Xuyên Qua Chạy Nạn Ta Dựa Vào Hệ Thống Nâng Đỡ Một Thế Hệ Đế Vương




Trương Dư thị đang ngủ, bỗng cảm thấy có gì ẩm ướt dính trên mặt.

Bà đưa tay sờ thử, thấy dính nhớp, liền lơ mơ ngồi dậy, tiến gần ngọn đuốc để nhìn rõ.

Ngay lúc đó, trước mắt bà hiện ra một khuôn mặt đầy máu, ánh mắt sâu thẳm như lệ quỷ.

Dưới ánh đuốc lập lòe, khuôn mặt ấy càng trở nên đáng sợ.



Trương Dư thị hét lên kinh hãi, tiếng thét vừa vang lên chưa kịp dứt, thì một nhát dao phay đã bổ mạnh xuống cổ bà.



Đầu của Trương Dư thị ngoặt ra sau một cách quỷ dị, nửa thân trên đổ nghiêng sang một bên.



Cách đó không xa, hai tên hán tử đang đi tới.

Thấy cảnh tượng trước mắt, cả hai đều kinh hoàng trợn to mắt.



Vương Thúy Bình quay đầu lại, ánh đuốc chiếu lên khuôn mặt nàng, máu từ trán chảy dài xuống gương mặt lạnh lẽo.

Hai mắt vô hồn, trống rỗng, lạnh buốt như quỷ dữ vừa bò lên từ địa ngục.



Hai tên hán tử sợ hãi, hét lên một tiếng rồi quay người bỏ chạy.




Thôn Đại Hồ như bùng nổ, ai nấy đều run rẩy khi thấy Vương Thúy Bình cầm dao, gương mặt như ác quỷ.



Vương Thúy Bình dùng tay áo lau qua loa máu trên mặt, cúi xuống đánh thức Đại Ni và Nhị Ni.

Một tay nàng nắm chặt con dao, tay còn lại dắt Nhị Ni còn đang ngái ngủ.

Không mang theo hành lý gì, nàng bước đi mà không quay đầu lại.



Đại Ni dụi mắt, chưa hiểu chuyện gì xảy ra, bám lấy vạt áo của mẹ, hỏi: "Nương, chúng ta đi đâu?"
"Ta mệt quá, muốn ngủ...!Nương, nương..."



Người thôn Đại Hồ nhìn ba mẹ con dần khuất xa, rồi lại nhìn về phía Trương lão Thất và Trương Dư thị nằm chết trên đệm, máu vẫn rỉ ra từ cổ.

Ai nấy chỉ cảm thấy một luồng khí lạnh chạy thẳng từ lòng bàn chân lên đầu.

Không một ai dám tiến lên ngăn lại ba mẹ con Vương Thúy Bình.



Khi họ đã đi được một đoạn, tiếng bước chân lẹp xẹp vang lên, Nạo Oa cũng lẳng lặng đuổi theo.

Hắn không nói gì, chỉ lặng lẽ đi sau, không hỏi nương sẽ dẫn đi đâu.



Nạo Oa tuy còn nhỏ nhưng không ngu ngốc.

Trong lòng hắn mơ hồ hiểu, nương lúc này giống như một con thú hoang, có thể nuốt chửng bất cứ ai.


Hắn nhớ đến cảnh tượng kinh hoàng của tổ mẫu và phụ thân, máu chảy đầm đìa, khiến hắn không khỏi run rẩy.



Dù trước đây hắn đã từng nghĩ đến chuyện muốn cả nhà chết đi, nhưng hắn chỉ muốn bỏ thuốc độc, chết nhẹ nhàng chứ không phải cái cảnh tượng đẫm máu khủng khiếp này.

Chứng kiến tận mắt người bị giết, máu đổ như vậy, khiến hắn sợ đến mức gan cũng sắp vỡ.



Bản năng mách bảo hắn rằng, nếu ở lại thôn Đại Hồ, chắc chắn hắn sẽ không có kết cục tốt.

Dù nương đã giết bà nội và cha hắn, nhưng nàng vẫn là mẹ, chắc chắn sẽ không bỏ hắn.

Vì thế, hắn quyết định chạy theo.



...



Sáng hôm đó, người thôn Cây Hòe tỉnh dậy, liền bị cảnh tượng trước mắt dọa đến chết khiếp.



Chỉ thấy Vương Thúy Bình với khuôn mặt đầy máu, tay cầm dao, đôi mắt trống rỗng vô hồn, đứng đó như một bà điên.

Dưới chân nàng, Đại Ni cuộn tròn ngủ, trong lòng còn ôm Nhị Ni.

Nạo Oa ngồi xổm phía sau, cúi đầu loay hoay phủi đất.



Dân làng đứng im lặng, không ai dám nói gì, ai nấy đều ngây ra như tượng.



Cuối cùng, Tạ Đại Lang bước lên mấy bước, hỏi: "Ngươi...!Ngươi làm sao vậy? Lão Thất đâu, bà bà của ngươi đâu?"



Vương Thúy Bình ngước mắt lên, ánh mắt vẫn vô hồn.

Đột nhiên, nàng gọi Đại Ni và Nhị Ni dậy, đẩy hai đứa bé về phía trước, nghẹn ngào nói: "Cầu xin thôn trưởng, làm ơn nhận lại hai đứa nhỏ...!Cầu xin ngươi..."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui