Xuyên Qua Chạy Nạn Ta Dựa Vào Hệ Thống Nâng Đỡ Một Thế Hệ Đế Vương




Gió từ hồ thổi tới mang theo hơi lạnh, khiến mọi người không khỏi kéo chặt thêm tấm chăn mỏng trên người.
Bên kia, Nạo Oa cùng cậu bé vóc dáng thấp bị các thôn dân đuổi ra xa, không ngờ trước khi ngủ lại đánh nhau một trận nữa.

Nguyên nhân vẫn là do chuyện cướp cơm ban ngày.

Cậu bé vóc dáng thấp không cho Nạo Oa ngủ trên tấm thảm, vì thảm ấy vốn là do Trương thị ném qua, và cậu bé đã lấy trước, đương nhiên cho rằng đó là của mình.



Trước kia, khi chưa có mâu thuẫn, cậu ta còn cho Nạo Oa ngủ chung vì có bạn đồng hành.

Nhưng nay đã xảy ra xung đột, cậu không muốn chia sẻ nữa.

Còn Nạo Oa thì đâu chịu nhường nhịn, không cho ngủ thì cướp lấy, thế là hai đứa lại lao vào đánh nhau.



Các thôn dân không muốn can dự vào chuyện này.

Trong đêm nghe thấy tiếng ồn ào bên kia, có người còn thầm mong chúng đánh nhau đến chết, để khỏi phải lo lắng nữa.



Cuối cùng, không ai rõ ai thắng, mọi chuyện kết thúc ra sao cũng không ai quan tâm.

Khi bên kia im ắng lại, mọi người dần chìm vào giấc ngủ.



Đêm nay đến lượt Trương Phú Quý canh nửa đêm.


Dù mệt mỏi sau một ngày vất vả, hắn cũng không dám lơ là, nhất là khi Tạ Đại Lang đã nhắc nhở hắn rằng bên hồ thường có dã thú lớn đến uống nước, cần phải cẩn thận chúng tấn công người.



Vì thế, hắn vẫn luôn cảnh giác, thỉnh thoảng đi tuần quanh, cũng không quên để mắt đến Nạo Oa và cậu bé kia, đề phòng chúng gây chuyện.



Không biết đã đi bao nhiêu vòng, trong khi mọi người đã say giấc, thì đột nhiên con ngựa đang nằm ngủ ngóc đầu dậy, dựng đứng tai lên như đang nghe thấy điều gì đó.

Sau đó, nó hốt hoảng đứng phắt dậy, chân dẫm loạn trên mặt đất.



Trương Phú Quý cảm thấy rợn người, cố gắng nhìn quanh nhưng chẳng thấy gì ngoài bóng tối mịt mùng.

Mọi thứ đen sì, tầm mắt bị giới hạn.



Hắn liếm môi, rút một cây đuốc trên mặt đất, tiến lên soi xét, nhưng vẫn không phát hiện điều gì.

Trước mắt hắn chỉ là bóng tối vô tận, làm lòng người thêm căng thẳng.

Tiếng dế râm ran cũng ngừng bặt, dường như sợ hãi bầu không khí này, không dám phát ra âm thanh.



Con ngựa thì không ngừng bước đi bất an, phì phò qua mũi, lắc mạnh đầu như muốn thoát khỏi dây cương.

Con lừa ngốc bên cạnh vẫn ngủ say, nhưng bị con ngựa đá phải, kêu lên một tiếng đau đớn khiến ai nghe cũng nghiến răng.




Động vật luôn có cảm giác nhạy bén hơn con người khi gặp nguy hiểm.

Trương Phú Quý tuy chưa phát hiện điều gì, nhưng không dám coi thường.

Hắn lập tức gọi lớn: “Tỷ phu!”



Ngay lúc đó, trong tầm mắt hắn có một bóng đen thoáng qua, tiếp theo là những tiếng kêu thảm thiết liên tiếp vang lên.



Tiếng kêu phát ra từ chỗ Nạo Oa và cậu bé đang ngủ.



Tạ Đại Lang vốn đã tỉnh giấc vì tiếng gọi của Trương Phú Quý, nghe thấy tiếng kêu thảm thiết thì giật mình tỉnh hẳn.



Các thôn dân cũng nhanh chóng bừng tỉnh, vội vàng cầm lấy gậy gộc.



Lục gia phụ tử đã đứng dậy với gậy sắt trong tay, còn Tạ Trạm và Tạ Ngũ Lang cũng vội tìm cung nỏ của mình.
Bên kia, tiếng kêu thảm thiết vừa vang lên, một bóng đen khổng lồ liền lao vút về phía thôn dân.

Bốn chân nó đáp xuống đất mà không phát ra một tiếng động, di chuyển nhanh nhẹn và uyển chuyển.

Trong màn đêm, chỉ thấy đôi mắt xanh lét sáng rực.

Chỉ vài cái nhảy, nó đã đến trước mặt Trương Phú Quý.



Tạ Đại Lang hét lớn: “Cẩn thận!”



Trương Phú Quý theo bản năng giơ cây đuốc chắn trước mặt, nghiêng đầu né sang một bên, vừa kịp tránh móng vuốt sượt qua mặt.

Nhưng ngay sau đó, vai hắn nóng rát vì đau, quần áo và da thịt bị cào rách một mảng lớn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui