huyền.
Trương thị an ủi mẹ Phú Quý và Lưu Thị: "Hoảng hốt gì chứ, chẳng phải vẫn còn một nửa cơ hội sao? Tinh thần lên, tối nay chúng ta cùng nhau giữ vững, quyết giành người từ tay Diêm Vương gia!"
Tôn thị lúc này đến gọi Cố Cửu về ăn cơm.
Cố Cửu đã mệt rã rời sau một ngày dài.
Khi về nhà, nàng không ngừng nghỉ được chút nào, mệt đến mức ngồi bẹp xuống, ăn cơm mà chẳng thấy ngon miệng.
Trời đã tối đen, nhưng những củ tam thất vẫn còn nằm trong sọt, che tạm thôi chưa đủ, sợ rằng để qua đêm sẽ bị hỏng.
Cố Cửu cắn răng chịu đựng, ăn cơm xong liền nhờ Tạ Tam Lang tìm một chỗ khô ráo để phơi chúng ra.
Phó Dung Nương bước tới, hỏi về cách bào chế tam thất.
Cố Cửu dặn nàng chia tam thất làm hai phần: một nửa thì rửa sạch, ngày mai đem phơi khô rồi nghiền thành bột khi rời khỏi rừng già.
Nửa còn lại cũng rửa sạch, nhưng sau đó hấp chín, cắt lát rồi mới phơi nắng.
Cao thị đau lòng vì Cố Cửu đã vất vả suốt cả ngày, liền giục nàng đi ngủ sớm.
Sau đó, bà cùng Từ thị, Tôn thị và đám trẻ trong nhà bắt tay xử lý mấy sọt tam thất còn lại.
Ở nhà Trương gia, ngọn đèn dầu cháy suốt đêm.
Ngoại trừ đám trẻ không trụ nổi đã đi ngủ, mọi người còn lại đều canh bên giường Trương Phú Quý.
Trương thị và Tạ Đại Lang cũng ở lại bên cạnh suốt cả đêm.
Sau khi Cố Cửu châm kim cho Trương Phú Quý, chẳng bao lâu sau cơn sốt đã hạ.
Trương Phú Quý ngủ rất sâu.
Có lúc nhiệt độ cơ thể hơi tăng nhưng người nhà thấy không quá nghiêm trọng nên không gọi nàng dậy.
Họ chỉ cẩn thận rót cho Trương Phú Quý một chén nước tam thất pha với tham cần.
Không biết do tam thất hay tham cần giúp ích, nhưng đến lúc bình minh, Trương Phú Quý đã không tái phát sốt.
Cả nhà Trương gia vui mừng khôn xiết, theo như Cố Cửu nói, có lẽ cơn nguy đã qua.
Trương thị cảm kích, bảo Trương Nhị Quý lấy một ít tam thất mà Cố Cửu để lại hôm qua, giã thành bột để thay thuốc cho Trương Phú Quý.
Nàng đã nhìn qua cách làm hôm qua, thấy cũng không quá khó.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...