Trong lúc mọi người bận rộn, Cố Cửu lén lút lợi dụng cơ hội, nhặt lấy những cây tam thất chưa kịp tỉa lá, nhanh chóng ném chúng vào không gian của mình.
Thứ dược liệu quý này yêu cầu môi trường đặc biệt, không phải nơi nào cũng tìm được, nên nàng nhất định phải mang nhiều về không gian để trồng.
Khi chúng trưởng thành đủ niên đại, sẽ trở thành những loại thuốc cứu người quý giá.
Sợ rằng tam thất khi rời khỏi đất quá lâu sẽ mất đi tính năng, trên đường đi, Cố Cửu còn tranh thủ cơ hội, tiến vào không gian riêng để gieo trồng chúng ngay lập tức.
Sau khi đã đào được ba sọt đầy, bốn người mới dừng tay, chuẩn bị quay trở về.
Nhìn lại đám tam thất còn bạt ngàn chưa khai thác, lòng Cố Cửu không khỏi tiếc nuối.
"Đây đều là thánh dược chữa thương, bổ huyết số một.
Thật đáng tiếc không thể mang hết về.
Nếu có cách đưa ra ngoài phổ biến, sẽ có biết bao nhiêu người được cứu."
Tạ Trạm và Lục A Ngưu trao đổi ánh mắt, rồi Tạ Trạm nói: "Đợi khi mọi việc ổn thỏa, chúng ta sẽ trở lại đây, đào thêm nhiều hơn để mang ra ngoài."
Cố Cửu gật đầu, cũng chỉ có thể làm như vậy.
Nàng dặn dò con sơn tiêu đang chán chường vẽ xoắn ốc dưới đất: "Đại gia hỏa, ngươi phải giúp ta canh chừng chỗ này.
Đây là thứ quý giá, đừng để dã thú phá hỏng."
Sơn tiêu mở to đôi mắt nhỏ, nhìn nàng với vẻ ngơ ngác, không rõ có hiểu hay không.
Trên đường trở về, dù mang theo ba sọt tam thất, nhưng ngoại trừ Cố Cửu, ba người còn lại đều là dân quen việc nhà nông, nên chẳng mấy ai để tâm đến trọng lượng của chúng.
Sơn tiêu vẫn như cũ hộ tống họ trở về điểm xuất phát, rồi mới tính toán rời đi.
Cố Cửu vốn định bảo Tạ Đại Lang thưởng cho sơn tiêu một ít thịt linh miêu để cảm tạ, nhưng đã bị gia đình lão Trương, đang sốt ruột đợi chờ, kéo đi ngay lập tức.
Vừa bị kéo đi, Cố Cửu vừa quay đầu dặn dò Tạ Trạm: "Ngươi nhớ cho nó thêm chút thịt linh miêu, nó đã vất vả cả ngày rồi."
Tạ Trạm vẫy tay, đáp: "Được rồi, biết rồi, mau đi đi."
Lúc này, Lưu Thị – vợ của Trương Phú Quý – đón lấy Cố Cửu, gấp gáp nói: "Cửu Nương, mau xem giúp đi, hắn sốt cả ngày rồi.
Chúng ta hết dùng nước lạnh đắp trán, rồi lại lau người bằng nước ấm, nhưng vẫn không hạ sốt.
Bà bà còn nấu canh gừng cho hắn uống để ra mồ hôi, nhưng cũng chẳng thấy đỡ chút nào..."
"Lúc thì nhẹ, lúc thì nặng, thật là khiến người ta lo sốt vó."
Cố Cửu không giỏi an ủi người nhà bệnh nhân.
Trước kia, những việc này đều do đội phó trong đoàn y tế phụ trách, nàng chỉ lo chuyên tâm trị liệu.
Bây giờ, nàng chỉ ngồi xổm xuống kiểm tra vết thương của Trương Phú Quý.
Thời tiết nóng bức, không thể băng bó vết thương, lại chẳng có thuốc chống viêm hiệu quả để bôi.
Vết thương hở tiếp xúc với không khí, vi khuẩn xâm nhập, nhìn qua càng thêm nghiêm trọng.
Sờ trán Trương Phú Quý, thấy nóng như lửa đốt, Cố Cửu liền lập tức châm cứu một lần nữa để ngăn không cho cơn sốt kéo dài thêm.
Sau đó, nàng nhanh chóng bắt tay vào việc bào chế tam thất để làm thuốc.
Những củ tam thất mà họ đào được đều là loại có niên đại lâu năm, củ rất lớn.
Cố Cửu lấy ra một củ tam thất bảy năm tuổi, rửa sạch, cắt thành từng khối nhỏ, rồi giã nát thành bùn trong chén, đắp lên vết thương của Trương Phú Quý.
Hiện giờ không có thời gian chờ tam thất phơi khô để nghiền thành bột, nên nàng chỉ có thể dùng phương pháp thô sơ này.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...