Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Chu Khải Ngọc một đường đi đến đại sảnh, phát hiện đám đệ tử dọc đường dường như tinh thần có chút hoảng hốt.
Nếu không phải hiện tại vội vã đi gặp người, thì Chu Khải Ngọc rất muốn dừng lại, bắt mạch cho những đệ tử này, xem có phải bọn họ luyện võ đến tẩu hỏa nhập ma hay không?
Nhưng mà trông thấy đệ tử tinh thần hoảng hốt càng lúc càng nhiều, khả năng tẩu hỏa nhập ma cũng giảm mạnh.
Dù thế nào cũng sẽ không đến mức tẩu hỏa nhập ma tập thể chứ?
Đợi đến lúc Chu Khải Ngọc đến đại sảnh, rốt cuộc đã hiểu rõ mấu chốt của sự tình.
Chu Khải Ngọc vừa đến, Vệ Băng Thanh trong đại sảnh liền phát hiện ra hắn.
Nàng ngẩng đầu, muốn cười với Chu Khải Ngọc, nhưng nhớ tới ca ca khuyên bảo, lập tức thu về, ngoan ngoãn lui về bên người Vệ Chiếu.
"Đừng lộn xộn." Vệ Chiếu phát giác được động tác nhỏ của Vệ Băng Thanh, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép dặn dò một câu.
"Muội không lộn xộn." Vệ Băng Thanh nhỏ giọng giải thích một câu, "Ca, Chu tiền bối tới."
Vệ Chiếu ngẩng đầu nhìn lên, rất nhanh đã tìm được mục tiêu.
Cái này còn cần tìm à? Chỉ cần nhìn xem dung mạo ai đẹp nhất là biết rồi.
Đầu năm nay nam chính nam phụ, nhìn từ tướng mạo là đã có tính phân biệt rõ rệt với người qua đường rồi.
"Chắc hẳn vị này chính là Chu tiền bối." Vệ Chiếu chắp tay nói, " Tiểu muội may mắn được tiền bối chiếu cố, nếu không có tiền bối giúp đỡ, Tuyết Vực thảo cũng không đến được trong tay chúng ta, lần này tại hạ dẫn tiểu muội đến đây là để nói lời cảm tạ, chỉ có chút lễ nhỏ, không thành kính ý."
Nói xong, Vệ Chiếu nhận lấy hộp cơm từ trong tay Vệ Băng Thanh, đưa cho một đệ tử Côn Luân cung bên cạnh.
Đệ tử lưu luyến không rời chuyển ánh mắt từ trên người Vệ Băng Thanh xuống, sau đó cầm lấy hộp cơm này đưa đến chỗ cung chủ Côn Luân cung và Chu Khải Ngọc.
Chu Khải Ngọc vừa xuất hiện, cung chủ Côn Luân cung liền định nhường lại vị trí hắn đang ngồi, nhưng Chu Khải Ngọc cự tuyệt, thế là hai người dứt khoát đứng đấy luôn.
"Đây là?" Chu Khải Ngọc nhìn cái hộp đựng thức ăn này, rất là tò mò.
"Canh ca ca ta tự mình làm, đặc biệt dễ uống." Vệ Băng Thanh liên tục không ngừng nói, "Cam đoan là thiên hạ đệ nhất, nơi khác không thể ngon bằng."
"Khụ." Vệ Chiếu ho nhẹ một tiếng, Vệ Băng Thanh liền vội vàng che miệng lại, ánh mắt ai oán nhìn ca ca nhà mình.
Chỉ nói là nói chuyện cũng không cho hả.
Trong mắt Chu Khải Ngọc lộ ra vẻ tươi cười, xem ra tình cảm của hai huynh muội này thật là tốt.
"Canh? Sư thúc, không ngại ta cũng hưởng một chút lộc chứ?" Cung chủ Côn Luân cung dò hỏi.
Cũng không phải hắn thật sự ham ăn ham uống gì đó, mà là muốn kiểm tra xem trong canh này có bỏ thêm thứ gì không.
Lỡ như bên trong có một số thứ không nên có, đả thương Chu Khải Ngọc, vậy thì nguy to.
"Có thể làm cung chủ coi trọng cũng là phúc khí của canh này." Đầu óc Vệ Chiếu xoay chuyển rất nhanh, biết cung chủ này đang lo lắng cái gì.
Đưa đồ ăn thật sự có chút kỳ quái, nhưng ai bảo đồ ăn là thứ quý giá nhất mà trước mắt bọn họ có thể đem ra được?
Đệ tử mở hộp ra, trông thấy bên trong là một thùng nước trong, cả người đều sắp không ổn rồi.
Đây... Đây mà là canh?
Trên mặt cung chủ Côn Luân cung và Chu Khải Ngọc ngược lại đều dồn dập lộ ra vẻ tán thưởng.
"Không nghĩ tới các hạ lại có tay nghề tốt như vậy?" Cung chủ nhịn không được tán thưởng, "Ta nghe nói loại canh này ngay cả ngự trù trong cung cũng chưa chắc làm được."
"Quá khen." Vệ Chiếu khoát khoát tay, "Đều là chút tâm ý."
"Sư thúc, đệ tử cũng muốn thử một chút. Canh này đệ tử đã được nghe danh từ lâu, không nghĩ tới hôm nay hưởng phúc của ngài mới có thể uống được." Nói xong, cung chủ sai người mang mấy cái bát tới, sau đó múc ra mấy bát, một hơi uống xong toàn bộ.
Trên mặt cung chủ hiện ra vẻ vô cùng hạnh phúc, khi nhìn đến canh này tròng mắt cũng xoay chuyển, "Sư thúc, canh này có không ít, ngài xem có cần đệ tử chia sẻ với ngài một chút không?"
"Người ta tặng đồ cho ta, ngươi chia sẻ cái gì?" Chu Khải Ngọc cười mắng một tiếng, sau đó trực tiếp nhấc hộp lên, "Hai vị, mời ra phía sau nói chuyện cùng ta một lúc."
Vệ Chiếu nghĩ nghĩ, gật đầu đáp ứng.
Cũng không có gì phải sợ, chẳng lẽ đối phương sẽ thật sự ra tay với bọn họ hay sao?
Chu Khải Ngọc mang theo hộp cơm đi phía trước dẫn đường, nhưng trong lòng không bình tĩnh như những gì hắn biểu hiện ra.
Hắn vốn cho là mình sẽ nhìn thấy một tiểu nha đầu, nhưng lại không nghĩ tới có thể nhìn thấy hình dáng của Vệ Băng Thanh?
Dung mạo này không nên xuất hiện trong nhân thế.
Đáy lòng Chu Khải Ngọc trầm xuống.
Hắn đương nhiên cũng đã gặp được người có dung mạo tuyệt sắc như Vệ Băng Thanh, đó chính là kẻ cầm đầu gây nên náo loạn giữa hai nước lúc trước, nữ dược nhân kia!
Trừ dược nhân, hắn thực sự không tưởng tượng ra được còn ai có thể có được dạng nhan sắc như vậy?
Hắn nghĩ tới chuyện lúc trước Vệ Băng Thanh muốn tìm Tuyết Vực thảo. Tuyết Vực thảo ngoại trừ có thể trị liệu được một số bệnh, thì công hiệu lớn nhất vẫn là nhằm vào dược nhân.
Thế nhưng... không phải lúc trước Kỳ Phi Diễm đã hủy diệt sạch sẽ những tư liệu liên quan đến dược nhân rồi hay sao?
Hơn nữa dược nhân có thể chất đặc thù, các nàng trưởng thành cơ hồ không thể rời khỏi nam nhân, nhưng dáng vẻ của Vệ Băng Thanh hoàn toàn khác biệt với những dược nhân kia.
Có lẽ là hắn suy nghĩ nhiều, tốt nhất là hắn suy nghĩ nhiều.
Chu Khải Ngọc dẫn hai huynh muội vào trong phòng, phất tay đóng cửa lại.
"Hai vị mời ngồi, không cần câu thúc." Chu Khải Ngọc mỉm cười nói.
Vệ Chiếu và Vệ Băng Thanh cùng nhau ngồi xuống.
Trong phòng Chu Khải Ngọc không có đồ vật đặc biệt gì, chỉ có một bộ bàn ghế cơ bản nhất, ngay cả một bức họa dư thừa cũng không có, nhìn rất là quạnh quẽ.
Nhưng ngẫm lại cũng đúng, dù sao thì Chu Khải Ngọc cũng mới tỉnh lại không bao lâu, hẳn là cũng không có thời gian để bố trí cho gian phòng của mình.
Chu Khải Ngọc nghĩ nghĩ, xem làm sao để nhắc đến đề tài này mới tốt, chỉ là còn chưa có bắt đầu nói chuyện, Vệ Chiếu đã có động tác trước.
"Muội muội, huynh cảm thấy ngực có chút hô hấp không thông." Vệ Chiếu ôm ngực nói.
"Ca, muội đi lấy thuốc cho huynh, chờ một chút, thuốc đâu?"
"Không mang, huynh vốn nghĩ là khoảng thời gian này sẽ không có việc gì." Vệ Chiếu suy yếu bất lực nói, "Không sao, huynh cố gắng chống đỡ được."
"Muội lập tức xuống dưới lấy." Vệ Băng Thanh vội vàng đứng lên, sau đó chắp tay về phía Chu Khải Ngọc, "Tiền bối, ca ca ta nhất định phải uống thuốc, ta đi trước một bước, đợi lát nữa lại đến thỉnh tội với ngài."
Nói xong, Vệ Băng Thanh nhanh như chớp vận khinh công chạy ra ngoài.
Nếu như tốc độ của nàng nhanh, thì chỉ cần chưa tới một canh giờ là có thể mang thuốc tới.
Đợi đến khi bóng lưng Vệ Băng Thanh biến mất, Vệ Chiếu một lần nữa ngồi thẳng người dậy, giống như bộ dáng yếu ớt vừa rồi hoàn toàn không phải hắn, tốc độ trở mặt nhanh đến mức khiến người ta nhìn mà than thở.
Chu Khải Ngọc yên lặng cảm thán một tiếng, lúc này mới đem ánh mắt đặt lên người Vệ Chiếu.
Vừa rồi hắn vẫn luôn chú ý đến Vệ Băng Thanh, bây giờ suy nghĩ một chút, có lẽ người ca ca này của nàng mới là nhân vật lợi hại.
Dù sao có thể êm đẹp nuôi lớn một dược nhân như vậy, không có chút thủ đoạn là không thể nào, hơn nữa nhìn bộ dáng này của Vệ Chiếu thì đến một chút võ công cũng không có, chuyện này rất không thể tưởng tượng nổi.
"Ngươi... Ngươi biết trên người muội muội ngươi có vấn đề?" Chu Khải Ngọc thăm dò hỏi.
"Mẫu thân của chúng ta là dược nhân mà Dược Thần cốc cố ý chế tạo ra, về sau trốn thoát." Vệ Chiếu chậm rãi nói.
"Dược Thần cốc..." Chu Khải Ngọc sửng sốt một chút, "Bọn họ đang nghiên cứu cái này?"
Năm đó bởi vì chuyện nữ dược nhân kia làm thiên hạ đại loạn, cho nên quả thực Dược Thần cốc cũng có người muốn lợi dụng dược lý giải quyết sự mê luyến của những người kia đối với dược nhân. Chu Khải Ngọc còn nhớ rõ lúc trước cốc chủ của Dược Thần cốc kia, rõ ràng là người có tâm mang thiên hạ.
Thế nhưng năm mươi năm đã qua đi, Cốc chủ năm đó cũng đã thành xương trắng, Dược Thần cốc biết được công hiệu và tác dụng của dược nhân, còn có thể vô tư như lúc trước sao?
Đương nhiên không thể.
Trong lòng Chu Khải Ngọc nhất thời bị cảm giác áy náy chất đầy.
Lúc trước một chút tư liệu liên quan đến dược nhân, cũng là hắn giao cho cốc chủ Dược Thần cốc, bởi vì bọn họ cần Dược Thần cốc hỗ trợ, nhưng hiện tại xem ra, phần tư liệu này chỉ sợ đã trở thành hung thủ hại huynh muội bọn họ.
"Muội muội cũng biết thể chất nàng không đúng, cho nên vẫn luôn theo ta chạy ngược chạy xuôi, mỗi lần đi ra ngoài đều dịch dung, túi thơm mang theo trên người chưa từng thấp hơn ba cái." Vệ Chiếu không biết Chu Khải Ngọc đối với Vệ Băng Thanh đến cùng là có suy nghĩ gì, nhưng trước hết hắn vẫn đem khó khăn của bọn họ nói ra.
Ai đứng ở bậc cao hơn trên ranh giới đạo đức, thì người đó mới có thể nắm giữ cục diện tốt hơn.
Vệ Chiếu nhìn ra được, Chu Khải Ngọc là một chính nhân quân tử.
Thế nhưng chính nhân quân tử có chỗ tốt và cũng có chỗ không tốt, bọn họ có thể nhìn thẳng vào thân phận dược nhân của Vệ Băng Thanh, lại cũng có thể vì thiên hạ đại nghĩa mà làm ra chút chuyện không tốt với Vệ Băng Thanh.
Đương nhiên, giết thì không đến mức giết, nhưng cầm tù hoặc là trông giữ gì đó thì không nhất định.
Chu Khải Ngọc nhớ tới lúc trước Vệ Băng Thanh không muốn đi rửa mặt, bừng tỉnh đại ngộ.
"Từ nhỏ chúng ta đã được tông môn thu dưỡng, sau khi ta phát giác được sư phụ có khả năng có tâm tư làm loạn với muội muội ta, ta liền viện cớ dẫn nàng chạy trốn. Về sau, chúng ta ở trên núi trọn vẹn nhiều năm, nếu không phải muội muội càng ngày càng lớn, thể chất càng ngày càng hoàn chỉnh, thì ta cũng sẽ không mang nàng đi ra ngoài tìm biện pháp giải quyết vấn đề." Vệ Chiếu thở dài, "Chu tiền bối, ta hi vọng ngài có thể cho ta một cái chủ ý."
"Ta..."
"Chu tiền bối, ta biết chuyện ngài đã trải qua năm mươi năm về trước. Ta cũng biết muội muội ta và dược nhân năm mươi năm trước giống nhau." Vệ Chiếu không đợi Chu Khải Ngọc nói xong, lại nói thêm một đống lời nữa, "Nhưng muội muội ta không giống nữ nhân kia, nàng biết khống chế mình, nàng lớn đến lớn như vậy, nhưng ngay cả tay của đứa bé trai cũng chưa từng sờ. Nàng thậm chí còn nói với ta, nàng tình nguyện cả một đời sống với kiếm. Nhưng ngay cả cơ hội này ông trời cũng không cho nàng, ngài cũng nhìn thấy đấy, cho dù nàng đối với nam nhân lạnh lùng như băng, nhưng cũng sẽ có một đống người đuổi theo nàng."
Chu Khải Ngọc nhớ tới biểu hiện của các đệ tử Côn Luân cung, cảm thấy có chút xấu hổ.
Mặc dù người ta không chỉ mặt gọi tên, nhưng nói tới ai thì hắn hẳn cũng biết.
"Không biết có chuyện gì ta có thể giúp một tay." Chu Khải Ngọc nhẹ giọng hỏi, "Nếu có thể, ta nghĩa bất dung từ."
Vệ Chiếu nghe thấy Chu Khải Ngọc nói lời này, tảng đá lớn trong lòng cuối cùng cũng hơi buông xuống.
Xem ra người này sẽ không có ý đồ xấu gì với Vệ Băng Thanh, đó chính là tốt nhất.
"Muội ấy đã ăn Tuyết Vực thảo, đã giải quyết được vấn đề mùi thuốc." Vệ Chiếu mỉm cười trả lời, "Tiếp theo đây, ta hi vọng ngài có thể giúp một tay đến Dược Thần cốc một chuyến, lấy hết toàn bộ những ghi chép liên quan đến dược nhân về, đồng thời mượn nhờ lực lượng của Côn Luân cung cho Dược Thần cốc một trận giáo huấn thật sâu, để bi kịch của mẫu thân ta và muội muội ta đừng tiếp diễn nữa."
"Đây là đương nhiên." Chu Khải Ngọc không chút do dự đáp ứng, "Chỉ là chuyện của muội muội ngươi sợ là sẽ không dễ giải quyết như vậy. Ta nhớ được nữ dược nhân lúc trước chỉ cần không hợp hoan với người khác thì sẽ đau đến không muốn sống..."
"Chuyện này về sau hãy nói." Vệ Chiếu lưu manh vô cùng, "Luôn sẽ có biện pháp, hiện tại vẫn nên giải quyết chuyện Dược Thần cốc trước mới tốt."
Vệ Chiếu rốt cuộc vẫn không nói với người ta, đến lúc đó nếu thực sự không bắt được nhiều thì bắt mấy người đến là được rồi.
Khụ, vẫn phải bảo trì hình tượng bạch liên hoa.
"Nếu như hai vị không ngại, không bằng ở lại đây đi." Chu Khải Ngọc nghĩ nghĩ, vẫn đề nghị một câu, "Các ngươi ở dưới chân núi chỉ sợ không an toàn lắm. Ở đây, ta sẽ chú ý bảo đệ tử Côn Luân cung rời xa nơi này. Hơn nữa trên dưới Côn Luân cung cũng có không ít đại phu tinh không dược lý, cùng nhau nghiên cứu cũng có thể nghiên cứu ra biện pháp gì đó."
"Vậy thì đa tạ tiền bối." Vệ Chiếu hành đại lễ với Chu Khải Ngọc, "Nếu như quả thật có thể giải quyết được vấn đề trên người lệnh muội, thì ngài chính là ân nhân của huynh muội chúng ta. "
"Làm đại lễ lớn như vậy làm gì." Chu Khải Ngọc nhanh chóng đỡ Vệ Chiếu dậy, "Nếu như không có lệnh muội giúp đỡ, thì có lẽ ta vẫn còn đang ở bên trong quan tài băng."
Vệ Băng Thanh một đường dùng khinh công chạy vội, vất vả lắm mới mang thuốc lên, tình cảnh trông thấy chính là ca ca nhà mình và Chu tiền bối đang nói chuyện vui vẻ, giống như từ đầu tới đuôi người gấp gáp chỉ có một mình nàng vậy.
"Ca, huynh còn tốt đó chứ? Đây là thuốc của huynh, mau uống đi." Vệ Băng Thanh vì phòng ngừa ca ca phát bệnh, nên mang hết tất cả những thứ thuốc gì có thể mang lên đây. Như thế thì bọn họ sẽ bớt phải phiền phức vì đi xuống lấy thuốc, dù sao trừ thuốc này ra, thì bọn họ cũng không còn thứ đáng giá gì khác.
"Muội muội, muội tới thật đúng lúc, huynh đã đồng ý lời mời của Chu tiền bối, trước tiên ở lại Côn Luân cung này." Vệ Chiếu cười vẫy tay, ra hiệu Vệ Băng Thanh tới trò chuyện.
Vệ Băng Thanh trợn mắt há mồm, người trước đó còn bảo mình cẩn thận một chút là ai hả?
Không phải ca ca bảo nàng cách xa Chu Khải Ngọc ra một chút sao, sao bây giờ lại chủ động đáp ứng người ta ở lại rồi?
Vệ Băng Thanh cảm thấy vô cùng không lý giải được.
Nhưng chuyện Vệ Chiếu quyết định, Vệ Băng Thanh cơ hồ không thể phản đối, hơn nữa nàng đối với Chu Khải Ngọc cũng có chút hảo cảm, tự nhiên cũng muốn ở chung một chỗ với hắn.
Chuyện Côn Luân cung bên này rất dễ xử lý, cho bọn họ một cái tiểu viện tử, phân phó tất cả đệ tử trừ đưa đồ ăn đến bên ngoài thì không được phép tới, cho dù tới cũng chỉ có thể là nữ đệ tử, trên cơ bản thì không có vấn đề gì lớn.
Mà Chu Khải Ngọc cũng bắt đầu tìm cung chủ Côn Luân cung trò chuyện về vấn đề dược nhân và Dược Thần cốc, cũng không biết bọn họ hàn huyên bao lâu, dù sao lúc cung chủ Côn Luân cung đi ra, sắc mặt rất là khó nhìn.
Côn Luân cung không hành tẩu trên giang hồ, nhưng trên giang hồ vẫn luôn có thanh danh của bọn họ, bọn họ cao cao tại thượng, sẽ rất ít chủ động nhúng tay vào chuyện phân tranh trên giang hồ. Nhưng Dược Thần cốc lại vụng trộm giấu diếm mọi người nghiên cứu dược nhân, chuyện này tuyệt đối không thể cho phép được.
Bây giờ vất vả lắm mới bình yên được nhiều năm như thế, giang hồ không thể tiếp tục loạn lạc thêm lần nữa.
Rất nhanh, cung chủ Côn Luân cung quyết định phái người phát thiếp mời, mời chưởng môn các phái trên giang hồ cùng nhau thương thảo chuyện đi đối phó Dược Thần cốc, nổi danh khắp chốn.
Đợi đến khi người của Côn Luân cung ra giang hồ, tự nhiên cũng có thể nghe ngóng được một chút chuyện liên quan tới Vệ Băng Thanh.
Thế là, các đệ tử trợn tròn mắt.
"Yêu nữ tuyệt nghiệt" trong miệng người trong giang hồ và tiên nữ trên Côn Luân cung của bọn họ là cùng một người sao?
Không ít nam đệ tử cảm giác hai chân của mình bắt đầu phát lạnh.
"... Có lẽ là chúng ta đoán sai rồi?"
"Ách, rất không có khả năng, thời gian rất phù hợp, hơn nữa trọng điểm mà bọn họ nói chính là tuổi còn nhỏ, võ công cao, dáng dấp đặc biệt yêu nghiệt."
Mấy đặc điểm này không phải là người bình thường có thể xứng được.
Sắc đẹp đúng là đáng ngưỡng mộ, nhưng tôn nghiêm vẫn cao giá hơn.
Nghe nói trên giang hồ bây giờ không thiếu nhất chính là nam nhân đứt gốc rễ, cả đám đều điên rồ lên đi tìm Vệ Băng Thanh.
"Có lẽ, sư phụ không cần đi tìm những vị chưởng môn kia thương nghị nữa đâu. Chỉ cần thả ra tin tức, yêu nữ này bởi vì Dược Thần cốc mà sinh ra, chỉ sợ những người kia sẽ kéo đến tính sổ với Dược Thần cốc hết cả."
"Khụ, Dược Thần cốc cũng không phải thế lực bình thường."
"Ngươi không hiểu, nam nhân không còn tôn nghiêm thì đến cả tính mạng của mình cũng không cần. Dược Thần cốc rất mạnh, nhưng mạnh cũng sợ kẻ liều mạng, ta thấy coi như không diệt được Dược Thần cốc, thì cũng có thể làm người Dược Thần cốc chịu thiệt thòi lớn."
"Khụ, chúng ta vẫn nên cố gắng thu thập tin tức trước, trở về bẩm báo với chưởng môn và Thái sư thúc tổ đi."
"Đúng, đúng, chúng ta không biết gì cả."
"Trở về ta phải đem chỗ xuân cung đồ vừa mua thiêu hủy hết, hi vọng Vệ cô nương có thể bỏ qua cho ta."
...
So sánh với các đệ tử Côn Luân cung ở trên giang hồ tái tạo tam quan, cuộc sống của huynh muội Vệ gia và Chu Khải Ngọc đơn thuần nhàn nhã hơn nhiều.
Thân thể Vệ Chiếu không tốt, đây là không trị được, cho nên không có việc gì liền uống thuốc kéo dài tính mạng, nhưng tinh thần của hai người Vệ Băng Thanh và Chu Khải Ngọc đều khá tốt.
"Ngươi chỉ ngủ hai canh giờ, không ngủ nữa sao?" Vệ Băng Thanh kinh ngạc nhìn Chu Khải Ngọc, "Hôm qua ngươi ngủ muộn như vậy, bây giờ trời còn chưa sáng, ngươi đã dậy rồi?"
"Không phải ngươi cũng không ngủ sao?" Chu Khải Ngọc nhìn Vệ Băng Thanh nói, "Ta đã ngủ năm mươi năm, hiện tại cũng không cần thiết phải ngủ nhiều."
"Ta đi nấu thuốc cho ca ca." Vệ Băng Thanh sờ sờ đầu, "Hôm qua ta đã ngủ từ trưa đến xế chiều rồi, vì chờ đến ban đêm. Thân thể ca ca ta rất yếu, buổi sáng nhất định phải uống thuốc, những năm này ta đã quen thuộc ngày đêm đảo ngược rồi."
"Tình cảm của ngươi và ca ca thật sâu đậm." Chu Khải Ngọc khẳng định nói, "Thật làm cho người ta hâm mộ."
Vệ Băng Thanh nhìn xung quanh một chút, phát hiện xác thực không có người nào, liền dứt khoát ngồi xuống cùng Chu Khải Ngọc, nhưng vẫn giữ khoảng cách đúng nửa mét.
"Ca ca ta là bởi vì ta nên thân thể mới kém như vậy, trước kia huynh ấy cũng có võ công, nhưng về sau bị phế. Nhiều lần, đại phu đều nói ca ca ta sắp không chịu nổi, nhưng huynh ấy vì ta nên mới cố chống đỡ như thế. Những năm này, huynh ấy uống thuốc còn nhiều hơn ăn cơm không biết bao nhiêu lần." Vệ Băng Thanh cúi đầu ủ rũ, trên khuôn mặt nhỏ nhắn lớn chừng bàn tay tràn đầy hối hận, "Nếu như không có ta, ca ca ta nhất định sẽ sống rất tốt."
"Nếu như không có ca ca ngươi, thì ngươi đại khái cũng sẽ không được như thế này." Chu Khải Ngọc thật tâm thật ý nói, "Ngươi là muội muội mà ca ca ngươi coi trọng nhất, đương nhiên đáng giá. Nếu như nếu đổi lại là ta, ta cũng không nỡ để một mình ngươi lẻ loi trơ trọi sống trên thế gian này."
Dược nhân không có ranh giới cuối cùng rất là đáng sợ.
Chu Khải Ngọc nhìn ra được, Vệ Băng Thanh bây giờ còn có thể khống chế lại mình, kỳ thật nguyên nhân lớn nhất là do Vệ Chiếu tồn tại.
Nếu như không có Vệ Chiếu, thể chất của Vệ Băng Thanh chỉ cần phát tác một lần, nàng nhịn không được làm chuyện kia với một nam nhân xa lạ, thì rốt cuộc sẽ vĩnh viễn không quay đầu lại được nữa, hiện tại Vệ Chiếu chính là sợi dây thừng giữ chặt nàng lại.
"Ta từng nghe nói về dược nhân năm mươi năm trước." Vệ Băng Thanh lộ ra một nụ cười khổ sở, "Không có ca ca, ta đại khái cũng sẽ biến thành như thế, ta... Ta..."
Vệ Băng Thanh bỗng nhiên đã nhận ra cái gì đó, lập tức đứng dậy, chạy như bay ra ngoài.
"Sao thế?" Chu Khải Ngọc cảm thấy có chút không đúng, vội vàng đuổi theo.
"Đừng... Đừng tới đây, cách ta xa một chút." Vệ Băng Thanh khoát khoát tay, "Ta nấu một chút nữa là xong rồi, ngươi tuyệt đối đừng tới, ta... ta không dám tới gần nam nhân."
Bước chân Chu Khải Ngọc ngừng lại.
Hắn ý thức được Vệ Băng Thanh vừa nói dối.
Có lẽ Vệ Băng Thanh không phải cố ý nấu thuốc, nàng là bởi vì đến ban đêm sẽ đau đớn đến mức không muốn sống, cho nên mới dậy thật sớm, tìm một nơi không người chậm rãi chịu đựng.
Chu Khải Ngọc nhớ tới nữ dược nhân lúc trước mình từng gặp.
Nữ dược nhân kia nói nàng ta mười bốn tuổi đã phá thân, người phá thân lại là trưởng bối máu mủ của nàng, từ lúc mới bắt đầu nàng đã chú định không quay đầu lại được. Nàng muốn phản kháng, muốn thoát ly vận mệnh này, nhưng vĩnh viễn cũng không phản kháng được.
Cuối cùng, Chu Khải Ngọc nhớ đến lúc Kỳ Phi Diễm muốn giết nữ dược nhân kia, đối phương không tránh.
Có lẽ ngay cả nàng, cũng đã chán ghét cuộc sống lưu luyến trên giường với các nam nhân khác nhau.
Đáng tiếc, nàng muốn chết cũng không chết được, rất nhanh nàng liền được người cứu đi.
Mà Kỳ Phi Diễm bị một trong những nam nhân của nàng hạ độc, cuối cùng lại dính vào người Chu Khải Ngọc.
Giống như Vệ Băng Thanh, chưa từng tiếp xúc với bất kỳ nam nhân nào, nhưng thể chất của nữ dược nhân đã sớm thành thục, có lẽ cho tới bây giờ cũng chưa từng có.
Nhưng trên thế giới này không có một Kỳ Phi Diễm muốn giết nàng, mà chỉ có một ca ca khắp nơi bảo hộ cho nàng.
Chu Khải Ngọc không biết cách làm của ai mới đúng.
Nếu như Kỳ Phi Diễm ở đây, có lẽ sẽ trực tiếp giết chết Vệ Băng Thanh hoặc là dứt khoát nhốt nàng lại, nhưng Vệ Chiếu lại lựa chọn một con đường khó khăn nhất.
May mắn chính là, con đường Vệ Chiếu chọn vẫn có được một kết quả tốt.
Tối thiểu hiện tại Vệ Băng Thanh chân chính muốn khống chế chính mình.
Sự tra tấn như thế này kéo dài hơn nửa đêm.
Chờ đến lúc mặt trời mọc, Vệ Băng Thanh mới chậm rãi đứng lên, sau đó thuần thục chỉnh lý y phục của mình, giống như không có chuyện gì đi đến trước mặt Chu Khải Ngọc.
Chu Khải Ngọc phát hiện môi của đối phương phá lệ đỏ, phía trên có không ít dấu răng.
"Ngươi..."
"Cảm ơn Chu tiền bối vẫn luôn trông coi ta." Vệ Băng Thanh cười thập phần vui vẻ, "Ca ca ta nói, trên thế giới chắc chắn sẽ có quân tử ngồi trong lòng mà vẫn không loạn, ta đã từng thấy nhiều nam nhân như vậy, nhưng chỉ có Chu tiền bối ngài thật sự là một quân tử."
Chu Khải Ngọc không biết nên nói cái gì.
Hắn nhìn cô nương mỉm cười nói lời cảm tạ với mình, giống như bất luận bóng ma gì cũng không thể lưu lại dấu vết trên mặt nàng, điều này khiến hắn cảm nhận được âm thanh trái tim mình rung động mà đã rất lâu rồi không cảm nhận được.
Tựa như là...
Tựa như là năm đó lần đầu tiên nhìn thấy Kỳ Phi Diễm, không, còn phải nhanh hơn cơ.
"Khải Ngọc, ta không phải là người thích hợp với ngươi. Con người của ta quen tính toán, quen đi dò xét tất cả những kẻ ta biết. Lúc nào ngươi gặp được một cô nương mà ngươi nguyện ý vì nàng từ bỏ hết thảy, đó mới thật sự là thích."
Chu Khải Ngọc nhìn vào đôi mắt xán lạn của tiểu cô nương trước mặt, đột nhiên cảm thấy mình đã tìm được.
***
Kỳ Phi Diễm là nữ chính a ~~
Người ta là ngự tỷ, là đại thần, trâu hơn Chiếu ca nhà ta nhiều ~~~
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...