Xuyên Qua Chạy Nạn Ta Dựa Vào Hệ Thống Nâng Đỡ Một Thế Hệ Đế Vương




Hồ Bệnh Chốc Đầu đầy vẻ tự đắc, cười lớn: "Đúng thế, thoải mái vô cùng, không chỉ ta mà cả mấy huynh đệ cũng đều thoải mái."



Hắn nhìn Trương lão Thất đang lầm lũi thu dọn chăn chiếu, cười ha hả: "Lão Thất huynh đệ thật biết điều, chúng ta từ nay coi ngươi là bằng hữu."



Trong đám người, vài tên đàn ông khác cũng cười đầy ẩn ý, nói: "Đúng rồi, từ giờ chúng ta là huynh đệ, có nạn cùng chia, có phúc cùng hưởng.

Còn bà nương...!hắc hắc hắc..."



Trương lão Thất nở một nụ cười méo mó, đáp lại vài câu bâng quơ, không biết nói gì cho phải.



Trương Dư thị thì thô bạo kéo Đại Ni và Nhị Ni dậy, mỗi đứa bị bà véo một cái đau điếng: "Dậy, dậy đi, còn ngủ mãi thế? Ngủ luôn đến chết thì vừa! Đúng là lũ vô dụng, tốn cơm tốn gạo!"



Nhị Ni bị đau, oa lên khóc lớn, trong khi Đại Ni chỉ biết rụt rè nhìn Trương Dư thị, không dám rơi nước mắt.



Nhị Ni vừa khóc vừa nức nở: "Nương, nương, con muốn nương..."




Trương Dư thị lập tức tóm lấy con bé, kéo xềnh xệch qua một bên, vừa thu dọn vừa mắng: "Khóc, khóc cái gì mà khóc? Sáng sớm đã khóc như nhà có đám.

Muốn tìm cái đồ tiện nhân mẹ mày thì đi tìm mau, đừng có ngáng mắt tao ở đây!"



Mắng chửi hai đứa cháu, Trương Dư thị không ngừng buông ra những lời ác độc: "Đồ đê tiện, thứ không biết xấu hổ, hồ ly tinh, con đàn bà lẳng lơ, tám đời chưa thấy đàn ông hay sao mà đi dụ dỗ chồng người khác? Mặt dày quá thể!"



Trương lão Thất cảm thấy xấu hổ, khẽ nói: "Đừng mắng nữa."



Trương Dư thị quay sang lườm hắn một cái sắc lẹm, rồi càng mắng lớn hơn: "Không bản lĩnh thì bảo sao, đến vợ mình còn không giữ được, nuôi lớn lên để làm gì hả?"



Trong khi đó, Đại Ni nhìn về phía Vương Thúy Bình vẫn nằm im trên mặt đất.

Nàng liền kéo tay Nhị Ni chạy tới, ngồi xuống bên cạnh mẹ, lay lay tay nàng: "Nương, nương, ngươi sao vậy?"
"Nương, nương, ngươi mau dậy đi, ta đói bụng rồi, nương ơi, dậy đi mà!"



Nạo Oa cũng chạy lại, cúi đầu nhìn Vương Thúy Bình.


Nước mắt rơi lã chã từ đôi mắt sưng đỏ của nàng, nhìn thấy mái tóc rối tung, tấm chăn không đủ che thân, để lộ ra làn da và bộ quần áo xộc xệch.

Nạo Oa nhíu mày lại, cảm giác không thoải mái tràn ngập.



Dù Nạo Oa còn nhỏ, nhưng cũng đã lớn hơn một chút.

Ngẫu nhiên trong thôn nghe người lớn nói những chuyện không hay, trong lòng nàng đã mơ hồ hiểu ra điều gì.

Nhớ lại những lời bà nội hay mắng, nàng cúi đầu oán hận, mím môi mắng nhỏ: "Không biết xấu hổ!"



Vương Thúy Bình ngừng khóc, nước mắt vẫn đọng trên khuôn mặt, nàng nhìn chằm chằm Nạo Oa, trong ánh mắt ngập tràn nỗi đau và sự không thể tin nổi.

Nàng hé miệng, định nói gì đó, nhưng đôi tay xanh tím, loang lổ vết bầm run rẩy không thể cất thành lời.

Giọng nghẹn ngào, nhưng cuối cùng, nàng không thể nói được điều gì.



Nạo Oa chỉ để lại một ánh mắt khinh miệt, rồi quay người bỏ đi.



...



Tạ Tam Lang những ngày này bận rộn làm cung nỏ, khiến việc bàn tính mà Tạ Nhị Lang nhờ hắn bị trì hoãn.

Tạ Nhị Lang cứ theo sau giục mãi, nên đến trưa nghỉ ngơi, Tạ Tam Lang liền tranh thủ tìm tài liệu để làm.



Tạ Nhị Lang những ngày gần đây lại vô cùng trầm lặng, yên lặng ngồi tính toán, viết lại các khẩu quyết mà Cố Cửu đưa ra, chỉnh sửa cho rõ ràng mạch lạc.

Hắn dự định trước sẽ dạy thử cho mấy đứa nhỏ trong nhà, sau khi có kinh nghiệm, có thể biến thành nghề chính, chiêu sinh học trò để dạy khi gia đình định cư ở nơi mới.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui