Xuyên Qua Chạy Nạn Ta Dựa Vào Hệ Thống Nâng Đỡ Một Thế Hệ Đế Vương




Tạ Trạm nghe đến đây thì không nhịn nổi nữa, biết rõ Cố Cửu sắp nói gì tiếp theo, liền vội vàng che miệng nàng lại, xoay chuyển câu chuyện: "Khụ khụ, không biết linh miêu này có ăn được không?"



Câu hỏi này lập tức thu hút sự chú ý của những người ham ăn.



"Hẳn là ăn được, thiên hạ này làm gì có thịt nào không ăn được, chỉ là ngon hay không thôi."



"Vậy đợi trời sáng thử xem?"



"Ai da, đúng là lo lắng, lợn rừng còn chưa ăn hết, giờ lại thêm một đống thịt linh miêu, trời thì quá nóng, nếu để hỏng thì phí quá!"



Cố Cửu vùng vẫy thoát khỏi tay Tạ Trạm, bĩu môi trừng mắt nhìn hắn, trách sao không cho nàng nói.

Có gì mà không được nói chứ?



Tạ Trạm nhìn quanh, giả vờ không để ý đến ánh mắt của nàng.




"Ai da, suýt quên, không biết Nạo Oa và đứa bé kia thế nào rồi?" Một thôn dân chợt nhớ ra.



Lúc nãy, bầy linh miêu lao tới từ hướng Nạo Oa và đứa trẻ đang ngủ, họ còn nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của bọn nhỏ.

Nhưng khi đó, ai cũng lo giữ mạng mình, thêm vào đó bầy linh miêu tấn công liên tiếp, không để lại cho họ chút thời gian nào để lo lắng cho người khác.
Các thôn dân không ai dám tiến lại xem xét, chỉ có Tạ Đại Lang dẫn theo mấy người trong thôn, còn Cố Cửu cũng theo họ đi qua.

Tạ Trạm chậm lại vài bước, cùng Cố Cửu sóng vai đi phía sau.



Bất ngờ, một bàn tay vươn tới, đưa cho Cố Cửu một vật.

"Cái này trả lại ngươi."



Cố Cửu quay đầu nhìn, thấy trong tay Tạ Trạm cầm một mũi tên bằng tinh cương.

Cố Cửu nhớ lại mũi tên mà mình đã bắn ra khi cứu con ngựa trước đó, sau lại quên mất, không ngờ Tạ Trạm lại nhặt được.



Hắn đã phát hiện nàng dùng mũi tên không bình thường, nhưng lại chẳng nói lời nào, lặng lẽ trả lại cho nàng.



Cố Cửu đứng sững một lúc, chuyện này sao có thể giải thích đây? Nàng chỉ biết cười hì hì, giả vờ như không biết gì, rồi nhanh chóng cầm lấy mũi tên từ tay Tạ Trạm mà không nói thêm lời nào.




Tạ Trạm cũng không hỏi gì, dù lòng đầy thắc mắc như mèo cào.

Hắn sờ đầu con linh miêu đã bị Cố Cửu bắn chết, đầu lâu vỡ nát, rõ ràng chỉ có một cây cung nỏ rất mạnh mới có thể bắn vỡ đầu linh miêu như vậy.



Nhớ lại lần trước khi đánh hổ, bọn họ cứ tưởng gặp được cao nhân, nào ngờ chính nha đầu này đã ra tay.

Còn lần bắn chết con sói, hắn cũng nghe được âm thanh mũi tên có gì đó không đúng.

Hắn hiểu rất rõ về cung nỏ họ tự chế, làm sao có tiếng xé gió mạnh mẽ như vậy? Rõ ràng là từ nàng.



Nhưng nàng lấy đâu ra những mũi tên này? Làm sao có thể bắn ra được mũi tên nặng như thế, và dùng cung nỏ mạnh mẽ đó từ đâu? Một người nhỏ nhắn như nàng, trên người làm sao có chỗ nào để giấu được?



Hắn biết Cố Cửu có bí mật, chẳng hạn như về thân thế của nàng, nhưng nàng không nói, hắn cũng không muốn ép.

Chỉ cần biết nàng không có ý xấu là đủ.



Chỗ Nạo Oa nằm không xa chỗ thôn dân, chỉ vài bước là tới.

Nạo Oa nằm trên thảm cỏ, yết hầu bị cắn nát, máu thấm ra một mảng lớn bên cạnh, miệng mở to, hiển nhiên không thể cứu sống.



Cố Cửu tiến lại gần, nhìn một lúc rồi lắc đầu, yết hầu đã bị cắn đứt, dù có Đại La Kim Tiên tới cũng không cứu nổi.



Trong lòng mọi người không biết là cảm giác gì, đứa trẻ này khiến người ta không biết phải làm thế nào.

Giết nó thì không nỡ, để nó sống tiếp thì tương lai không biết sẽ gây ra họa lớn thế nào, sẽ hại bao nhiêu người.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui