Xuyên Qua Chạy Nạn Ta Dựa Vào Hệ Thống Nâng Đỡ Một Thế Hệ Đế Vương




Hùng sơn tiêu lộ ra vẻ mặt đắc ý, vỗ vỗ ngực mình, khóe miệng nhếch lên như đang cười, nhưng đồng thời trông cũng giống như đang muốn dọa người, biểu cảm quả thực không dám nhìn thẳng.



Cố Cửu thở dài, vẻ mặt đầy đau khổ: “Mở miệng to, trên người lại có lông đen, cho nên nó đã nhầm bầy sói thành lợn rừng, phải không? Đúng không?”



“Vậy là chúng nó đánh nhau với bầy sói nên mới bị thương? Chúng nó tìm được bầy sói, tưởng bắt một con sói mang về cho ngươi, nhưng sói quá nhiều, đánh không lại, còn tự mình bị thương, nên mới dẫn chúng ta đến đây?” Tạ Ngũ Lang vừa nói vừa ngạc nhiên không dám tin, nhưng càng nghĩ càng thấy đúng.



Cố Cửu chớp chớp mắt, giọng đầy mỉa mai: “Thiếu niên, ngươi đúng là phát hiện ra chân tướng rồi.”



Cả bốn người đưa mắt nhìn nhau, vừa buồn cười vừa không biết phải làm sao.

Chuyện này thật là tréo ngoe!



Cố Cửu quay sang Tạ Trạm, mỉm cười trách móc: “Rốt cuộc là tại ngươi vẽ không chuẩn, lợn rừng lại thành ra bầy sói.”



Tạ Trạm gãi gãi mũi, không muốn thừa nhận: “Lúc đó gấp quá, ta chỉ vẽ qua loa thôi.”



Chỉ có Phó Dung Nương, không rõ chuyện lúc trước, mặt mày trắng bệch, thấp giọng khuyên: “Chúng ta nên mau chạy khỏi đây đi.

Nếu lũ sói phát hiện thì làm thế nào?”




Tạ Trạm gật đầu: “Phải.”



Bầy sói không phải là thứ dễ trêu chọc.

Bọn họ chỉ có năm người, nếu bị bầy sói phát hiện, chắc chắn sẽ mất mạng.



Cả nhóm lập tức quay đầu, rút lui theo đường cũ.

Hùng sơn tiêu vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, nó ngơ ngác không hiểu tại sao mọi người lại bỏ đi khi thứ họ muốn rõ ràng đang ở ngay trước mặt.

Đôi mắt nhỏ của nó đầy vẻ bối rối, thỉnh thoảng còn quay đầu lại nhìn về phía bầy sói với biểu cảm tiếc nuối.
Năm người cùng một con thú trở về, hùng sơn tiêu cúi đầu ủ rũ, tâm trạng rõ ràng rất sa sút.

Nhân loại thật khó hiểu, sáng nắng chiều mưa, rốt cuộc họ muốn gì?



Đi được một đoạn, hùng sơn tiêu bỗng dừng lại.

Đôi mắt nó lộ vẻ cảnh giác, bước chân nhẹ nhàng di chuyển sang một bên, đầu hơi nghiêng như đang lắng nghe điều gì, rồi mũi to bắt đầu khịt khịt, cẩn thận ngửi ngửi.



Cố Cửu hạ giọng theo bản năng: “Có chuyện gì vậy? Bên kia có gì à?”



Hùng sơn tiêu chỉ về phía bên kia, rồi chỉ vào bọn họ, sau đó lại chỉ vào miệng mình.




Tạ Trạm nhíu mày: “Nó nói bên kia có người nói chuyện?”



Bên đó lẽ ra không nên có người.

Chẳng lẽ trước trận lụt đã có thợ săn vào rừng già?



Lục A Ngưu đề nghị: “Ta đi xem thử.”



Hắn đi theo hướng mà hùng sơn tiêu chỉ, một lát sau quay lại và nói: “Quả thật có người, ta thấy có bóng người, để ta đến xem là ai.”



Mọi người đều ngạc nhiên.

Nếu nhìn theo hướng đó thì chắc chắn không phải người trong thôn.

Vậy ai đang ở bên kia? Chẳng lẽ còn có bá tánh khác vào rừng trước bọn họ? Nếu đúng vậy thì cũng tốt, trong rừng nguy hiểm, có thêm bạn đồng hành sẽ an toàn hơn.



Lục A Ngưu cầm theo gậy sắt, cúi người chạy nhanh về hướng Tây Nam.

Thân ảnh của hắn thoắt ẩn thoắt hiện giữa những tán cây cỏ, chỉ một lát sau đã bị rừng cây che khuất hoàn toàn.



Bốn người chờ tại chỗ khoảng hai khắc thì thấy Lục A Ngưu quay trở lại.

Sắc mặt hắn không tốt, âm trầm như thể có thể nhỏ nước ra được.



“Là người thôn Đại Hồ,” Lục A Ngưu trầm giọng nói, hai mắt ánh lên vẻ tàn nhẫn, trông biểu cảm có phần đáng sợ.



Cố Cửu ngạc nhiên: “Người thôn Đại Hồ chẳng phải ở phía sau chúng ta sao, sao họ lại đến đây?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui