Xuyên Qua Anh Là Của Em
Ái Khuê nhanh chóng được tài xế đưa đến trung tâm thương mại gần Nhạc viện thành phố.
Chính vì quán cà phê này gần nhạc viện, trang trí đẹp và pha chế siêu ngon nên rất nhiều bạn trẻ yêu thích và trong đó có cái tên Hàn Thiên Trạch chết bầm kia.
Cô nhìn một lượt menu của quán rồi gọi cho mình một phần bánh ngàn lớp có màu xanh matcha siêu đẹp và một ly trà hoa quả nhiệt đới.
Bưng khay thức ăn trên tay Ái Khuê đi một vòng kiếm chỗ ngồi có tầm nhìn tốt.
Nhìn thấy phía trước có bàn trống Ái Khuê nhanh chân vào ngồi.
Cửa hàng này tên là Blue Ocean nên tông màu chủ đạo toàn là màu xanh vô cùng bắt mắt, nơi này nếu không phải thường có sự xuất hiện của cái tên âm trì địa ngục kia có lẽ cô sẽ thường xuyên đến đây.
Bỏ cái tên đáng ghét kia ra khỏi đầu, Ái Khuê nhanh chóng cầm muỗng lên cắt một góc bánh cho vào miệng.
Phải nói nó vừa ngọt dịu lại có vị béo của em, không những thế lớp matcha ở mặt bánh làm giảm đi độ béo của kem, ăn hoài vẫn không cảm thấy ngấy.
Ngon quá đi mất.
“Ai dui.
Đây không phải là cái đuôi theo sau Hàn đại thiếu gia nhà ta đây sao?”
Ái Khuê vừa xử lý xong cái bánh ngàn lớp thì một giọng nam hùng hổ doạ người vang lên.
Nghe cái giọng đầy mùi ghen ghét đó mà cô tưởng mình nợ gã đó không chịu trả vậy.
Mà người ở đâu vậy, sao không thấy người chie thấy tiếng.
Ái Khuê đang nhìn qua nhìn lại xung quanh thì hai người đàn ông bước đến trước mặt mình.
Gã thứ nhất nhìn là biết mới lớn tiếng mở miệng rồi, người thứ hai không ai khác chính là Hàn Thiên Trạch.
Không ngờ hôm nay cô ra ngoài không xem hoàng lịch mà, tâm trạng đang tốt bay mất không còn một móng.
“Nè em gái.
Em cũng xinh đẹp dễ thương, lại còn mới vừa đính hôn.
Em bây giờ là hoa đã có chủ rồi có thể bớt bám đuôi Thiên Trạch nhà anh được không?” - Gã đó mở miệng nói chuyện không cho người khác chút mặt mũi nào cả.
Giọng hắn vô cùng lớn thu hút một nhóm người xung quanh quay ra nhìn, một số cô gái trẻ nhìn thấy Hàn Thiên Trạch đã nhận ra anh ta liền lấy điện thoại ra quay phim làm gã đó càng tự tin nói tiếp - “Em dù gì cũng là em vợ tương lai của cậu ấy, nếu bị mọi người biết hai chị em vì một người đàn ông đấu nhau thì càng không tốt.
Anh biết bạn anh đẹp trai lại có điều kiện, gã hôn phu đã xấu còn tàn tật kia của em làm có bằng được”
Lời gã ta nói xong mọi người bắt đầu xì xầm bàn tán.
Hàn Thiên Trạch bây giờ vẫn chưa trở thành ca sĩ có lưu lượng cao trong giới nhưng anh ta có ngoại hình, có gia thế, không ít thiếu nữ sớm đã say mê hắn như điếu đổ nên nghe tên bạn thân của Thiên Trạch nói cô phải lấy một gã vừa không có nhan sắc vừa tàn tật càng bàn tán khí thế.
Ái Khuê cũng không tính nói chuyện với gã nhưng ai biểu gã lại nhắc đến Hàn Vũ, anh ấy bây giờ chính là người cô quan tâm nhất.
Nếu không phải vì cô anh ấy đã không trở thành như vậy, tuy bề ngoài anh ấy không quan tâm nhưng cô biết nếu đổi lại là người khác cũng không chấp nhận được việc mình đang lành lặn lại bị tàn phế.
“Anh nói xong chưa?” - Ái Khuê uống một ngụm nước trái cây lạnh để hạ hoả mới nói tiếp - “Thứ nhất, hôm nay tôi có hẹn ở đây.
Thứ hai, chồng sắp cưới của tôi như thế nào thì đó là chuyện của tôi, anh ấy là mẫu người tôi thích nên tôi chấp nhận đính hôn với anh ấy.
Thứ ba, anh đừng quá tân bốc Hàn đại thiếu gia của mình, đối với tôi anh ta ngay cả người giúp mình cũng không nhận ra thì có cái *** gì tôi phải lưu luyến? Theo đuổi hắn mất thời gian vô cùng, không bằng tôi nuôi chó nó còn biết chủ của mình là ai”
Ái Khuê nói chuyện hết sức nhẹ nhàng nhưng gai gọn lại đâm tùm lum, cái tên Hàn Thiên Trạch vừa gặp cô ở đây nghĩ rằng cô còn chưa chết tâm trong lòng không biết vì sao lại vui vẻ, tâm trạng đang tốt lại bị cô dội một gáo nước lạnh làm hắn không khỏi tức giận.
Cô dám nói hắn là chó? Từ khi nào người con gái luôn lẽo đẽo theo mình lại trở thành như vậy?
“Cô nói ai là chó?” - Hàn Thiên Trạch chưa tức giận thì cái tên bạn thân đã tức giận trước, nếu nói Thiên Trạch là chó thì anh ta là cái đuôi của Thiên Trạch không phải sao? - “Cô nói có có hẹn sao? Theo tôi thấy đó chỉ là lý do nguỵ biện của cô để tiếp cận Thiên Trạch mà thôi, cái lý do của cô cũng quá cũ rít rồi, cô có ngon thì kêu người hẹn cô xuất hiện đi?”
“Xin lỗi, cho tôi hỏi ai là Phương Ái Khuê?” - Cái tên kia đang khí thế bừng bừng giờ như trái bóng xẹp lép, khả năng vả mặt này cũng lẹ quá rồi, vừa dứt câu đã có người thật sự xuất hiện.
“Tôi ở đây.
Chú là Dương Chính Quân phải không ạ?” - Ái Khuê đàn khí thế bừng cũng áp chế xuống mỉm cười ngọt ngào nhìn ông.
Dương Chính Quân vừa tới chỉ nghe ồn ào cũng không để ý lắm.
Bây giờ hai người kia bị vả mặt bom bóp cũng không dám đứng đó nữa liền che mặt ra ngoài.
Bầu không khí ngượng ngùng lúc nãy của quán cũng biến mất không còn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...