"Anh ơi anh làm sao vậy?"
Gia Huy lay lay Gia Nghĩa nãy giờ không động đậy.
"Đặt tụi này nằm xuống đi." Thanh Tùng.
Sếp hờ nhích lại xem xét tình hình của hai người.
Rầm! Rầm!
Đột nhiên bên ngoài truyền đến tiếng đập phá vang dội.
Tim Tống Cố Trạch hẫng một nhịp.
Chẳng lẽ dù đi đâu cốt truyện vẫn không thay đổi sao?
Sếp hờ nhanh chóng nắm bắt tình huống, ra lệnh: "Mau chạy về khu trữ đông."
Gia Huy cõng Gia Nghĩa lên, còn Thanh Kiệt thì được Thanh Tùng vác lên vai, bọn họ ăn ý ổn định, chạy đi.
Tống Cố Trạch dẫn đường cho họ tới khu trữ đông.
Hệ thống nhìn mà sốt ruột, chẳng lẽ kí chủ ngốc nhà mình còn chưa biết sợ sao?
Nó quan sát biểu đồ, vẫn ở mức 30, nó càng cảm thấy kí chủ nhà mình ngốc quá.
Còn chưa biết mình bị gắn mác đồ ngốc, Tống Cố Trạch còn đang bận suy đoán.
Chẳng lẽ thây ma đi vào sao? Nhưng mà âm thanh có chút không giống..
Một màn sau đó khiến cậu mở mang tầm mắt.
Chỉ thấy, một con nhện khổng lồ toàn thân đen nhánh men theo mép tường bò vào.
Bò hai ba bước liền đuổi kịp bọn bọ!
Tám cái chân của nó như bọc sắt thép, đen nhánh bóng lưỡng, nó có tám con mắt, cái miệng mở ra đóng vào như muốn lập tức ăn tươi con mồi trước mặt.
Nó dùng bụng nhả tơ bắn lên trần nhà, kéo cả thân lên.
Sếp hờ lấy ra dụng cụ: một con dao nhỏ, một cây súng bắn dây.
"Gia Huy ở lại bảo vệ cho hai thằng đó, còn Mai Hồng thì theo anh đi xử con nhện bự kia."
"Dạ sếp."
Mai Hồng dùng kẹp tóc kẹp lại phần tóc dài, tránh cho nó bị rơi ra.
Cô nháy mắt ra hiệu cho Thanh Tùng, hiểu ý, anh ta nhân lúc con nhện không chú ý đi tới phòng bảo vệ.
Hai người tản ra hai bên con nhện, con nhện biến dị này có chút thông minh, không đi xuống ngay mà quan sát.
Tống Cố Trạch theo thói quen phân tích đặc điểm kẻ thù.
Nhện, loại động vật săn mồi, không xương sống, cách săn mồi là đợi con mồi mắc bẫy sau đó mới bắt đầu tấn công.
Dù nó đã biến dị, có một chút trí khôn, nhưng không lý nào nó quên tập tính săn mồi được.
Trừ khi..
Có cái gì đó ở đây mà nó muốn có, khiến nó chẳng màn tới bản năng mà hấp tấp tấn công.
Nhìn vẻ mặt sếp hờ chắc chắn biết được điều này.
Sếp hờ châm điếu thuốc, nó khiến anh phấn khích, châm chọc: "Mày ở rừng kết tơ thì anh sợ mày thật, còn mày ở đất nhà của anh thì mày tới số rồi con!"
Tục quá..
Tống Cố Trạch nghĩ, người đâu mà chẳng có tí văn minh lịch sự nào.
Con nhện hình như hiểu lời nói của anh, tức giận, nó bám trên trần nhà, bụng liên tục nhả tơ bắn về phía anh, nhưng vẫn như cũ không chịu xuống.
Tránh hết các tơ dính, sếp hờ rít điếu thuốc.
Chuông báo động màu đỏ kêu lên một tiếng đã bị Thanh Tùng cắt ngay.
Các lồng trong suốt trồng nấm bị đóng lại, ba lớp màn cách nhiệt được tự động kéo ra.
Giây sau, trần nhà bị một ngọn lửa đỏ cam cháy hừng hực bao phủ!
Tống Cố Trạch bị diễn biến diễn ra làm cho bất ngờ, nhìn qua hướng ngọn lửa, phát hiện bốn góc tường trên trần đều có ống phun lửa.
Cậu vốn cho rằng vào mấy năm này công nghệ sẽ không được tiên tiến như thời của cậu chứ, không ngờ rằng dù không hiện đại nhưng con người lại rất sáng tạo!
Thu lại một chút không để tâm, Tống Cố Trạch mỉm cười, lần xuyên không này thật sự quá có ý nghĩa!
Sếp hờ khinh thường nhìn con nhện đáng thương rơi xuống, tơ của nó đã bị cháy thành tro, bụng của nó cũng bị cháy xém, chắc là không nhả tơ được nữa rồi.
Nó rơi xuống phát ra một tiếng trầm đục, nghe thôi cũng đau giùm.
"Nhà nước đã chi ra biết bao nhiêu tiền của để làm nên cơ sở này, nếu bị mấy thằng trộm vào phá chẳng phải mất hết của cải sao?" anh hất cằm: "Cho nên có mấy cái bẫy ẩn để phòng ngừa.
Có vậy cũng không biết, đúng là đồ ngu mà."
Mai Hồng cản sếp hờ: "Thôi sếp ơi đừng khịa nó nữa, cười người hôm trước hôm sau người cười đó sếp."
"Xí." sếp hờ phát ra âm thanh kì quái.
Con nhện bị thương nhưng chưa chết, nó nửa muốn bỏ trốn nửa muốn không, nó ngồi dậy lao vào sếp hờ.
Tống Cố Trạch ăn dưa nhận xét: do nãy giờ ông hấp thu thù hận quá nhiều đó.
Lần đầu tiên cậu gặp ông sếp nào mà nhây như thế.
Sếp hờ bắn súng dây vào ngực con nhện, mũi mác đâm sâu vào thịt nó khiến nó đau đớn vùng vẫy, anh nhấn một nút, sợi dây thu lại kéo anh về chỗ con nhện.
Anh theo lực nhảy lại ngực nó, lại lưu loát bắn vào bụng dưới nó, theo lực bay đi, nhân cơ hội cắm dao vào bụng nó, một đường rạch dài tới bụng dưới!
Nói thì chậm nhưng hiện thực anh chỉ cần vài giây liền giải quyết được con nhện to xác này.
Bụng nó chảy ra chất nhầy, có tính ăn mòn cao khiến sàn nhà tan chảy, sếp hờ phủi phủi tay áo dính chút bụi.
Nhanh gọn dứt khoát.
Màn biểu diễn lúc nãy Tống Cố Trạch cho 9/10 điểm.
Trừ một điểm do tính cà khịa nói nhiều.
Cậu giả vờ hứng thú với cây súng của sếp.
Sếp được cậu nhìn tới tự hào, vội vàng giới thiệu công dụng của nó.
"Qua đây anh chỉ cách xài nè." Tống Cố Trạch vội vàng qua nghe giảng.
Anh bắn dây xuống đất, chỉ vào sợi dây: "Loại dây này rỗng ở bên trong, bên ngoài được bọc thép, cứng lắm, có thể dài tới 20m.
Bên trong nó là mấy sợi thép điều khiển con dao."
Anh rút dao lên cho Tống Cố Trạch nhìn, "Còn con dao này á, em nhìn kĩ nó có mấy đường hở này, nó được ghép lại từ mấy mảnh nhỏ, em chỉ cần kéo chỗ này, năm sợi thép bên trong sẽ được kéo căng, khiến mũi dao biến thành cái móc bấu lấy vật bám."
"Còn lại là hai nút này.
Nút này để dao trở lại hình dáng ban đầu và thu dây, còn nút này sẽ khiến cuộn dây bị thu ngược lại.
Giống như tình huống lúc nãy vậy.
Em đừng bấm sai."
Sếp hờ hưng phấn giải thích, ánh mắt Tống Cố Trạch cũng sáng trưng.
Thanh Tùng lập tức tranh công: "Em có công lớn nhất mà! Em bật công tắc điện á!"
Mai Hồng: "Tui còn đánh lạc hướng nó cho ông chạy đi này!"
Gia Huy thấy an toàn rồi liền tụm lại hóng hớt, "Khi sếp huấn luyện cho tui cũng đâu có giải thích kĩ càng như vậy."
Cậu nhanh chóng kể tội của sếp hờ: "Ổng nói là: 'Bấm nút này, nút này, nút này là ok.
Mày hiểu chưa'.
Ổng nói vậy á, mấy người coi có tức cái lồng ngực không!"
Thanh Tùng dùng vẻ mặt kinh nghiệm vỗ lưng Gia Huy: "Không sao đâu, mày không cô đơn đâu, còn có tao nữa."
Mai Hồng vội vàng nhìn về phía cửa, cảnh giác nói: "Sếp, cửa bị phá rồi, chúng ta mau rời đi thôi."
Sếp hờ lúc này mới lưu luyến cất súng dây.
Thấy kí chủ ngốc của nó thiếu hiểu biết tới mức bỏ qua điều quan trọng, hệ thống đành nhắc nhở: 【Kí chủ, mau lấy tinh hạch cấp 0 trong đầu nhện tinh đi!】
Tống Cố Trạch không biết tinh hạch là cái gì, định chuyển lời cho sếp hờ thì Gia Huy bên cạnh đã chỉ.
"Sếp ơi, trong mấy bộ tiểu thuyết á, mấy con biến dị như này thường có tinh hạch á, sếp coi có hông."
Sếp hờ mắng: "Mày còn đọc tiểu thuyết? Chắc do tao quá lơ là mày rồi, sau này tao sẽ 'chăm sóc' tốt cho mày!"
"Thôi mà sếp! Sếp tha cho em!"
Sếp hờ không để ý nó, cắt đầu nhện ra.
Thật sự có một viên tròn tròn trắng trắng.
Anh giơ lên cho đồng đội xem rồi cất vào túi áo.
Xong chuyện, bọn họ khiêng hai 'thương binh' lên xe, đạp chân ga chạy băng băng.
Tống Cố Trạch thay đổi kế hoạch, chỉ bọn họ một nơi nghỉ ngơi ở khu ăn quả.
Khu ăn quả nối liền với cơ sở nấm, hai bên trồng các loại cây trĩu quả, đoạn đường này còn có lồng kính bao bọc chứ chạy thêm một chút nữa là ra đường lớn.
Đoàn người dừng xe.
"Sếp ơi! Trái cây!" Gia Huy mừng rơi nước mắt.
Tống Cố Trạch cong mắt hái xuống một quả mận đỏ.
Dựa theo trí nhớ dùng tay tách làm hai, chia cho sếp hờ một nửa.
Sếp hờ một miếng là cắn hết miếng mận nhỏ nhỏ xinh xinh, còn tỉnh bơ nhận xét: "Ngọt phết ấy nhở."
Tống Cố Trạch nếm thử, phát hiện vị của trái này rất mới lạ, ở hành tinh của cậu không có.
Cậu hái thêm vài trái ăn.
Trời dần dần tối sẩm, bộ đàm trong túi sếp hờ run lên.
"A lô, đây là đội trưởng đội 3." nghe bên kia nói một hồi, sếp hờ nhíu mày, "Còn ở.
Chúng tôi sẽ chờ."
Tắt máy, anh giải thích với mọi người: "Phía trên bảo chúng ta hộ tống tiến sĩ Nguyễn về Thành phố."
Mai Hồng trợn mắt: "Tiến sĩ Nguyễn?!"
Tống Cố Trạch nghiêng đầu, trong kí ức của nguyên chủ hình như đã nghe thấy cái tên này ở đâu rồi.
Sếp hờ ngồi xuống xé hộp bánh quy: "Tiện đường nên chở thêm một người cũng không sao."
Tống Cố Trạch vắt óc mãi cũng không ra.
Hệ thống gửi một đoạn giới thiệu nhân vật.
[ Nguyễn Chiêu
Tuổi: 27
Tích cách: Trầm tính, hướng nội nhưng đụng tới vấn đề nghiên cứu liền biến thành kẻ nói nhiều.
Quan hệ:?
Tiểu điểm nhân vật: xuất thân danh môn, danh tiếng hiển hách, Chiêu Chiêu lại là người không chịu thua kém, chỉ sau mấy năm du học, đã có được bằng tiến sĩ y học.
Trong mấy chục năm qua đã có vô số trận dịch bệnh nổi lên, anh đã liên tiếp điều chế các loại vắc xin, dung dịch phòng chống.
Là một người vô cùng có tiếng nói trong lĩnh vực y học, anh đã đưa nền y học nước nhà vươn lên thế giới.
Anh được nhà nước gửi gắm hi vọng sẽ chế ra được vắc xin phòng bệnh.]
【Vậy anh ta có làm ra được vắc xin hay không? Ánh sáng hi vọng có chiếu tới nhân loại hay không?! Điều này kí chủ sống tới phần sau sẽ rõ!】hệ thống nhân cơ hội mau chóng tiêm cho kí chủ ngốc một liều tò mò.
"Ờ.." Tống Cố Trạch nhìn nó như đồ thiểu năng.
Thanh Tùng tò mò: "Sếp ơi, sao không đưa tiến sĩ đi đường tàu điện cho an toàn."
Sếp hờ định móc điếu thuốc ra, nhưng ánh mắt dừng lại trên người Tống Cố Trạch, lại thu tay về.
"Tàu điện bị phong tỏa rồi, hình như thây ma ở đó đông hơn."
【Kí chủ kí chủ.
Hình như Thanh Kiệt sắp không ổn rồi.】
"Hả?"
【Cậu ta sắp bị đồng hóa thành thây ma!】
Tống Cố Trạch nhíu mày, "Tại sao lại như vậy?"
【Không biết, nhưng cậu ta đang tranh đấu với nó, ây, bị xuống thế yếu rồi!】
Hệ thống gợi ý: 【Kí chủ tìm dị năng hệ mộc đi, dị năng đó có thể thanh tẩy dị biến.】
"Ở đây thì kiếm đâu ra dị năng hệ mộc?" Tống Cố Trạch đắn đo suy nghĩ, "Hệ thống các cậu có thứ gì có thể giúp cậu ta không?"
【Có shop, nhưng mà bây giờ cấp của kí chủ quá thấp, chỉ bán các loại dị năng thôi.】
【Dị năng năm hệ cơ bản: hỏa, thủy, mộc, thổ, kim - 1000 tích phân.
Dị năng đặc biệt: trị liệu, không gian, ánh sáng, sấm sét, băng - 3000 tích phân.】
【Lần đầu tiên mua hàng trong hệ thống được giảm một nửa giá! Mọi người đừng bỏ lỡ!】
Tống Cố Trạch thản nhiên lấy 500 tích phân được tặng mua dị năng hệ mộc.
Hệ thống lòng đau như cắt: 【Lần giảm 50% này đáng lẽ kí chủ nên để dành mua gì đó đắt giá hơn! Tốt hơn! Xịn hơn!】
Không để ý tới nó, sau khi mua xong, Tống Cố Trạch hơi lảo đảo, sếp hờ bên cạnh kịp thời đỡ lấy cậu.
Sếp hờ sờ trán cậu, hoảng loạn: "Sao vậy? Chẳng phải lúc nãy em vẫn bình thường sao?"
Tống Cố Trạch lắc đầu, cậu biết được cái đau đầu như mũi khoan khét vào não là như thế nào rồi.
Mồ hồi trên mặt cậu lấm tấm như mưa, đuôi mắt cũng đỏ hồng một mảnh.
Vẫn là chị lớn Mai Hồng đứng ra ngăn cho sếp hờ hoảng loạn quá mức: "Sếp, có khi nào Tuấn Anh thức tỉnh không?"
"Nhưng rõ ràng em ấy đã thức tỉnh rồi mà!" sếp hờ đỏ mắt, giống như sắp khóc tới nơi.
"Đúng là đồ ngu, cậu ta thức tỉnh lần hai chứ sao." một giọng nói phía sau rừng cây truyền tới.
Một 'thiếu niên' vẻ mặt lãnh đạm bước ra.
Theo sau anh ta là một người đàn ông nho nhã lễ phép.
Sếp hờ không quan tâm anh ta mắng mình: "Có nghĩa là em ấy không có gì nguy hiểm đúng không?"
Nguyễn Chiêu gật đầu, nhìn Tống Cố Trạch như nhìn báu vật: "Dù tìm kiếm trên khắp đất nước thì số lượng của song hệ dị năng đều được đếm trên đầu ngón tay.
Nhóc này đúng là may mắn."
Sếp hờ che lại ánh mắt anh ta, lạnh nhạt: "Là do em ấy tài giỏi!"
Bộ đàm trong túi lại vang lên, sếp hờ mắng một tiếng thô tục, lấy ra nghe: "Đội số 3 nghe.
Hửm?" nghe xong sắc mặt anh trở nên cổ quái.
"Được, chúng tôi sẽ đi đường vòng, việc cứu người giao cho các anh."
"Tôi hiểu rồi." anh cất bộ đàm đi, giới thiệu với tụi nhỏ: "Chào đi, đây là tiến sĩ Nguyễn."
Đẩy hai thằng đàn ông đang sững sờ ra, Mai Hồng nói: "Xin chào tiến sĩ Nguyễn!"
Chị hưng phấn, vội vàng đưa lên trái thanh long mình mới trộm: "Tiến sĩ Nguyễn ăn nhiều cho lại sức nha!"
Người đàn ông phía sau cầm lấy trái cây, mỉm cười đúng mực nói: "Cảm ơn cô."
Thấy tiến sĩ Nguyễn không để ý tới mình Mai Hồng càng thêm kích động, chị chân thành nói: "Tiến sĩ Nguyễn, anh nhớ lần dịch bệnh nhiễm khuẩn ba năm trước không? Lúc đó em tôi cũng mắc bệnh, may là nhờ anh chế thuốc kịp thời! Tôi vô cùng biết ơn anh!"
Nghe vậy Nguyễn Chiêu mới nhìn cô: "Quá lời rồi.
Đó là trách nhiệm của tôi."
"Không quá lời, tiến sĩ Nguyễn, tôi..
Ưm.."
Thanh Tùng vội vàng che miệng con nhỏ fan cuồng lại, cười ngượng ngùng: "Làm phiền rồi." xong còn kéo Mai Hồng đi xa, "Đi thôi con ngoan, tới giờ uống thuốc rồi."
"Thuốc? Cô ta bị bệnh gì sao? Sao tôi thấy không giống?" Nguyễn Chiêu nghi hoặc hỏi người đàn ông.
Người đàn ông trong mắt ngậm ý cười, nói nhỏ với anh: "Tiến sĩ à, họ chỉ đang đùa thôi."
"Vậy à.." Mặt Nguyễn Chiêu hơi nóng, vội vàng quay đi che giấu.
Sếp hờ cà khịa: "Tiến sĩ tạo thuốc quan trọng cứu lấy mọi người, trọng trách vô cùng lớn lao, dĩ nhiên không biết mấy câu nói đùa của mấy đứa chân đất này rồi."
Vừa nãy thằng này chửi anh, anh không quan tâm không có nghĩa là không nhớ rõ!
Nguyễn Chiêu hơi ngốc trong khoảng sinh hoạt, không biết anh đang khịa mình, còn rất ngây thơ hỏi lại: "Chân đất? Anh không mang giày sao?"
Người đàn ông phía sau vội vàng ho khan mấy cái, sợ cười ra tiếng.
Sếp hờ chưa thấy ai làm mình ngậm mồm được bao giờ, còn định cà khịa tiếp thì Tống Cố Trạch đã mở mắt, bộ dáng rất giống bị anh làm phiền nghỉ ngơi.
Thành công khiến sếp hờ im miệng.
Anh hứ một tiếng rõ vang rồi ôm Tống Cố Trạch nằm dưới gốc cây, đắp thêm chăn giữ ấm cho cậu, anh định đi xung quanh tìm thức ăn.
Người đàn ông đưa trái thanh long Nguyễn Chiêu: "Tiến sĩ, anh ở đây dưỡng sức, tôi đi hái trái cây cho anh ăn."
Nói rồi theo sếp hờ đi.
Nguyễn Chiêu ngồi xổm bên cạnh Tống Cố Trạch, lột thanh long như lột chuối, há mồm cắn một miếng to.
Thanh long này là thanh long ruột đỏ, miệng của anh liền lấm lem hết.
Mai Hồng nhìn thần tượng ở khoảng cách gần như thế trái tim cứ tưng bừng cả lên.
Mấy người Thanh Tùng nằm ở nơi không xa lắm để khi có chuyện nguy cấp thì kịp thời ứng cứu.
Ban đêm, tiếng ma sát giữa các lá cây khiến cho xung quanh càng rùng rợn hơn, bóng đêm bao phủ lấy bọn họ, tay giơ lên còn không thấy năm ngón.
Cứ như giây tiếp theo sẽ có một con ma nữ mặt đầy máu nhào ra hù bọn họ!
Sắc mặt Nguyễn Chiêu tái mét.
Mai Hồng bật đèn pin, chị đặt lên nhánh cây nhỏ nhô ra trên đầu Nguyễn Chiêu.
Ánh sáng chiếu đến, gương mặt Nguyễn Chiêu hồng hào trở lại.
Anh nói với Mai Hồng: "Cảm ơn cô."
Mai Hồng xua tay.
Nguyễn Chiêu thở phào, theo bản năng nhìn qua người ở gần mình nhất.
Thấy Tống Cố Trạch đã tỉnh lại, con mắt còn nhìn mình!
Đèn pin chiếu xuống khiến khuôn mặt cậu đổ bóng kì dị, nước da trắng bình thường cậu tự hào nay biến thành món vũ khí lợi hại nhất, còn đôi mắt long lanh lúc sáng, bây giờ nhìn kĩ lại sợ nó phản chiếu thứ gì đó dơ bẩn.
Nguyễn Chiêu:!!
Thấy anh sợ hết hồn, Tống Cố Trạch thu mắt, lấy sô cô la ăn.
Quá trình thức tỉnh nhanh hơn cậu nghĩ.
Đau thì có đau, nhưng thức tỉnh xong cơ thể thoải mái rất nhiều.
"Mai Hồng..
Mai Hồng cô xem.." ban đêm khiến giọng nói giống như phóng đại gấp ngàn lần, Thanh Tùng chỉ dám nói khe khẽ, sợ hấp dẫn thây ma.
Mai Hồng nhíu mày, nhìn theo ngón tay Thanh Tùng chỉ, thấy gân xanh trên mu bàn tay Thanh Kiệt nổi lên rõ ràng, còn di chuyển giống như con sâu đang bò.
Nguyễn Chiêu nhìn thoáng qua, nhíu mày: "Biểu hiện này của cậu ta rất giống sắp biến thành thây ma."
Tống Cố Trạch không hề chậm trễ, tới bên cạnh Thanh Kiệt ngồi xuống, đặt tay lên ngực anh ta truyền dị năng vào.
Dị năng hệ mộc giống như làn nước mát, xoa dịu nỗi đau dị biến mang lại, khiến Thanh Kiệt thoải mái hơn rất nhiều lần.
Tiềm thức của anh như được mặc thêm giáp sắt, đánh bại dị biến.
Gân xanh trên bàn tay anh ta biến mất không thấy tung tích, cơ thể dần dần khôi phục.
Mai Hồng che miệng kích động.
Ánh mắt Nguyễn Chiêu sáng ngời: "Bảo sao chỉ có 70%..
Dị năng hệ mộc có thể bù trừ dung nạp khiến số liệu thay đổi.."
Mắt anh lấp lánh, nắm tay Tống Cố Trạch, "Nếu dị năng hệ mộc có thể thanh tẩy dị biến thì hệ trị liệu nhất định cũng có khả năng này! Mau mau, cậu làm lại cho tôi xem!"
Tống Cố Trạch:??
Sát khí dần dần đậm đặc.
Sếp hờ ở đằng sau hừng hực khí thế đi về phía trước.
Dám sờ bậy hả?! Ai cho sờ mà sờ! Người xa lạ sờ mình thì chắc mẩy nó là biến thái rồi! Mà biến thái thì phải tẩn cho nó một trận!
_Chương 3_
Sếp hờ: Tui chưa thấy ai có thể khiến tui ngậm mồm được bao giờ!
Vẫn là sếp hờ: Vợ ơi em không ngủ được hả, anh sẽ im lặng QAQ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...