Xuyên Nhanh: Xuyên Thành Anh Trai Nữ Chính

Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Nói thật, Vệ Chiếu cũng muốn đồng ý ngay và luôn.

Loại em gái lòng dạ hiểm độc này một kẻ mù lòa như hắn thật sự không giải quyết được, trực tiếp ném cho Lý Vân Hạo không phải tốt hơn sao? Dù cho là tương ái tương sát cũng tốt, là ngọt ngọt ngào ngào cũng được, ít nhất hắn không cần phải phiền não như vậy nữa.

Nhưng nếu hắn thật sự làm vậy, thì chỉ sợ một giây sau Vệ Liên Hoa đã muốn ra tay với hắn trước rồi. Hắn cũng không thể trông cậy vào một cô em gái như thế có thể có bao nhiêu tình cảm sâu đậm với hắn.

Trên thế giới có loại em gái coi trọng tình thân như Vệ Băng Thanh và Vệ Thiên Phượng, thì tất nhiên cũng có loại em gái có thể đạp lên thi cốt người thân mà đi về phía trước như Vệ Liên Hoa.

Cũng như khi làm nhiệm vụ, không phải sẽ luôn thuận buồm xuôi gió không gặp nguy hiểm gì.

"Nhị ca, bây giờ đã là thời đại mới, em không thể tùy tiện đưa Liên Hoa cho anh được." Vệ Chiếu lắc đầu, "Liên Hoa, cô tới đây một chút."

Vệ Liên Hoa vừa lên lầu, thì đã nghe thấy một câu như vậy, trong lòng cũng bồn chồn vô cùng.

"Tam thiếu gia." Liên Hoa cúi đầu, lặng lẽ đi đến bên cạnh Vệ Chiếu.

"Cô cũng biết tôi mù lòa, tự chăm sóc bản thân mình cũng không được, cô ở chỗ tôi cũng chỉ làm trễ nãi bản thân mình thôi." Vệ Chiếu thở dài, dường như rất u buồn, "Nhị ca của tôi có bản lĩnh, bên đó tiền tháng cũng nhiều, cô có muốn đến chỗ Nhị ca không? Bây giờ Nhị ca ở ngay đây, tôi có thể cam đoan với cô, Nhị ca nhất định sẽ đối xử với cô không tệ, nếu Nhị ca không tốt với cô, thì lúc nào cô cũng có thể về tìm tôi."

Lý Vân Hạo không nghĩ tới Lý Chiêu lại tốt với một nha hoàn đến thế?

Nhưng đối phương rất thức thời, chuyện này khiến trong lòng Lý Vân Hạo cũng thoải mái không ít.

Hừ, Lý phu nhân đúng là chiếm hố xí mà không thải phân, rõ ràng không có lấy một đứa con trai nào, lại nuôi một thằng mù lòa như bảo bối. Nha hoàn tên Liên Hoa này luận về tướng mạo thì tuyệt đối là đứng đầu trong phủ, nha hoàn thế này không cho người khác, lại đưa tới cho một tên mù lòa không nhìn thấy gì, không phải lãng phí thì là gì chứ?

"Tam thiếu gia, phu nhân gọi tôi tới hầu hạ ngài, ngài đừng đuổi tôi đi mà." Liên Hoa nói quỳ là quỳ, nước mắt ào ào chảy xuống.

"Không phải tôi đuổi cô đi." Vệ Chiếu dùng ngôn từ tốt đẹp nói, "Tôi chỉ cảm thấy cô ở chỗ tôi thì quá lãng phí nhân tài. Hơn nữa Liên Hoa à, cô cũng phải biết, tôi... Vị hôn thê của tôi sắp tới đây rồi. Xin lỗi, tôi không thể để cô ấy hiểu lầm."

Lời Liên Hoa chuẩn bị sẵn lập tức bị chặn trong miệng.

Cô ta ngược lại muốn cho thấy mình tuyệt đối không hai lòng, nhưng rất rõ ràng nói cũng không có tác dụng gì.

Người ta cũng đã nhắc đến vị hôn thê luôn rồi, cô ta nói cũng không có tác dụng gì.

Vệ Liên Hoa có chút hối hận vì lúc trước mình đã nói rất rõ với Lý Chiêu, khiến cho bây giờ Lý Chiêu hoàn toàn không có tình cảm gì với mình.

"Nhị ca, bây giờ trong nhà Liên Hoa không còn ai, cô ấy cũng không ký giấy bán đứt cho nhà chúng ta, nếu anh cảm thấy Liên Hoa tay chân vụng về, thì trả cô ấy về đi." Vệ Chiếu cảm thán một tiếng, dường như rất không nỡ.

"Tam đệ bỏ được thứ yêu thích thật đúng là không thể tốt hơn." Lý Vân Hạo cười tủm tỉm đáp, "Vậy đi, về anh sẽ nói với quản gia một tiếng, để tiền tháng của Liên Hoa tăng thêm một nửa."

"Vậy thì cảm ơn Nhị ca."

Lý Vân Hạo ngược lại còn muốn nói vài lời với Vệ Liên Hoa, nhưng bây giờ rõ ràng không phải thời điểm gì tốt, sau này còn nhiều thời gian, ngược lại cũng không vội một lát này.

Đợi sau khi Lý Vân Hạo đi rồi, Vệ Chiếu mới gọi Vệ Liên Hoa.

Ừm, hắn biết Vệ Liên Hoa vẫn đang quỳ, chỉ là quên cho cô ta đứng lên mà thôi.

Dù sao Vệ Chiếu là tên mù, không nhìn thấy mà.

"Liên Hoa, tôi biết trong lòng cô rất tủi." Vệ Chiếu thành thật nói, "Nhưng cô cũng nhìn thấy đấy, tôi bị mù, hoàn toàn không có cách nào bảo vệ được cô. Nhị ca là một người tốt, chưa từng nghe nói anh ấy đánh chửi hạ nhân bao giờ, cô qua bên kia tôi cũng yên tâm hơn."

Vệ Liên Hoa âm thầm cắn răng trong lòng, nhưng nhìn thấy Tiểu Mã còn ở bên cạnh, chỉ có thể giả bộ ra dáng vẻ tủi thân vô cùng, "Nhưng em chỉ muốn hầu hạ Tam thiếu gia."

"Cô gái ngốc, người thường đi chỗ cao tránh chỗ nước trũng. Sau khi tôi kết hôn, đại khái cũng sẽ rời khỏi Lý gia." Trên mặt Vệ Chiếu hiện ra vẻ đau thương, "Cô cũng biết, tôi không phải người của Lý gia, không có đạo lý thành hôn rồi mà vẫn tiếp tục ở Lý gia được, đến lúc đó chắc chắn tôi không thể mang cô đi cùng, lúc ấy, cô cũng chỉ có thể ở lại Lý gia làm một nha hoàn cấp thấp nhất. Bây giờ cô đi theo Nhị ca mới tốt cho tương lai của cô nhất."

Vệ Liên Hoa âm thầm bĩu môi trong lòng, anh có thể thành hôn hay không còn chưa nhất định đâu?

Nhưng suy nghĩ một chút, mọi chuyện đã có biến đổi vì mình trùng sinh, từ góc độ của Lý Chiêu mà nghĩ, nếu thật sự hắn sắp rời khỏi, thì đưa tiễn mình đi cũng là hắn tốt bụng.


Nhưng xui ở chỗ lại có lòng tốt mà làm chuyện xấu!

Vệ Liên Hoa nghẹn một ngụm máu trong lòng, không biết phải làm sao mới nôn ra được.

"Được rồi, cô gái ngốc, sau này cô sẽ hiểu ý của tôi thôi." Vệ Chiếu giơ tay khoác lên vai Tiểu Mã, "Chúng ta về đi."

Tiểu Mã tất nhiên rất vui vì Tam thiếu gia đã đưa tiễn Vệ Liên Hoa này đi, tâm tư của nha hoàn này hoàn toàn không đặt trên người Tam thiếu gia, đưa tiễn cũng là chuyện tốt.

Chờ trở lại Lý gia, Vệ Chiếu bảo Tiểu Mã thả ra tin tức Vệ Liên Hoa sắp đến chỗ Nhị thiếu gia hầu hạ, cứ nói là Nhị thiếu gia chủ động mở miệng muốn người, tốt nhất là phóng tin tức tới chỗ Đại thiếu gia đi, nhấn trọng điểm vào chỗ Nhị thiếu gia "cường ngạnh" và Vệ Liên Hoa "không tình nguyện".

"Vâng." Tiểu Mã cũng không hỏi nhiều, Tam thiếu gia bảo làm gì thì làm như thế.

Tiểu Mã không giống Vệ Liên Hoa, nếu Tam thiếu gia thành thân, chắc chắn Tiểu Mã sẽ cùng đi theo Tam thiếu gia rời đi, ai bảo hắn là "đôi mắt" chứ?

Lý phu nhân bên kia Vệ Chiếu tự đi qua giải thích một phen, mặc dù Lý phu nhân hơi tức giận, nhưng cũng cảm thấy là mình nghĩ thiếu sót, đặt một nha hoàn xuất sắc như vậy bên cạnh con nuôi, quả thật không được hay cho lắm.

"Còn nói Vân Hạo là người đọc sách, là thanh niên tiến bộ, tôi thấy cũng chỉ như vậy mà thôi. Danh tiếng của các lão gia phái cũ nó đúng là vô sự tự thông." Lý phu nhân khó tránh khỏi có chút bất mãn, Lý Vân Hạo này không phải là ức hiếp Lý Chiêu mù lòa sao, không thì sao lại dám ra mặt mà đòi một nha hoàn chứ?

Người có suy nghĩ về Lý Vân Hạo tương tự vậy cũng không chỉ có một mình Lý phu nhân.

Nhất là Lý Vân Phi, cực kỳ tức giận với chuyện này.

"Nhị đệ làm sao vậy chứ? Tam đệ vốn đã hành động không được tiện, Vệ Liên Hoa này là nha hoàn bên cạnh chăm sóc Tam đệ, nói lấy là lấy, sau này cuộc sống hằng ngày của Tam đệ do ai lo lắng đây?" Lý Vân Phi nhớ tới Lý Chiêu, cảm thấy vừa tức lại vừa bất đắc dĩ.

Nha hoàn thì sao? Nha hoàn cũng là người mà!

Rõ ràng Nhị đệ cũng là thanh niên mới, sao có thể làm vậy chứ?

Lý Vân Phi nghĩ tới nghĩ lui, vẫn quyết định phải đi tìm Lý Vân Hạo nói một câu cho ra lẽ.

Một bên khác, cuộc sống của Vệ Liên Hoa cũng bắt đầu có chút biến hóa.

"Chúc mừng Liên Hoa nha, không nghĩ tới nhanh vậy mà cô đã được đến chỗ Nhị thiếu gia hầu hạ rồi."

"Đúng vậy, chúng tôi còn tưởng cô đến chỗ Tam thiếu gia thì sẽ không lộ diện lại nữa chứ!"

...

Bên cạnh có không ít hạ nhân dùng ánh mắt vừa ghen ghét lại không cam lòng nhìn Vệ Liên Hoa.

Bọn họ đúng là coi thường Vệ Liên Hoa rồi, trước kia cảm thấy cô ta đến chỗ Tam thiếu gia thì sẽ không có uy hiếp, không nghĩ tới vừa quay người đã câu được Nhị thiếu gia.

Thật đúng là ghê tởm!

Vệ Liên Hoa đương nhiên biết những nha hoàn này ghen ghét cô ta vô cùng, trong lòng cũng không khỏi có mấy phần kiêu ngạo.

A, những nha hoàn này nghĩ thế nào cô ta còn không biết à?

Chuyện bây giờ cũng đã định, Vệ Liên Hoa muốn làm gì cũng chỉ có thể làm lại từ đầu.

Thật ra chuyện này cũng chưa chắc không phải là chuyện tốt.

Chỗ Tam thiếu gia lợi ích có hạn, muốn lấy được một trăm đồng cũng chẳng phải chuyện đơn giản gì, Nhị thiếu gia bên này thì tốt hơn nhiều, ban thưởng cũng nhiều. Chỉ cần mình nắm giữ ở ranh giới cuối cùng, thì có chút chuyện tình cảm yêu đương với Nhị thiếu gia cũng không có gì quan trọng.

Vệ Liên Hoa rất quen thuộc với hai người Lý Vân Phi và Lý Vân Hạo đấy.

Đời trước không có bất kỳ trợ giúp gì mà cô ta có thể đùa bỡn hai người kia trong lòng bàn tay, đời này tất nhiên càng thêm không ngoại lệ.

Thôi.

Nếu ông trời đã an bài cho mình phải có quan hệ với bọn Lý Vân Hạo, vậy thì mình cũng không cần canh cánh trong lòng nữa.


Vệ Liên Hoa rất có tự tin, nhưng trên mặt vẫn giả bộ ra dáng vẻ lưu luyến không bỏ mà rời đi.

"Nhị thiếu gia, nha hoàn tên Liên Hoa kia sẽ hầu hạ ngài thế nào ạ?" Nha hoàn Nguyệt Nhi hầu hạ Lý Vân Hạo vừa chịu đựng ghen ghét, vừa mỉm cười hỏi thăm Lý Vân Hạo, "Dù sao cũng là người bên chỗ Tam thiếu gia, chúng ta cũng nên cho ra một công việc cụ thể chứ ạ."

"Cứ hầu hạ bên người ta giống như em vậy." Lý Vân Hạo nhớ tới gương mặt yêu kiều hơn hoa của Vệ Liên Hoa, trong lòng không khỏi khẽ động.

"Chuyện này..." Nguyệt Nhi quan sát biểu cảm trên mặt Lý Vân Hạo một chút, chỉ có thể nhịn đau đồng ý.

"Thiếu gia, Đại thiếu gia đến." Một gã sai vặt chạy vào bẩm báo.

"Vân Hạo!" Lý Vân Phi đi ngay đằng sau gã sai vặt, trực tiếp đi vào.

"Sao Đại ca lại tới đây?" Lý Vân Hạo nở nụ cười, thuận tiện dùng ánh mắt ra hiệu tất cả gã sai vặt và nha hoàn bên cạnh đi xuống.

Rất nhanh, nơi này chỉ còn lại hai anh em họ.

"Lý Chiêu vốn đã hành động không tiện, chú còn đòi nha hoàn bên cạnh người ta đi, chú còn coi anh là anh cả không?" Lý Vân Phi trực tiếp hô lên.

Không phải anh ruột tôi còn bày đặt lên mặt, thật sự cho rằng Lý gia là do anh làm đương gia chắc?

Trong lòng Lý Vân Hạo không vui, trên mặt lại chẳng lộ ra chút nào, "Đại ca nghe được lời đồn nhảm này từ đâu vậy? Đại ca cũng biết mà, tại sao cô em họ Tề gia kia lại muốn đến nhà chúng ta ở nhờ? Chính là đến để bồi dưỡng tình cảm với Tam đệ đấy. Tam đệ và cô em họ của Tề gia sẽ sống với nhau đến hết đời, Tam đệ sợ em ấy hiểu lầm, nên mới đưa nha hoàn cho em. Nếu Đại ca không tin, thì có thể đến hỏi Tam đệ xem lời em nói có thật không?"

Lý Vân Phi bị những lời nói hùng hồn của Lý Vân Hạo làm cho kinh hãi, chẳng lẽ mọi chuyện thật sự giống như Lý Vân Hạo nói?

"Anh không tin." Lý Vân Phi nghĩ đến lời đồn trước đó mình nghe thấy, anh ta nhớ rõ nha hoàn kia chắc hẳn cũng không tình nguyện, "Chú gọi nha hoàn kia lên đây để anh hỏi xem."

"Được." Lý Vân Hạo cũng biết tính bướng bỉnh của Lý Vân Phi, không hỏi rõ ràng tám phần thì sẽ không đi, cho nên dứt khoát đồng ý luôn.

Lý Vân Phi bình thường không phải cũng rêu rao mình là một thanh niên mới à? Cũng không đến mức không nể mặt mà cướp Liên Hoa với mình chứ?

Hiển nhiên, Lý Vân Hạo đã quá xem nhẹ mị lực của nữ chính rồi.

Anh ta có thể vừa gặp đã yêu Vệ Liên Hoa, thì đương nhiên Lý Vân Phi cũng có thể.

Đợi đến khi Vệ Liên Hoa thu thập xong, bị gọi vào phòng Lý Vân Hạo, thì cô ta cũng đã chuẩn bị một phen rồi.

Nếu đã đến chỗ Nhị thiếu gia, thì phải suy tính xem sau này mình sống ở đây thế nào?

Chờ Vệ Liên Hoa đi vào phòng, trông thấy Lý Vân Phi ở một bên, trong lòng nhất thời lộp bộp một tiếng.

Sao Lý Vân Phi cũng ở đây?

Quan hệ của anh ta và Lý Vân Hạo không được tốt lắm cơ mà?

Lý Vân Phi bên kia thì có cảm nhận hoàn toàn khác.

Đây là một cô gái đẹp đến nhường nào chứ!

Đôi mắt cô ấy xinh đẹp dường nào, ánh mắt của cô ấy lại làm người ta thương yêu đến bao nhiêu?

Lý Vân Phi đột nhiên hiểu rõ cảm giác tình yêu được miêu tả trong tập thơ trước kia mình từng đọc, có lẽ chính là đây!

"Tam thiếu gia, Vệ Liên Hoa này thật đúng là lợi hại." Tiểu Mã dùng một kiểu cảm thán không thôi nói, "Ngài không biết đâu, sau khi Vệ Liên Hoa đến chỗ Nhị thiếu gia thì gặp phải Đại thiếu gia, bây giờ Đại thiếu gia đưa hết bảo bối của mình đến chỗ Nhị thiếu gia, cho Nhị thiếu gia tùy ý chọn, chỉ muốn đổi Liên Hoa qua thôi!"

"Thật sao?" Vệ Chiếu nghiêm mặt, nghiêm trang nói, "Liên Hoa vừa giỏi vừa đẹp, chắc chắn rất được hoan nghênh."

"Trọng điểm là rất đẹp thôi." Tiểu Mã bĩu môi, "Nhưng bây giờ lão gia phu nhân đều biết cả rồi, đều nói hai vị thiếu gia không nên thân kìa!"

Còn không phải không nên thân thì là gì? Vì một nha hoàn mà náo đến náo đi như thế, ai mà thấy tốt cho được?


Vệ Chiếu không nói chuyện nữa.

Bây giờ mới đến đâu cơ chứ, sau này mới gọi là náo này!

Chỉ xem Vệ Liên Hoa trùng sinh mà đến có bản lĩnh ổn định hay không thôi.

Ước chừng qua nửa tháng sau, nữ phụ Tề Hiểu Yến luôn sống trong miệng người khác cuối cùng cũng online.

Ngày Tề Hiểu Yến tới, Vệ Liên Hoa một đêm không ngủ.

Cô ta đương nhiên nhớ kỹ Tề Hiểu Yến!

Mặc dù lần này cô ta không có ý định xảy ra chút gì với Đại thiếu gia và Nhị thiếu gia Lý gia, nhưng cũng không có nghĩa là có thể trơ mắt nhìn Tề Hiểu Yến đến cướp đồ trong bát của cô ta được đúng không?

Kiếp trước, Tề Hiểu Yến còn phát sinh một chút quan hệ với Lý Vân Hạo, lần này, cô ta sẽ không cho Tề Hiểu Yến cơ hội nữa.

Một tên mù lòa, vừa vặn xứng với một kẻ câm!

Vệ Liên Hoa lần nữa suy nghĩ kế hoạch của mình, trong lòng đã có quyết định.

Buổi sáng hôm nay, người của Lý gia đều tụ tập lại với nhau, Tề gia cũng coi như là thân thích đường đường chính chính của Lý gia, thân thích tới, dù trong lòng có thế nào, thì vẫn phải cho mặt mũi.

Nhất là Vệ Chiếu, mới sáng sớm đã bị Lý phu nhân túm dậy, chải đầu vẽ mày, chỉ quần áo đã thay tới tận mấy bộ, nếu không phải thời gian không đủ, thì chỉ sợ Lý phu nhân còn muốn giày vò thêm nữa cơ.

"Chiêu Nhi, con nhất định phải biểu hiện cho tốt. Con trai của mẹ đẹp trai thế này cơ mà, cũng không thể uổng cho gương mặt tươi tắn này được." Lý phu nhân hài lòng nhìn con trai mình. Không phải bà tâng bốc quá lên, lúc trước nhìn trúng Lý Chiêu, cũng là vì Lý Chiêu sinh ra đã trắng trẻo đẹp đẽ, dù là bé con thì cũng có thể nhìn ra được đây là một đứa bé rất đẹp.

Quả nhiên, Lý Chiêu càng lớn càng đẹp, tướng mạo có thể bỏ xa Lý Vân Phi và Lý Vân Hạo cả một con đường, dù cho hai mắt hơi vô thần.

"Chờ chút, đeo thêm cặp kính này vào đi." Lý phu nhân nghĩ nghĩ, vẫn lấy kính mình đã chuẩn bị từ trước ra, thứ đồ chơi của Tây Dương này cũng không tệ lắm, nhìn như vậy, ai biết con trai bà là người mù chứ?

Lần này không chỉ muốn cho con dâu tương lai xem, mà phải cho tất cả những người trong Lý gia nhìn cho kỹ, đứa bé mà bà nuôi mới không phải là phế vật đâu!

"Đi thôi, mẹ." Vệ Chiếu mặc một thân âu phục, lại đeo thêm kính mắt, nhìn đúng là siêu đẹp trai.

Ở trong Lý gia, không cần Tiểu Mã đỡ, Vệ Chiếu cũng có thể đi đường rất thuận lợi, chỗ nào có bậc thang, chỗ nào có đá, hắn đều rất rõ ràng.

Đây cũng là lần đầu tiên Lý Chiêu ngăn nắp đẹp đẽ như thế ra sân ở Lý gia.

"Đại phu nhân và Tam thiếu gia tới."

Gã sai vặt thông báo khiến cho tiếng trò chuyện trong đại sảnh đều ngừng lại.

Bây giờ đương gia của Lý gia vẫn là lão đại của Lý gia, nhất định phải cho vợ và con nuôi mình một chút mặt mũi.

Tề Hiểu Yến không đến một mình, còn có anh trai và chị dâu của cô ấy nữa.

Lý Hương cười tủm tỉm sờ tay em chồng mình, lại nhìn cách bài trí của Lý gia một chút, trong lòng càng động tâm.

Khi cô ta lấy chồng thì trong nhà còn không phải do cha làm chủ, tăng thêm phía dưới còn có hai cô em gái, đồ cưới mặc dù không ít, nhưng so với Lý gia bây giờ thì vẫn kém xa lắm. Bây giờ Lý gia càng ngày càng tốt, nhưng cha mẹ không có con trai, Lý gia sẽ rơi vào tay em họ, sao Lý Hương có thể cam tâm được?

Cũng may cha mẹ cũng khá để bụng đến đứa con nuôi Lý Chiêu này, ông nội thì cho Lý Chiêu hết tất cả tài sản riêng, cô em chồng này của cô ta là một người nhu nhược vô năng, đến lúc đó sao có thể quản lý được nhiều tài sản như vậy? Cô ta là chị dâu của Tề Hiểu Yến, lại là chị gái nuôi của Lý Chiêu, tất nhiên là người quản lý tài sản giúp họ không thể nào tốt hơn được!

"Hiểu Yến, em đừng sợ, cậu em trai này của chị nhân phẩm rất tốt." Lý Hương cười tủm tỉm trấn an em chồng mình.

Luận tướng mạo thì Tề Hiểu Yến tuyệt đối không kém, đàn ông đều thích kiểu liễu rũ trong gió như cô ấy, nhưng đáng tiếc là một người câm, không gả vào nhà tốt lành gì được, cũng khó có thể mang đến lợi ích cho trong nhà. Nếu có thể đến Lý gia, thì sẽ rất có lợi cho Tề gia. Bởi vậy, hôn sự của cô ấy và Lý Chiêu thật ra trong âm thầm thì đã chắc chắn rồi, chỉ là vì trên mặt mũi nghe cho xuôi tai, nên mới để họ bồi dưỡng trước.

Mặc kệ bồi dưỡng này sẽ thành thế nào, qua mấy tháng nữa là có thể thành hôn rồi!

"Hương Nhi, sao lần này con không mang cả cháu của mẹ tới?" Lý phu nhân kiêu ngạo dẫn con nuôi của mình tới, trông thấy con gái lớn ngồi ở đó, vẻ mặt không khỏi vui mừng.

"Lý Chiêu vấn an các chú các bác các thím ạ, chào các anh trai chị dâu em trai em gái." Bởi vì Lý Chiêu không nhìn thấy, cho nên dùng một hơi chào xong tất cả mọi người.

"Đây... Đây là em trai sao?" Lúc Lý Chiêu đi vào, Lý Hương lập tức bị kinh diễm.

Cô ta vẫn luôn nghe mẹ khen Lý Chiêu trong thư, nhưng rất lơ đễnh. Một tên mù có đẹp hơn nữa thì có ích gì?

Nhưng bây giờ Lý Chiêu đường đường chính chính đi tới như thế, thật sự có thể dùng từ "bồng tất sinh huy" mà hình dung.

Cô ta cũng đã từng gặp không ít chàng trai trẻ trung, nhưng gần như chưa từng gặp được ai xuất sắc như đứa em trai này.

Nếu như mắt hắn không mù, thì cho dù hắn là một đứa con nuôi, cũng có thể dựa vào khuôn mặt này mà đi cưới một đứa con gái của quan lớn về!

Đáng tiếc.


Trong lúc nhất thời nầy, gần như trong lòng tất cả mọi người đều hiện lên một suy nghĩ như thế.

Vệ Liên Hoa nhìn Lý Chiêu thế này, trong lòng cũng hiện lên một tia không cam lòng.

Nếu như lúc trước người cha mẹ vứt bỏ không phải Lý Chiêu, mà là cô ta thì tốt rồi. Vậy thì bây giờ người đứng ở đây sẽ là cô ta, chứ không phải tên mù lòa này.

Đừng thấy khi mẹ còn sống thương cô ta như thế, nhưng cô ta biết Lý Chiêu mới là người mà mẹ thương nhất.

Trong nhà nghèo thành thế kia mà mẹ cũng chưa từng nghĩ đến chuyện đi tìm Lý Chiêu, chính là sợ Lý Chiêu sống không tốt ở Lý gia, ngay cả trước khi chết, suy nghĩ của mẹ cũng là muốn mình giúp Lý Chiêu.

Dựa vào cái gì?

Chỉ bởi vì hắn bị mù, cho nên cô ta nhất định phải trả giá vì một người anh trai như thế à? Nói đùa gì vậy!

Dung mạo của cô ta đẹp như vậy, những người trong thôn gần đó đều không có ai đẹp bằng cô ta, cô ta mới không bằng lòng gả cho những người trong thôn kia, cả đời chỉ kiếm ăn trên vùng đất kia đâu.

Tề Hiểu Yến vụng trộm nhìn Lý Chiêu một chút, sắc mặt đỏ bừng lên, rất nhanh lại cúi đầu, giống như đứng ngồi không yên.

Biểu hiện của cô ấy rơi vào mắt người khác, có ai mà không hiểu nữa?

Không sai, Lý Chiêu đi tới với dáng vẻ như thế, đổi thành ai thì cũng phải động tâm thôi!

Vệ Liên Hoa thấy Tề Hiểu Yến như vậy, trong lòng cũng hiểu rõ rồi.

Kiếp trước vào lúc này, bởi vì tâm tư của Lý Chiêu đều đặt trên người mình, tăng thêm cứ bệnh mãi nên dáng vẻ tiều tụy, tất nhiên không có được hiệu quả tốt như vậy. Nhưng bây giờ thì không giống, thân thể Lý Chiêu khỏe mạnh, Tề Hiểu Yến lại sớm biết Lý Chiêu sẽ là chồng của mình, tâm tư đương nhiên sẽ không rơi xuống người Lý Vân Hạo nữa.

Nói cách khác, mình không cần quá phòng bị Tề Hiểu Yến.

Vệ Liên Hoa thoáng thở phào trong lòng.

Một người phụ nữ như Tề Hiểu Yến còn rất khó đối phó.

Mọi người luôn ôm lấy sự đồng tình và không nỡ đối với người yếu ớt, kiếp trước mình đã làm rất tốt, nhưng muốn giải quyết Tề Hiểu Yến vẫn phải phí không ít công phu.

Bây giờ Đại thiếu gia và Nhị thiếu gia đều đến dây dưa với cô ta, cô ta còn phải cố gắng kiếm tiền, không có nhiều thời gian để mà đối phó với Tề Hiểu Yến.

"Chiêu Nhi, con ngồi xuống trước đi." Lý phu nhân rất hài lòng với biểu hiện của mọi người, con của bà không kém vậy đâu, "Hiểu Yến, con cũng ngồi xuống bên cạnh bác đi để bác nhìn kỹ chút nào."

"Đi đi." Lý Hương đẩy Tề Hiểu Yến, Tề Hiểu Yến liếc mắt nhìn Đại ca bên cạnh, thấy Đại ca cũng ra hiệu cô ấy qua, cô ấy mới từ từ đi đến bên cạnh Lý phu nhân, nở một nụ cười lấy lòng với Lý phu nhân.

Cô ấy không biết nói chuyện, nhưng cũng may đôi mắt vừa to vừa sáng, nhìn ra được là một cô gái không tệ.

"Đúng là rất tốt." Lý phu nhân trông thấy dáng vẻ của Tề Hiểu Yến, hơi thương tiếc vì dáng vẻ gầy yếu của cô ấy, nhưng mà nhìn ra được tính tình ngoan ngoãn lại nội liễm.

Vậy cũng tốt, sẽ không ức hiếp con trai.

Lý phu nhân tháo vòng tay của mình xuống đeo lên tay Tề Hiểu Yến, vòng kia tay chất lượng rất tốt, Lý Hương không khỏi nhìn thêm mấy lần.

Có vẻ mấy năm nay trong nhà phát tài lên không ít mà!

Lý Hương càng thêm nhiệt tình xúc tiến chuyện của Tề Hiểu Yến và Lý Chiêu.

Sau khi nói mấy câu mang tính hình thức thì trực tiếp ăn cơm.

Vệ Chiếu phát giác được cô gái ngồi xuống bên cạnh mình hô hấp hơi nặng nề, có lẽ là căng thẳng, trong lòng cũng không khỏi mềm nhũn, "Chào em, anh là Lý Chiêu."

Tề Hiểu Yến nhìn Vệ Chiếu, muốn há miệng nhưng lại không nói ra được chữ gì, đành phải khe khẽ vươn tay, chậm rãi viết tên mình lên tay Vệ Chiếu.

"Tôi thấy hai đứa nó rất hợp nhau đấy." Cha nuôi của Vệ Chiếu là Lý Tứ Hải nhịn không được cười nói, "Nhìn là thấy rất ngoan ngoãn, chọc người ta yêu thương rồi."

Trong lòng Lý Vân Hạo và Lý Vân Phi có phần cảm thấy khó chịu.

Bởi vì bọn họ phát hiện ánh mắt Vệ Liên Hoa thỉnh thoảng sẽ rơi trên người Lý Chiêu.

Lý Chiêu này là một kẻ mù, không phải chỉ đẹp chút thôi sao, sao có thể làm cho người ta thích như thế được?

"Đúng rồi, mắt em họ không tiện, nếu Hiểu Yến có thể đọc sách cho... Khụ, Hiểu Yến có thể may chút quần áo cho em họ thì tốt rồi." Lý Vân Hạo vừa nói ra lời này thì cảm thấy không đúng lắm, vội vàng đổi cách nói khác.

Nhưng sắc mặt Tề Hiểu Yến vẫn hơi trắng bệnh.

Cô ấy đương nhiên không thể đọc sách cho Lý Chiêu nghe được.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui