Edit by Murasaky: Murasakiiiii
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Muốn để Vệ Thiên Phượng đóng vai yếu đuối, đúng thật là có chút khó khăn. Cũng may những nha hoàn mà Vệ Chiếu tìm đến này một người so với một người càng yếu đuối hơn, trông thấy mấy con côn trùng cũng có thể bị dọa ngất đi, cung cấp cho Vệ Thiên Phượng một bản mẫu "giả vờ ngất" rất tốt.
Cái gọi là yếu đuối, cũng rất đơn giản.
Chỉ cần sắc mặt tái nhợt một chút, lông mày nhỏ một chút, màu môi nhạt một chút, tiếng nói nhẹ một chút, chính là một muội tử thập phần yếu đuối.
Vì kiểm nghiệm thành quả, Vệ Chiếu còn cố ý lôi kéo Thẩm Kinh Hồng tới khảo nghiệm một lần, Thẩm Kinh Hồng kinh hãi suýt chút nữa ngã từ trên ghế xuống, nhìn bộ dáng của hắn là biết hiệu quả rất tốt.
"Vệ... Vệ cô nương sao lại ăn mặc và hành sự như vậy?" Thẩm Kinh Hồng tựa như không dám nhìn thẳng vào một Vệ Thiên Phượng nhu nhu nhược nhược như thế, vẻ mặt hoảng sợ kia thật sự cũng làm người ta muốn đồng cảm.
Lực công kích của chuyện này có lẽ tương đương với việc thấy một tráng hán râu quai nón mặc váy ren hồng làm bộ đáng yêu đấy.
Khục, kỳ thật Vệ Chiếu cũng không phải là không thể lý giải.
"Thẩm huynh chẳng lẽ không cảm thấy muội muội ta như vậy càng nhiều thêm mấy phần vẻ đẹp liễu rủ trong gió sao?" Vệ Chiếu cười híp mắt hỏi.
"Cái này..." Thẩm Kinh Hồng nên nói như thế nào? Hắn đã quen thuộc với bộ dáng Vệ Thiên Phượng đời trước gặp thần giết thần gặp phật giết phật, hiện tại lại nhìn Vệ Thiên Phượng yếu đuối như vậy, căn bản không hề có biện pháp tiếp nhận.
"Thôi, lời nói thật cùng Thẩm huynh nói đi." Vệ Chiếu thở dài một hơi, tựa như cũng có chút khó mà mở miệng, "Thẩm huynh cũng biết, bây giờ ta chỉ còn lại một muội muội là Thiên Phượng. Nhưng mà... Nhưng mà lúc trước Vệ gia chúng ta bởi vì chuyện của Trấn Viễn đại tướng quân làm mà có chút không chịu nổi, mà Bệ hạ..."
Nói đến đây, kỳ thật Thẩm Kinh Hồng đã hiểu.
Thẩm Kinh Hồng lại không phải người ngu, chuyện lúc trước huyên náo lớn như vậy, lại cấp tốc bị ép xuống, rất rõ ràng chính là do Hoàng đế chỉ đạo. Vừa chán ghét Tiêu Viễn, lại vừa không thể không dùng Tiêu Viễn, rõ ràng Hoàng đế cũng trùng sinh đến. Chỉ có trùng sinh, hắn mới biết được sau này Tiêu Viễn sẽ có thể có được bao nhiêu thành tựu, cho nên mới có chuyện ra tay cắt đứt tất cả đường lui của Tiêu Viễn ngay từ đầu.
Chỉ là... Chỉ là thủ đoạn như vậy, Thẩm Kinh Hồng nhìn không được.
Cho dù trong lòng Tiêu Viễn có suy đoán thì thế nào, hoàng đế đối phó với hắn như thế, hắn thân là thần tử, hiện tại lại không có binh pháp Vệ Thiên Phượng cho, trừ nhận thua thì còn có thể làm sao?
Từ sau khi được chứng kiến thủ đoạn như vậy, trong lòng Thẩm Kinh Hồng cũng đã biết, chỉ sợ Thủy Huyền cũng giống như mình, là trùng sinh mà đến, hơn nữa nhìn dáng vẻ thì còn sớm hơn hắn.
Đối với lần này, Thẩm Kinh Hồng ngược lại rõ ràng cách làm của Vệ Chiếu.
Chỉ là Vệ Chiếu làm sao mà biết là phải để Vệ Thiên Phượng đóng vai yếu đuối? Hắn lại làm sao biết Hoàng đế không thích người như vậy chứ?
"Vệ huynh, ngươi xác định như vậy liền có thể bỏ đi suy nghĩ của Bệ hạ sao?" Thẩm Kinh Hồng thử thăm dò dò hỏi.
"Ta không xác định." Vệ Chiếu lắc đầu, "Chỉ là lúc trước ta từng thấy qua dáng vẻ của Tiêu Tố Tố, nên cố ý làm ngược lại với nàng. Tiêu Tố Tố làm việc có rất nhiều chỗ kỳ quái, nhưng nhìn nàng tràn đầy lòng tin, cho nên ta chỉ thử một lần mà thôi."
"Đã như vậy, chỉ sợ chuyện đóng vai yếu đuối này còn cần một người khác hỗ trợ." Thẩm Kinh Hồng hỗ trợ bày mưu tính kế nói, "Chỉ là như thế, ta thấy hi vọng cũng không lớn."
"Xin lắng tai nghe."
Vệ Thiên Phượng nháy mắt mấy cái, có chút ngây người.
Ca ca và Thẩm công tử, là đang thương lượng cách để nàng không bị Hoàng đế thích?
Nguyên lai là Hoàng đế thích nàng? Nhưng, nhưng mà nàng căn bản chưa từng gặp Hoàng đế mà.
Vệ Thiên Phượng nghĩ đến những chuyện phát sinh gần đây, trong đầu đã lóe lên vô số ý nghĩ, nàng có thể xuyên qua, tự nhiên người khác cũng có thể trùng sinh.
Nếu như theo mạch suy nghĩ đó, như vậy liền có thể lý giải cách hành xử của Thẩm Kinh Hồng và người tên Tiêu Tố Tố kia, thậm chí là Hoàng đế đột nhiên có ý với mình.
Vệ Thiên Phượng nhìn ca ca nhà mình, suy nghĩ một chút cuối cùng vẫn quyết định là sẽ nghe lời ca ca.
Dù sao ca ca cũng sẽ không hại mình, đợi đến lúc sự tình không thể cứu vãn được nữa, cùng lắm thì nàng mang theo ca ca và phụ thân trực tiếp chạy. Thiên hạ này rất lớn, sáu nước cùng tồn tại, còn sợ bọn họ không có chỗ dung thân sao?
Thủy Huyền sau khi giải quyết xong chuyện Tiêu Viễn, liền bắt đầu tính chuyện cưới Vệ Thiên Phượng.
Kiếp trước hắn chỉ là một trong bảy người yêu Vệ Thiên Phượng, nhưng nhờ vào đó mà có thể thống nhất sáu nước, vậy nếu như kiếp này hắn trở thành người duy nhất, thì có phải là sẽ có thể thiên thu vạn đại không?
Ý nghĩ như vậy luôn quanh quẩn trong đầu Thủy Huyền không đi.
Kiếp trước đương nhiên hắn yêu Vệ Thiên Phượng, chỉ là tình cảm sâu đậm bao nhiêu thì cũng đã dùng hết ở kiếp trước, bây giờ trở lại một đời, quyền lợi càng quan trọng hơn Vệ Thiên Phượng. Đương nhiên, hắn cũng sẽ đối tốt với Vệ Thiên Phượng, dù sao nàng sẽ là hoàng hậu duy nhất của mình, cũng sẽ là mẫu thân duy nhất của hoàng tử mình.
Muốn cưới Vệ Thiên Phượng, để Vệ Thiên Phượng một lòng một dạ đối với mình, tối thiểu trong hậu cung không thể có mỹ nhân. Cái này dễ xử lý, mấy năm trước Thủy Huyền đã nhét vào hậu cung của mình không ít mỹ nhân, những năm này, không nói hàng đêm sênh ca thì cũng coi như đã nếm đủ các loại mỹ nhân, hiện tại cũng đã có chút chán ghét. Đợi đến khi Vệ Thiên Phượng tiến cung, mình còn có thể trình diễn cho nàng xem tiết mục "khát nước ba ngày chỉ lấy một bầu".
Vấn đề duy nhất làm người ta phiền não, chính là làm thế nào nâng cao thân phận của Vệ Thiên Phượng.
Chức quan của Vệ Ngự sử có chút thấp, nữ nhi của ông tiến cung có thể phong phi là đã tốt lắm rồi, nếu muốn làm hoàng hậu thì khẳng định sẽ khó làm kẻ dưới phục tùng. Hắn cũng không phải không nghĩ biện pháp thăng quan cho Vệ Ngự sử, nhưng Vệ Ngự sử người này cương chính có thừa, ứng biến không đủ, những năm này không giao lưu bằng hữu gì với người trên triều, ngược lại có một đống kẻ thù, muốn thăng quan cũng không tìm được lí do!
Nếu như là Thủy Huyền kiếp trước, căn bản là sẽ không nghĩ nhiều như vậy, thế nhưng bởi vậy, thanh danh của hắn vẫn luôn không tốt lắm. Cả đời này, Thủy Huyền dự định làm thiên cổ nhất đế, đương nhiên không thể chịu đựng thanh danh của mình có tỳ vết.
Tiểu thái giám thân cận bên cạnh nhắc nhở một câu, Thủy Huyền quyết định để Vệ Thiên Phượng có một cái "công cứu giá", kể từ đó, cũng có thể ngăn chặn miệng triều thần, nói không chừng còn có thể biến thành một đoạn giai thoại thiên cổ.
Lần này Thủy Huyền cuối cùng cũng hài lòng, liền gọi thị vệ tâm phúc của mình, dự định mưu đồ tốt một phen.
Hôm nay Vệ Thiên Phượng lại lần nữa nhận được thiếp mời của trưởng công chúa.
Đại khái là bởi vì yến hội lần trước thực sự quá thất bại, mấy tháng nay trưởng công chúa đều ở nhà nghĩ lại chuyện đã qua, chưa từng tổ chức buổi yến hội nào khác, bây giờ nghĩ lại thời gian vừa tới, trưởng công chúa liền tổ chức một yến hội cỡ nhỏ, người được mời cũng ít đi rất nhiều, cũng coi như là tìm lại cho mình chút danh dự.
Vệ Thiên Phượng nhớ tới lời căn dặn của ca ca trước khi ra cửa, chỉ có thể thay đổi quần áo quá phận, ẩn giấu tất cả nội lực của mình, đổi kiểu ăn mặc điềm đạm đáng yêu ra cửa.
Thẩm Kinh Hồng lần này đương nhiên cũng đến, tuy vậy lần này Thẩm Thừa tướng cho hắn thêm mấy thị nữ và tên sai vặt, nghiêm khắc yêu cầu Thẩm Kinh Hồng ở đâu thì bọn họ nhất định phải ở đó.
Ai, danh môn khuê tú trong kinh thành ai cũng nhòm ngó con trai ông, nhưng con trai hết lần này tới lần khác đều không thích ai cả, Thẩm Thừa tướng có thể làm sao đây?
"Thúy Hoa, ngươi chưa ăn cơm à?" Thủy Việt ngồi ở trong lương đình, vẻ mặt không vui nhìn nha đầu đấm chân cho mình "Nếu ngươi không muốn đấm chân cho ta, không bằng ngươi vẫn cứ đi giúp việc trong phòng bếp đi."
"Vương gia bớt giận." Thúy Hoa, a, phải nói là Tiêu Tố Tố quỳ trên mặt đất cầu xin tha thứ.
Nàng đương nhiên không muốn đi đến phòng bếp lần nữa.
Vương phủ trên dưới mấy trăm người ăn, bát đều do một mình nàng ta rửa, hơn nữa lại còn không được phép dùng nhiều xà phòng. Lúc đầu nàng ta còn ỷ vào mình có võ công mà có ý đồ chạy trốn, kết quả không chạy được bao xa liền bị thị vệ của vương phủ bắt về phế đi võ công, chỉ có thể nhận mệnh làm nha hoàn mặc người đánh chửi.
Thủy Việt cực kì chán ghét nàng, chẳng những sai người cho nàng làm một đống việc, mà còn thay đổi các biện pháp khắt khe, khe khắt với nàng. Nếu không phải Tiêu Tố Tố vụng trộm dùng kế vào lúc Thủy Việt uống say bò lên giường, thì bây giờ chỉ sợ vẫn đang phải ở phòng bếp mặc người đánh chửi.
Coi như Thủy Việt chán ghét Tiêu Tố Tố, nhưng cũng không có khả năng để nữ nhân của mình ở trong phòng bếp, chỉ có thể đề bạt nàng ta thành nha đầu thông phòng, không có việc gì thì làm ấm giường, có việc liền đi làm việc vặt, giấc mộng làm Vương phi của Tiêu Tố tố triệt để tan vỡ.
Nàng ta vốn nghĩ, nếu không làm được hoàng hậu thì làm một Vương phi cũng được, ai biết ngay cả danh phận thiếp cũng không kiếm được.
Không, nàng tuyệt đối sẽ không nhận thua như vậy!
"A, bên kia là người nào?" Thủy Việt hừ lạnh một tiếng, phân phó Tiêu Tố Tố tiếp tục đấm chân. Đừng tưởng rằng hắn không biết Tiêu Tố Tố tính toán điều gì, chỉ cần hắn không thích nàng, thì chút thủ đoạn nhỏ này của nàng không hề đáng để chú ý. Lúc này, Thủy Việt trông thấy một cô gái mặc áo trắng mang theo mấy nha hoàn đi qua trước mặt, vòng eo kia thật sự nhỏ đến không đầy một nắm.
"Đó... Tựa như là hạ nhân của Vệ phủ." Một nha hoàn bên cạnh trả lời, " Đó là đại tiểu thư Vệ gia Vệ Thiên Phượng."
"Ồ, là Vệ gia a." Thủy Việt đương nhiên cũng biết hai tiểu thư Vệ gia kia không phải chết bệnh, mà là cùng quận chúa An Nhạc đi biên quan. Nghe được là người của Vệ gia, Thủy Việt liền không có bao nhiêu hứng thú.
Có hai muội muội không biết liêm sỉ như vậy, tỷ tỷ có thể tốt hơn chỗ nào chứ?
Mắt thấy Thủy Việt đối với Vệ Thiên Phượng không có nửa điểm hứng thú, Tiêu Tố Tố ở một bên rất là kinh ngạc.
Kịch bản chẳng lẽ bị thay đổi lớn như vậy sao? Thủy Việt thế mà lại không hề có chút hứng thú với Vệ Thiên Phượng, rốt cuộc là chỗ nào có vấn đề? Hiện tại nàng ta trôi qua thảm như vậy, có phải là bởi vì có người hoàn toàn thay đổi kịch bản không!
Vệ Thiên Phượng đương nhiên không chú ý tới Thủy Việt bên cạnh, nàng hiện tại tới nơi này hoàn toàn là để đi ngang qua sân khấu, để cho hình tượng "yếu đuối" của mình xâm nhập vào lòng người mà thôi.
Mắt thấy sắp đi đến vườn hoa, phía trước bỗng nhiên có một công tử tuấn dật mặc cẩm y chạy tới.
Trên người hắn nhiễm vết máu, dáng vẻ rất là chật vật.
"Cứu..." Công tử cẩm y chạy sang phía Vệ Thiên Phượng, đằng sau còn có mấy thích khách áo đen, cầm đao kiếm định đuổi theo sang bên này.
Vệ Thiên Phượng vừa muốn cứu người, thì lời của ca ca liền vang lên bên tai.
"Nếu gặp phải người cầu cứu, muội nhất định không được cứu người!"
Lúc trước Vệ Thiên Phượng còn nghĩ ca ca đột nhiên nói lời này là có ý gì, trưởng công chúa ở đây làm sao để cho mình cứu người? Nhưng bây giờ thật sự có người tới, Vệ Thiên Phượng quả thực hoài nghi ca ca của mình có phải là miệng quạ đen chuyển sinh rồi không?
"A ~~ giết người!"
Vệ Thiên Phượng và mấy nha hoàn yếu đuối bên người cùng nhau kêu lên, sau đó cùng mấy nha hoàn chạy trốn, thậm chí còn bởi vì chạy tốc độ không đủ nhanh, mà trực tiếp ngã xuống đất.
... Ca ca, lần này hình tượng của ta xem như triệt để hủy hoại.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...