Xuyên Qua Chạy Nạn Ta Dựa Vào Hệ Thống Nâng Đỡ Một Thế Hệ Đế Vương




Cuộc giải phẫu thô sơ cuối cùng cũng hoàn thành.



Trong suốt quá trình, con sơn tiêu vẫn nằm bất động, hôn mê sâu từ lâu.



Cố Cửu kiểm tra hơi thở của nó, tuy yếu nhưng vẫn còn sống.



Suy nghĩ một chút, nàng liền từ không gian của mình lấy ra một cây nhân sâm, giả bộ như lấy từ trong sọt ra.

Nàng cẩn thận bẻ một đoạn nhỏ của cây nhân sâm quý giá ấy, phần còn lại thì cất đi.



Phó Dung Nương, vốn xuất thân từ gia đình làm nghề thuốc, ngay khi nhìn thấy cây nhân sâm ấy, sắc mặt liền thay đổi.

Cây nhân sâm này lớn đến vậy, ít nhất phải có tuổi đời trên 150 năm.



Dùng một vật trân quý như thế cho một con thú hoang sao? Thật là phí phạm của trời!



Cố Cửu định nghiền nhân sâm thành bột để cho sơn tiêu nuốt, nhưng Phó Dung Nương cầm lòng không đặng, nói: “Để ta làm cho.”




Nhân sâm 150 năm, nàng cũng muốn được chạm vào một chút, biết đâu còn dính được chút dược khí.



Sau khi nghiền xong, Tạ Ngũ Lang và Tạ Trạm cùng nhau giúp đỡ, mở miệng con sơn tiêu bị thương ra.

Cố Cửu liền đổ bột nhân sâm vào trong miệng nó.



Phó Dung Nương nhìn chăm chú vào con sơn tiêu đang nằm đó, rồi hỏi: “Vậy nó sẽ sống được chứ?”



Vì Phó Dung Nương có hiểu biết một chút về y thuật, nên Cố Cửu trả lời kỹ càng hơn.

Nàng lắc đầu: “Không chắc.

Vết thương không phải vấn đề lớn, điều quan trọng là sau phẫu thuật, tránh được nhiễm trùng hay không.

Nếu có thể ngăn ngừa vết thương mưng mủ trong vòng năm ngày, thì cơ bản không còn nguy hiểm nữa.

Thể chất của sơn tiêu khác con người, điều kiện sống của chúng khắc nghiệt hơn, khả năng chống chịu cũng mạnh mẽ hơn.

Có khi không cần thuốc, chúng vẫn có thể sống sót.”



Hùng sơn tiêu nhìn thấy Cố Cửu đã thu tay, liền tiến đến bên con sơn tiêu bị thương.

Nó nhìn chăm chú vết thương, đi quanh vài vòng, nghiên cứu một lúc, nhưng cũng không rõ nó có hiểu ra điều gì hay không.

Hùng sơn tiêu còn dùng bàn tay to của nó chọc chọc đầu con sơn tiêu bị thương, trông cứ như đang kiểm tra xem con đó đã chết hay chưa.



Cố Cửu cầm lấy phần hạ cô thảo còn thừa trên mặt đất, nhẹ nhàng giật giật lông của hùng sơn tiêu để thu hút sự chú ý.

Nàng vừa nói vừa khoa tay múa chân, chỉ vào hạ cô thảo, làm cho nó nhớ kỹ hình dáng loại cây này.

Sau đó, nàng lấy cục đá, nghiền thảo dược thành bột rồi trộn thành dạng hồ, tiếp tục chỉ vào con sơn tiêu bị thương và làm động tác bôi thuốc lên vết thương.



Tạ Ngũ Lang cong người xuống, hai tay chống lên đầu gối, nghiêng đầu quan sát Cố Cửu, rồi thắc mắc: “Ngươi đang dạy nó tự hái thuốc và thay băng à? Nó có hiểu được không?”



Cố Cửu chỉ nhún vai: “Không biết, cứ thử nói trước đã.”



Tạ Ngũ Lang bật cười: “Nếu nó biết thay băng thật, ta sẽ gọi nó là đại ca.”



Tạ Trạm liếc hắn một cái, cười lạnh: “Đại ca sẽ đánh chết ngươi.”



Tạ Ngũ Lang rụt cổ lại, im bặt.



Hùng sơn tiêu cũng không rõ có thực sự hiểu những gì Cố Cửu nói hay không, nhưng nó gật đầu lia lịa như tỏ vẻ đồng ý.



Cố Cửu ban đầu định dặn dò rằng con sơn tiêu vừa được giải phẫu không thể cử động ngay lập tức, nhưng nàng chợt nghĩ rằng điều này có lẽ sẽ quá phức tạp để hùng sơn tiêu hiểu được.

Thôi thì cứ tin rằng chúng thông minh, sau khi bị thương chắc cũng không dám di chuyển quá nhiều.



Hùng sơn tiêu thấy việc chính đã xong, liền dùng móng vuốt chỉ về phía nam, trong miệng phát ra những tiếng kêu chi chi oa oa, nhưng không ai hiểu nó đang muốn biểu đạt điều gì.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui