Xuyên Qua Chạy Nạn Ta Dựa Vào Hệ Thống Nâng Đỡ Một Thế Hệ Đế Vương




Cố Cửu nhìn theo hướng chỉ của nó, nhưng chẳng thấy gì, liền quay đầu nhìn nó với ánh mắt khó hiểu.

Hùng sơn tiêu càng ra sức khoa tay múa chân.



Tạ Trạm hỏi: “Bên đó có gì sao?”



Hùng sơn tiêu thấy Cố Cửu vẫn chưa hiểu, liền vươn móng vuốt túm lấy áo nàng, kéo nhẹ rồi tiếp tục chỉ về phía nam.



Tạ Trạm nói: “Có lẽ nó muốn ngươi qua đó.”



Tạ Ngũ Lang liền đoán: “Chẳng lẽ bên kia còn có sơn tiêu nào bị thương?”



Cố Cửu nghĩ ngợi rồi nói: “Cứ đi xem trước đã.” Mọi người còn lại cũng nhanh chóng đuổi theo.



Hùng sơn tiêu tiếp tục dẫn đường, đoàn người đi theo hướng nam, nhưng đã đi hơn nửa ngày mà vẫn chưa thấy gì.

Lúc này, ai nấy đều có chút lưỡng lự, vì đã đi khá xa khỏi đoàn.



Tạ Ngũ Lang chép miệng: “Chúng ta đã đi xa chừng sáu, bảy dặm rồi đấy? Nếu còn chần chừ không quay lại, nương ta chắc sẽ lo lắng.”




Tạ Trạm quay đầu nhìn lại, lòng cảm thấy không giống như sẽ có thêm sơn tiêu bị thương ở phía trước.

Những con sơn tiêu này biết cách chăm sóc và bảo vệ nhau, nếu chúng đã tập trung hai con bị thương lại, không lý nào còn bỏ sót con nào ở xa đến vậy.



Thế thì tại sao nó lại dẫn bọn họ đi?



Hùng sơn tiêu thấy mọi người có vẻ ngập ngừng, liền quay lại chỉ tiếp về phía trước.

Ánh mắt nó kỳ lạ, như thể đang rất hưng phấn, thậm chí còn tỏ vẻ như đang khoe công lao.



Cố Cửu nghi hoặc nói: “Chẳng lẽ phía trước có lợn rừng?”



Tạ Trạm liếc nhìn nàng một cái.

Ý tưởng của nàng tuy lớn gan, nhưng có lẽ nàng đã đoán trúng rồi cũng nên.



Được rồi, cứ tiếp tục đi thôi.

Tiểu nha đầu này rõ ràng chỉ mong gặp được lợn rừng từ đầu đến giờ.



Họ đi thêm chừng hai, ba dặm nữa, hùng sơn tiêu bắt đầu giảm tốc độ, còn quay lại nhìn họ một cái.



Vẻ mặt của nó, mọi người đều có thể hiểu rõ — cẩn thận, phía trước có nguy hiểm.

Mọi người liền chậm lại bước chân, cúi thấp người, lặng lẽ tiến về phía trước.



Chỉ một lát sau, trước mặt họ hiện ra một vài tảng đá lớn, những tảng đá này rất to, lộn xộn nằm rải rác giữa khu rừng.

Hùng sơn tiêu rón rén giấu mình sau một tảng đá lớn, chỉ thò đầu ra nhìn về phía trước, cử chỉ của nó chẳng khác gì con người.



Cả nhóm vừa thấy buồn cười, vừa tò mò, bèn bắt chước hùng sơn tiêu, cẩn thận tiến lại gần và cũng thăm dò hướng nó chỉ.



Vừa nhìn thấy cảnh trước mắt, ai nấy lập tức biến sắc.



Trước mặt họ, cách chừng hai, ba mươi trượng, có một bầy sói đen rậm rạp, phải hơn trăm con, có một số còn ẩn nấp trong bụi cỏ hoặc sau những thân cây lớn.

Bên cạnh bầy sói là một hồ nước nhỏ, nơi đó mấy con sói đang uống nước, còn có vài con sói con đang đùa giỡn quanh bờ hồ.



Nơi này rõ ràng là ổ sói!



Sơn tiêu vậy mà lại dẫn bọn họ tới sào huyệt của bầy sói!



Hùng sơn tiêu quay đầu lại, dùng móng vuốt nửa nắm, khoa tay múa chân trước miệng mình làm động tác như mở to miệng, rồi chỉ vào bộ lông đen của chính mình.



Một con hùng sơn tiêu to lớn lại bắt chước hành động ngốc nghếch như thế, trông thật buồn cười đến khó tả.



Cố Cửu và Tạ Trạm vừa nhìn đã hiểu ngay ý tứ của nó, nhưng không biết nên khóc hay cười.



Tạ Ngũ Lang hạ thấp giọng, dè dặt hỏi: “Nó khoa tay múa chân làm động tác mở miệng kia là có ý gì vậy?”



Lục A Ngưu bỗng nhiên che miệng lại, nghẹn cười đến nỗi vai run bần bật.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui