Xuyên Qua Chạy Nạn Ta Dựa Vào Hệ Thống Nâng Đỡ Một Thế Hệ Đế Vương




Tạ Đại Lang liền dẫn các nam nhân vào rừng nhặt thêm củi lửa, vây quanh nhóm thôn dân đốt lên vài đống lửa lớn.

Thú dữ đều sợ lửa, tuy rằng thiêu lửa có phần nóng nực, nhưng xét về an toàn thì cũng chẳng đáng là gì.



Tạ Đại Lang dặn dò những người trực đêm phải chú ý thêm củi vào lửa, để mọi người còn có thể an tâm mà ngủ.



Cố Cửu sau khi nằm xuống cũng chưa được nghỉ ngơi hoàn toàn.

Vết thương của Trương Phú Quý rất nặng, khả năng cao sẽ bị sốt.

Trong tay nàng lại không có dược liệu hạ sốt, chắc là phải dùng đến châm cứu để hạ nhiệt.

Nhưng thời gian luyện tập châm cứu của Cố Cửu còn ngắn, hơn nữa không có kim châm thích hợp, cần phải luyện thêm cho quen tay.

Vậy nên, nàng đành dựa vào những chỉ dẫn trong đầu, lặp lại việc luyện châm cứu trên mô hình giả định đến mười lần, rồi mới chợp mắt được.



Ngày hôm sau, mọi người đều dậy trễ, như đã dự đoán từ trước.

Chỉ có những ông lão giấc ngủ cạn là dậy sớm, ngồi vây quanh mười con linh miêu xếp ngay ngắn bên ngoài mà bàn tán.




“Ta sống bao nhiêu năm, đây là lần đầu tiên thấy nhiều linh miêu đến vậy.

Thứ này nhìn giống mèo, nhưng hung tợn hơn mèo nhiều.”



“Cái này chắc ăn được nhỉ? Các ngươi xem, thịt hổ còn ăn được, thứ này lớn chẳng khác gì hổ, chắc là ăn được.”



“Ai, nhưng ngươi nghĩ thử xem, thứ này lỡ mà hai ngày nữa lại mò đến thì sao.

Hôm qua lợn rừng còn chưa ăn hết, chúng nó lại tự dưng mang thịt đến, trời hè thế này, ngày nào cũng ăn thịt, ta ngán lắm rồi.”



“Xem ngươi kìa, chưa chi đã kêu thiếu phúc.

Còn chê nhiều thịt nữa chứ! Ta xem ngươi đúng là người không biết hưởng phúc, có phúc mà không hưởng.”



“Phải nói lần này cũng nhờ cô con gái nhà lão Tạ.

Con bé còn nhỏ tuổi mà tài giỏi như vậy, tối qua bưng cung nỏ, bắn một phát chết một con, mắt không hề chớp.

Ta thấy phần lớn bọn linh miêu ở đây là do nó giết.”




“Phần lớn gì, ta đếm rõ ràng rồi.

Mười một con linh miêu, một mình nó giết bảy con.

Ta mắt sáng lắm, từng con đều đếm được!”



“Nhà lão Tạ này đúng là có phúc, nhặt về được một cô bé lợi hại như thế.

Ngươi nói thử xem, làm sao lại tùy tiện nhặt một cái mà trúng ngay đứa giỏi giang vậy, còn ta thì sao, nhặt mãi chẳng được ai!”



“Xì, nhà ngươi thì nhặt gì.

Ngay cả cháu gái trong nhà còn ghét bỏ muốn đuổi đi, nếu cho nhà ngươi gặp được đứa bé giỏi như vậy, ta dám chắc các ngươi cũng đuổi nó đi càng xa càng tốt, chứ nhặt về làm gì!”



Người đàn ông bị trêu chọc – chính là cha của Tạ Đại Đồng – tức cứng họng, không biết nói gì.

Đột nhiên, mắt ông sáng lên, nghĩ ra điều gì, liền nói: “Nhà ta có thằng Bảo Tử, tuổi tác cũng không chênh lệch mấy với cô bé kia.

Các ngươi nói xem, nếu ta đến nhà lão Tạ cầu hôn, liệu họ có đồng ý gả cô bé ấy cho thằng Bảo Tử nhà ta không nhỉ?"
“Thiết, ngươi có tỉnh lại chưa hay còn nằm mơ? Con nhà ngươi, Bảo Tử ấy à, nhát gan như con gà con, người ta ở phía trước chém giết thú dữ, hắn ở phía sau đã sợ đến ngã lăn, sống làm sao nổi? Ta thấy chỉ có lão Tạ gia, bốn tiểu tử ấy mới xứng với cô nương như Cửu Nương.”



Tạ Đại Đồng cha không vui, lớn tiếng đáp lại: “Ngươi nói ai nhát gan? Chính ngươi mới nhát gan!”



Hai ông lão cứ thế mà cãi nhau, lời qua tiếng lại, càng nói càng to, chỉ trong chốc lát đã khiến cả thôn dân bị đánh thức.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui