Thời gian vài ngày cũng đã trôi qua, nhưng nó cũng đủ để Phương Liên nghe về nước Thiên Long quốc. Ở Thiên Long quốc cũng không khác gì Đông quốc ,khác ở chỗ là Thiên Long quốc, nữ tử không nhất thiết phải ở nhà, cũng không nhất thiết phải dựa vào nam tử...... Hơn thế nữa những nam nhân hoàng thất đều có những màu tóc đặc biệt khác với người thường, phải thường xuyên luyện tập võ nghệ mới có thể làm màu tóc đó không biến mất mà còn có thể làm màu tóc đậm hơn, đẹp hơn....Những nữ nhân hoàng thất sinh ra đều không có màu tóc như vậy, nếu muốn phải học võ công nhưng nữ nhân hoàng thất thân thể ngọc ngà không muốn tập võ nên rất ít nữ nhân có được
Từ khi trời còn chưa sáng Phương Liên đã bị lôi đầu thức dậy vào cung: cái gì mà chuẩn bị, cái gì mà sắp xếp...Hứ! bổn tiểu thư không cần
-TMD ! ta còn chưa muốn thức đâu- Mặc dầu buồn ngủ nhưng cuối cùng vẫn bị đám nô tỳ là cho thức giấc....Miệng vẫn không ngừng lẩm bẩm, mắt nhắm mắt mở đi sau tấm bình phong vào chiếc bồn gỗ pha sẵn nước tắm
Hơi nóng từ nước ấm trong chiếc bồn gỗ tỏa ra làm Phương Liên hoàn toàn tỉnh giấc, từng lớp từng lớp áo được nhẹ nhàng thoát ra khỏi thân thể của Phương Liên, làn da vì không khí ấm nóng mà có những mảng hồng hồng, tấm lưng trần nuột nà, bờ vai trắng như tuyết có những hạt nước đọng lại trông mê người. Đến cả Tiểu Xuân cũng sững sờ nhìn Phương Liên
- E hèm! Còn nhìn tới bao giờ nữa đây?hửm?-Bị Tiểu Xuân nhìn như vậy ban đầu cảm thấy không sao nhưng lúc sau thì.....
Lời nói của Phương Liên nhanh chóng làm Tiểu Xuân đỏ mặt, Tiểu Xuân cuối xuống che dấu tâm tình bối rối của nàng....đôi lúc ở với tiểu thư rất tốt, tiểu thư dạy cho nàng làm cái này, làm cái kia...nhưng đôi lúc Tiểu thư lại rất ....phúc hắc
Sau 1 lúc ngâm mình trong nước ấm cảm thấy tâm tình thoải mái dễ chịu Phương Liên rất nhanh đã được Tiểu Xuân chọn y phục tốt nhất. Nhưng nàng lại không yêu thích bộ nào hết, cũng không có bộ nào lọt vào mắt của nàng
- Tiểu Xuân ! để ta chọn, ngươi chỉ cần sắp xếp lại những vật mà ta đã nói với ngươi, sắp xếp nhanh, gọn, mau lẹ là được
Tiểu Xuân nghe vậy cũng vui vẻ mà làm theo
Còn Phương Liên thì chú tâm chọn lựa y phục đến cuối cùng lại chọn ra một bộ bạch y làm bằng tơ lụa thượng hạng lập tức khoác lên người trông vô cùng tao nhã và tự nhiên. Ngồi trước bàn trang điểm Tiểu Xuân nhìn người trong gương lại không khỏi bật thốt lên
- Tiểu thư, người thật đẹp
Là nữ nhân, người nào mà không thích được người ta khen ngợi chứ...Phương Liên cũng vậy, nhưng đáp lại lời nói chỉ là một nụ cười nhẹ nhàng nhưng vẫn đủ sức hút làm người khác đắm say trong đó.
--- ------ ------ ------ -------
Trong phòng của Liễu Nghị vẫn đèn đuốc sáng chưng, thỉnh thoảng trong phòng có thể nghe 2 thanh âm đang đối đáp với nhau không ai khác đó là Liễu Nghị và Long Hắc
- Long Hắc, chuyến đi lần này tựa như yên bình nhưng ẩn chứa mối nguy hiểm, ngươi phải hảo hảo chiếu cố Liên nhi...... Không để cho nàng gặp bất cứ chuyện gì đã hiểu rõ chưa, haiz bất quá.....-Nói tới đây Liễu Nghị lại bất đắc dĩ thở dài, chuyện ông lo lắng nhất có lẽ cũng sắp xảy ra rồi, ông phải bảo vệ lấy sự sống của Phương Liên nếu không khi ông xuống hoàng tuyền* sẽ rất hổ thẹn với người mà ông rất thương yêu bao lâu nay vẫn để trống chỗ tướng quân phu nhân, mẫu thân của Phương Liên
Hoàng tuyền: Suối vàng, âm phủ
Nhận thấy giọng nói mang bao nhiêu ưu sầu của gia nên Long Hắc cũng có tia đồng cảm với ông. ôm quyền cung kính nói với ông
- Gia, thuộc hạ sẽ bảo vệ an toàn của tiểu thư, xin gia cứ yên tâm
--- ------ ------ ------ -------
Trên đường đi đến cửa Liễu phủ, chỉ có 2 bóng dáng một trước một sau đang nắm tay với nhau đi nhìn xa tưởng đâu là đang rất vui vẻ nh7ng chỉ có người trong cuộc mới hiểu...Tiểu Xuân nàng sợ bóng đêm, Phương Liên cũng hơi sợ nhưng nhìn Tiểu Xuân như vậy nên cứ nắm chắc tay với nhau truyền hơi ấm cho nhau, chia sẻ sự sỡ hãi cho nhau
Rất nhanh đã đi đến cửa Phương Liên nhìn thấy Liễu Nghị đứng ở đó, ánh mắt nhìn nàng có một chút ôn nhu, một chút luyến tiếc, mộ chút buồn bã xem ra là ánh mắt đó chứa đựng trăm ngàn tâm tình phức tạp.
- Ngoan... Liên nhi...đừng khóc
Vì nhận thấy ông như vậy trong lòng của Phương Liên tràn ngập đau đớn. cái sự đau đớn khi sắp chia xa người thân của mình chỉ nàng mới hiểu vì cái cảm giác này nàng từng trải qua khi nàng 5 tuổi cha mẹ ruột giao nàng lại cho cha mẹ nuôi rồi bỏ nàng mà đi.....Ở trong lòng Liễu Nghị nàng cảm nhận được nơi chóp mũi của nàng cay cay...không biết là vì nàng nhớ gia đình ruột thịt của mình hay thời gian trôi qua làm nàng không chỉ thích nghi với cuộc sống hiện tại mà còn cảm nhận được cái cảm giác được sự yêu thương che chở là như thế nào
- Cha, Liên nhi đi rồi cha phải giữ gìn sức khỏe, nữ nhi sẽ về thăm cha
Có lẽ cảnh tượng như thế này trong mắt mọi người xung quanh rất cảm động nên thấy ai cũng rưng rưng nước mắt kể cả Long Hắc còn thề nhất định phải bảo vệ tiểu thư này thật tốt vì nàng không giống các tiểu thư khác. Còn Tiểu Xuân nàng sớm đã hai hàng nước mắt chảy dài hai bên má chỉ chờ như thác nước đổ xuống thôi
--- ------ ------ ------ -----
Lần này tiến cung không có Liễu Nghị đi theo vì ông sợ sẽ không nhẫn tâm để nữ nhi của mình đi
Trước mắt Phương Liên là một nam tử ngũ quan tinh xảo trạc tuổi Liễu Nghị lại quét mắt nhìn xung quanh thì thấy hai nữ tử một kiêu ngạo, lạnh lùng nhìn qua là biết không thích hp ở trong cung cấm, còn lại nhu nhược là kiểu người mà nam nhân muốn bảo vệ.....bất quá người này không hợp khẩu vị của nàng
- Thần nữ tham kiến hoàng thượng- Bộ dạng hơi khụy gối này nàng lấy ra từ những bộ dạng mà nàng đã từng đóng phim qua nhưng nàng rất cực kỳ ghét nó...
- Không cần đa lễ như vậy đứng lên đi
Nàng ngạc nhiên chẳng phải vua nào cũng kiêu ngạo sao, tại sao ông này lại trái ngược....Tất nhiên suy nghĩ của Phương liên không ai biết được
Sau đó nàng và 2 nữ tử kia cũng chịu chung số phận đưa vào 1 căn phòng nhìn qua không có gì đặc biệt nhưng nếu có mắt tinh tế sẽ nhận ra căn phòng không chỉ đẹp mà còn được trạm trổ hình rồng rất tinh xảo
-Wow Tỉ tỉ, căn phòng thật trống trải nha-Vừa nói nữ tử trạc tuổi Phương Liên lắc lắc cánh tay nữ tử bên cạnh
Phương Liên nhìn qua nàng: Làn da trắng, mũi nhỏ xinh, môi đỏ tươi, lại nhu nhược, yếu đuối nhưng phương Liên chú ý nhất là cặp mắt bởi vì mẹ nuôi nàng có dạy cho nàng nếu muốn biết cảm xúc của người khác thì nhìn thẳng vào đôi mắt là được. Đôi mắt của Ngọc Yến tuy rằng đẹp nhưng chứa quá nhiều tham vọng lại còn biết diễn trò nữa chứ xem ra là mẫu người nhiều mưu mô, quỷ kế
- Ngọc Yến cô nương, xin người thận trọng từng cử chỉ, Vân Chi không biết
Đảo mắt đánh giá vị nữ tử được xưng là Vân Chi này lại lần nữa tính tình thật thà, lời nói có thể làm tổn thương người khác bất cứ lúc nào, phía sau tai lại có hình hồ điệp nho nhỏ nhưng rất có sức hút nghĩ lại thì Phương Liên nhớ đã từng gặp ký hiệu này ở đâu rồi nhưng mà bây giờ không tài nào nhớ ra được
Cuộc nghiệm thân nhanh chóng diễn ra cũng nhanh chóng diễn ra cũng nhanh chóng kết thúc, kết quả 3 nàng vẫn còn là thân xử nữ. Nhìn sắc mặt vui vẻ của những ma ma trong phòng Phương Liên giật giật khóe miệng: còn trong trắng thì sao mà không còn thì sao ở hiện đại của nàng phóng khoáng hơn nhiều nhưng Phương Liên lại cảm thấy vui vẻ nhưng không biết chuyện gì
- Này cô nương có phải cô là Liễu Phương Liên phải không?
Phương Liên đang đi ra xe ngựa thì Vân Chi chặn trước mặt nàng mà hỏi. Không kiêu ngạo cũng không siểm nịnh đáp lại lời của Vân Chi
-Ừm, Vân Chi có chuyện gì sao
- Là ta....ta muốn kết giao bằng hữu với ngươi, có thể chứ?. Tiếp theo Vân Chi lại đưa ra 1 chiếc còi.Nàng muốn làm bằng hữu với Phương Liên là vì Phương Liên rất hợp tính của Vân Chi, Vân Chi muốn làm bằng hữu với nàng là vì khi nhìn nàng, Vân Chi có một tâm tình thoải mái cái mVa56a6n Chi từ nhỏ không có
Đầu tiên là sững sờ nhưng sau đó lại vui vẻ đưa tay ngọc nhận lấy cái còi của Vân Chi, trao đổi lại bằng chiếc nhẫn mà nàng có tẩm thuốc trong đó
- Vân Chi, ta cũng muốn làm bằng hữu với ngươi, nay chiếc nhẫn này coi như là vật chứng minh hai ta thành bằng hữu.- Tiếp tục còn hạ giọng nói nhỏ với Vân Chi công dụng của chiếc nhẫn này....
- Vân Chi chiếc nhẫn này ta mất 3 ngày mới có thể nghĩ ra cách để dược vào trong, nhẫn này ở trong rỗng ngươi có thể để bất cứ thứ dược vào trong, nó sẽ rơi ra ngoài từ những lỗ nhỏ này
Quả thật nhìn kỹ lên mặt nhẫn có thể thấy những lỗ nhỏ ly ti. Vân Chi lập tức cười ngọt ngào....' Khi nào có việc gì nhờ ta giúp, chỉ cần ngươi thổi cái còi này'.....Phương Liên giây tiếp theo vì bất ngờ trước hành động kề sát mặt của Vân Chi vào mặt Phương Liên gần như trong gang tấc khiến Phương Liên nổi gai ốc. Đành chứng nhận hành động biến thái của Vân Chi so với nàng chỉ có hơn chứ không có kém...rùng mình...không ngờ Phương liên và Vân Chi đều giống nhau...đều có sự sắc đản* . Cả hai đều không để mắt Ngọc Yến đang đứng 1 mình ở đó. Ngọc Yến cuối đầu xuống che dấu sự ghen ghét nồng đậm trong mắt
*sự can đảm của một sắc nữ
Chiếc xe ngựa hiện ra trước mặt của từng người. Mỗi người một xe nhưng xe ngựa của Phương liên lại có hai người đó là Tiểu Xuân nàng được phương liên cho vào ngồi trong xe cùng nàng ,so với bọn nô tỳ kia nàng sung sướng hơn hẳn
-Tiểu thư, người không luyến tiếc sao
- Luyến tiếc? Không- Tuy nói như vậy nhưng Phương Liên thật ra đang dối lòng nàng không muốn cho ai biết tâm tình đang bất an của nàng, dường như cảm giác sắp có chuyện gì đang xảy ra nhưng vẫn lắc đầu bỏ đi ý nghĩ đó
Cả 2 người nói đủ chuyện trên trời dưới đất đến khi chiếc xe ngựa lăn bánh......nàng đã tạm thời xa nơi này.......xa phụ thân không biết bao giờ gặp lại.....không luyến tiếc, không buồn bã, chỉ có bất an cùng bất an....Nếu may mắn nàng cùng Tiểu Xuân có thể sống sung sướng...nếu khổ cực nàng cùng Tiểu Xuân sẽ đương đầu với nó....chỉ mong Tiểu Xuân không phản bội hay lừa gạt Phương Liên nếu không Phương Liên chắc chắn sẽ không hạ thủ lưu tình....
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...