Nạo Oa ngẩng đầu, hung hãn nhìn thẳng vào hắn.
Ánh mắt dữ dội của Nạo Oa khiến da đầu Trương lão thất tê dại, không còn dám đánh hay chửi thêm lời nào nữa.
Trong lòng hắn bỗng như có một luồng sáng bất ngờ rọi vào, lần đầu tiên hắn cảm thấy thanh tỉnh.
Đứa tiểu súc sinh này biết thù, tương lai không chừng có ngày nó sẽ lén bỏ thuốc chuột cho hắn mà tiễn hắn đi.
Hắn chợt nhớ đến chuyện hùng hoàng nếu bị nung nóng sẽ biến thành thạch tín, nghĩ đến đó, Trương lão thất rùng mình.
Nếu như tiểu súc sinh kia ban đêm mò đến lúc hắn ngủ mà lén bỏ chút hùng hoàng vào nước uống thì...
Càng nghĩ, hắn càng chắc chắn rằng Nạo Oa sẽ làm như vậy.
Mải suy nghĩ, hắn không nghe thấy mẹ hắn đang mắng nhiếc không ngừng vì hắn dám đánh Nạo Oa.
Hắn đi tìm trong đống hành lý, chỉ một lát sau đã lôi ra được bao hùng hoàng phấn của nhà mình.
Mẹ hắn vẫn chỉ tay mắng, thấy vậy bèn hỏi: “Ngươi lấy cái thứ đó làm gì? Đồ bại gia, đừng có mà rải lung tung, đường còn dài, không có hùng hoàng phấn thì rắn nó ăn thịt ngươi!”
Trương lão thất trả lời qua loa: “Con cất đi cẩn thận, đừng lo.”
Trương Dư thị lải nhải tiếp: “Cất cho đàng hoàng vào, làm sao mà ném được? Rốt cuộc ngươi định làm gì thế?”
Trương lão thất nhét hùng hoàng phấn vào trong ngực, xoay người đi, vừa bước vừa đáp bừa: “Con đi xem thử có thể kiếm chút gì về ăn không.”
Hắn đi vòng sang một con đường khác, cách xa đám thôn dân, men theo dòng suối hạ lưu, rồi lẳng lặng rải hết mấy bao hùng hoàng phấn xuống nước, lúc đó hắn mới thấy yên tâm phần nào.
Trong lúc đó, người trong thôn đang bận tính toán lột da con hổ.
Đồ tể Trương lấy ra bộ đồ nghề của mình, cùng mọi người xoay ngược con hổ lại, để bụng nó hướng lên trời, bắt đầu cắt từ phần cổ.
Người trong thôn trêu ghẹo: “Giỏi đấy, Trương đồ tể, ra dáng thật! Đến da hổ mà cũng biết lột!”
Trương đồ tể cười ha hả: “Lão hổ da thì ta chưa từng lột, nhưng da heo thì lột nhiều rồi, đều là súc vật cả, cũng giống nhau thôi.”
Các nam nhân đứng xung quanh cũng cười nói rôm rả, ai có thể giúp thì đều xúm lại hỗ trợ.
Theo thói quen của thôn trưởng, lão hổ này nhất định sẽ chia đều cho mọi nhà, nên ai cũng muốn góp một chút công sức, giúp được thì khi ăn mới không ngại ngùng.
Vì lúc đó vừa qua giờ ngọ chưa lâu, các nữ nhân không có việc gì làm bèn rủ nhau ra suối giặt quần áo, rồi tiện thể từng nhóm ba người một lén lút tắm rửa dưới dòng nước mát.
Phía Tạ gia, Trương thị dẫn theo Tôn thị múc ít nước về, đổ đầy một nồi to để đun sôi.
Họ tìm ba gốc cây lớn có tán lá dày, căng khăn trải giường quanh đó để tạo không gian kín đáo cho Cao thị và Từ thị vào kỳ cọ thân mình.
Xong xuôi, mấy người phụ nữ, bao gồm cả Phó Dung Nương và Cố Cửu, cũng rủ nhau ra suối tắm rửa, vừa làm vừa che chắn cho nhau.
Cố Cửu trong lòng thầm than thở, bàn chải đánh răng thì chưa biến ra được, nhưng sao lại chẳng gặp được con lợn rừng nào nhỉ?
Người đông việc mau, chỉ một lúc sau, đám đàn ông đã lột xong da hổ, chia thịt hổ thành từng khối nhỏ.
Mỗi nhà được phần hai đến ba cân thịt hổ.
Cố Cửu đích thân yêu cầu lấy phần xương hổ.
Ban đầu, nàng dự định tặng da hổ cho nhà Lục thợ rèn, nhưng Lục gia không nhận, lại nhường cho Tạ gia.
Tuy nhiên, nhà Tạ không ai biết xử lý da hổ, nên cuối cùng Lục thợ rèn lại đem về, ngâm với tro để mai phơi khô.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...