Sếp hờ:...
Tống Cố Trạch:?
Gia Huy:!!
Trời ơi là trời!!
Gia Huy vội ôm nửa qua dưa xem, quả thật không có miếng hạt nào, nó chết lặng chầm chậm quỳ xuống, ánh mắt trống rỗng, lẩm bẩm: "Dưa của tui..
Không còn.."
Sếp hờ niệm mấy tiếng nam mô, hai tay chấp lại, cố gắng giữ vững bản tâm: "Dưa hấu quý này hẳn là phải khác mấy trái dưa mình ăn mấy đứa ơi.."
Lúc trước thấy dưa không hạt thì vui như Tết, giờ thấy nó chỉ muốn chửi thề vài câu.
Tống Cố Trạch nhìn miếng dưa hấu đỏ mọng, nuốt nước miếng cái ực, cái trái này không có ở hành tinh của cậu.
Sếp hờ xoa đầu cậu, "Thôi xẻ ra đi."
"Dạ sếp." Mai Hồng dù ủ rũ nhưng rất nhanh đã lấy lại tinh thần.
Chị cắt dưa hấu ra để vào đĩa.
Tống Cố Trạch được chia một miếng dưa to, cậu cắn một miếng, đầu lưỡi liền cảm nhận được vị mát mát ngọt ngọt.
Rất ngon.
Khiến cậu không kiềm được cắn thêm vài cái, do không chú ý khiến nước dưa chảy xuống cằm, sếp hờ thấy vậy vội vàng lau đi, không để nó dính xuống áo trắng.
Anh trách: "Coi em kìa, ăn gấp gáp như thế, suýt nữa thì làm dơ áo rồi."
Tống Cố Trạch không giận mà còn cười với anh, nụ cười tỏa nắng sáng chói khiến sếp hờ suýt thì mù mắt.
Môi cậu còn dính chút nước đỏ, khiến nó trở nên căng mọng hồng hào hơn bình thường, giống như trái ngọt, người ta chỉ muốn cắn một ngụm lên đó!
Sếp hờ cũng vậy, anh liếm môi, dùng ngón tay cái lau đi vệt nước trên môi cậu, vẻ mặt nghiêm khắc: "Dính khắp miệng rồi, xấu chết đi được."
Tống Cố Trạch để mặc cho anh lau.
Cậu nhìn xung quanh, mọi người đều đã ai làm việc nấy, dị năng giả hệ mộc thì thúc đẩy sự phát triển của cây non.
Dị năng giả hệ đất thì làm mấy bức tường đất bao vây lấy căn cứ.
Người bình thường thì giặt giũ, lau dọn, chăm sóc trẻ nhỏ, đắp xi măng lên tường đất.
Mấy đứa nhỏ làm việc được cũng phụ giúp, tụi nó tưới nước cho cây, phơi đồ và làm những việc nhẹ nhàng khác.
Tống Cố Trạch dùng ánh mắt hỏi sếp hờ.
Chúng ta không làm việc hả sếp?
Sếp hờ đã ăn xong một miếng dưa, bắt đầu bắt nạt Tống Cố Trạch, cắn một miếng lớn trên phần dưa của cậu.
Một miếng của anh bằng hai ba miếng của cậu lận, miếng dưa bị khuyết một mảnh to!
Anh giải thích: "Lát nữa chúng ta đi thu thập vật tư."
Tống Cố Trạch phồng má, uất ức ăn dưa, thấy sếp hờ còn định cắn thêm một cái, cậu đẩy mặt anh ra.
Không cho cắn!
Tay cậu còn dính nước dưa, ấn vào mặt sếp hờ khiến anh thấy hơi ẩm ướt, anh nheo mắt liếm lòng bàn tay của cậu.
Lòng bàn tay truyền đến cảm giác mềm mại, có hơi tê tê, Tống Cố Trạch vội vàng rút tay lại, cũng giấu miếng dưa ra sau lưng.
Không cho cắn!
Sếp hờ cười nhạt, anh tiếp tục sáp lại: "Cho anh cắn một miếng đi mà! Chỉ một miếng thôi.."
Mai Hồng, Gia Huy nhìn hai người, rồi lại nhìn dĩa dưa hấu đầy ú ụ, không nói lời nào bưng dĩa đi.
Cái thứ show ân ái lộ liễu như thế không thể cho ăn!
Thà cho nhóc nấm tinh ăn còn hơn!
Tống Cố Trạch không chống lại được sức lực của sếp hờ.
Miếng dưa lại bị khuyết một miếng.
Tống Cố Trạch mím môi.
Sếp hờ thấy vẻ mặt của cậu rất thú vị, muốn trêu thêm một lúc.
Miếng dưa lại bị cắn một cái.
Thêm vài lần, cuối cùng chỉ còn một mảnh hồng hồng dính ở vỏ dưa.
Nước mắt của Tống Cố Trạch im lặng rơi xuống.
Cậu hít mũi, lau nước mắt, vội vàng chạy đi.
Sếp hờ thấy mình đã giỡn quá trớn, vội vàng giữ cậu lại, toan giải thích.
Nhưng Tống Cố Trạch không dễ dỗ, cậu quyết định chiến tranh lạnh với sếp hờ.
Thế nên, buổi trưa khi vào siêu thị, mọi người thấy sếp - quyết đoán 'nạnh nùng' - hờ đang liên tục xin lỗi Tống Cố Trạch.
Mà cậu lại thản nhiên xem sếp hờ là không khí.
Sếp hờ thấy cậu còn đang giận, đành im lặng, thầm nghĩ đợi khi cậu nguôi giận thì lại nhận lỗi.
Thanh Kiệt không hiểu ra sao hỏi Mai Hồng: "Vụ gì vậy?"
Nghe Mai Hồng kể lại sự việc, anh lại càng khó hiểu hơn, cho nên, vấn đề ở chỗ một miếng dưa??
Chỉ là khi nhìn lại vẻ mặt uất ức của Tống Cố Trạch, anh lại nghĩ sâu xa hơn, anh ngoắt tay với Mai Hồng, cùng cô cố ý đi chậm, nói nhỏ: "Chắc không phải là khi nhỏ thằng nhóc sống cực khổ đến mức không có miếng dưa ăn chứ?"
Nếu nghĩ như vậy thì sự tức giận của cậu là hợp lý.
Mai Hồng kinh ngạc, chị nhíu mày suy nghĩ.
Càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng lắm!
Chị tức giận nhìn sếp hờ: "Sếp đúng là quá đáng! Tuấn Anh đáng thương như vậy sếp còn giành ăn với em ấy!"
Hệ thống cũng vô cùng bất ngờ, nó cảm thấy kí chủ có hơi giận dỗi quá mức, nhưng tình cảm con người quá phức tạp, máy móc được lập trình sẵn như nó không hiểu hết được.
Nó hỏi:【Kí chủ à, sao cậu lại giận nam chính vậy?"】
Tống Cố Trạch hất cằm, hứ một tiếng.
Bây giờ còn dám dành ăn với cậu, vậy tương lai chắc ngồi lên đầu cậu nhảy vũ điệu cồng chiêng luôn quá.
Nhất định phải trị!
Cậu mới không thừa nhận bản thân vì miếng dưa hấu mà giận dỗi đâu.
Sếp hờ ủ rũ đi bên cạnh cậu, dùng ánh mắt tội nghiệp nhìn cậu, giống như một con cún bự bị bỏ rơi.
Gia Huy gãi đầu, bầu không khí này quá mức quái lạ nên nó không quen, nó cố tìm chủ đề nói: "Sếp ơi, sếp thức tỉnh dị năng gì vậy?"
Sếp hờ vốn không muốn trả lời, nhưng nghĩ lại, nếu nhóc mèo thấy biểu hiện ưu tú của anh nhất định sẽ ngưỡng mộ, đợi sự ngưỡng mộ ép tức giận xuống rồi anh lại xin lỗi cậu.
Như vậy việc làm lành còn xa sao?
Tất nhiên không xa!
Anh vuốt tóc: "Cái này hả..." nhìn qua Tống Cố Trạch.
Mà cậu vốn dĩ chỉ muốn trừng phạt nhẹ cho anh biết điều thôi, sẽ không tới mức làm anh bẽ mặt, cậu thuận theo tỏ vẻ hiếu kỳ.
Sếp hờ được ánh mắt của cậu tung tới mây xanh, anh lấy lại tự tin, thần bí nói: "Là gì thì lát nữa chúng bây biết."
Anh chủ động đi trước dọn đường, cửa lớn siêu thị cót két mở ra, thây ma bên trong liền bị dụ đi tới.
Sếp hờ nâng tay lên, dị năng sấm sét nhanh như chớp phóng tới thây ma.
Sấm sét bổ vào chúng như vũ bão, hình như dòng điện rất lớn, đám thây ma lập tức biến thành tro bụi, chỉ còn hàng dài mấy viên tinh hạch lấp lánh.
Thanh Tùng bất ngờ: "Tụi nó biến thành thây ma cấp một hết rồi sếp ơi!"
Tinh hạch một đống luôn nha!
Mắt nó sáng lấp lánh, quăng chuyện dị năng mạnh mẽ của sếp hờ sang một bên.
Sử dụng dị năng xong, sếp hờ có hơi đứng không vững.
Có vẻ như dị năng này tốn khá nhiều sức lực, ít nhất, với cấp độ hiện tại của anh chỉ có thể làm được nhiêu đó.
Tống Cố Trạch bên cạnh kịp thời đỡ lấy anh.
Lập tức sếp hờ mềm như cọng bún ngả vào lòng Tống Cố Trạch.
Mai Hồng thấy vậy đề nghị, "Hay là sếp nghỉ ngơi đi, tụi em lấy đồ!"
Vì cái chân mười năm chưa rửa, chị quyết định mạnh mẽ đẩy thuyền.
Sếp hờ cũng không cậy mạnh, anh đồng ý.
Chi Linh im lặng thu hết tinh hạch vào không gian, cùng đội của Mai Hồng đi vào siêu thị thu đồ.
Hai người sếp hờ, Tống Cố Trạch ngồi đợi ở bên ngoài.
Tống Cố Trạch giơ tay lấy ra một chai nước đưa sếp hờ.
Anh gục đầu vào vai cậu, ngón tay không chịu yên phận vẽ tới vẽ lui trong lòng bàn tay cậu.
Sếp nhỏ giọng thỏ thẻ: "Đừng giận anh nữa, là anh sai, anh không nên đùa giỡn quá trớn, em tha lỗi cho anh có được không?"
Chắc là không quen nói lời xin lỗi, giọng sếp hờ nhỏ xíu, mắt cũng không dám nhìn thẳng vào cậu.
Tống Cố Trạch mím môi cười.
Cậu lắc đầu tỏ ý tha lỗi cho anh.
Sếp hờ hạnh phúc ôm lấy cậu, dụi vào vai cậu hít hít.
Trên người cậu có một mùi hương rất thơm, giống như mùi cỏ mát, thanh thanh dịu dịu, khiến người ta thoải mái.
Tống Cố Trạch cử động cổ, bị anh dụi nhột muốn chết.
Sếp hờ khảy ngón tay của cậu.
Đột nhiên ánh mắt của anh sắc bén lên, ôm Tống Cố Trạch nhảy lùi về sau.
Ngay lúc này, mảnh đất bằng chỗ họ đứng lúc nãy đổ rầm rầm xuống, lộ ra một mảnh dây leo to lớn.
Dây leo này lớn bằng nửa ngôi nhà bình thường, nó chầm chậm ngoi lên mặt đất.
Nó có hơn mười cái dây leo nhỏ, uốn éo quất vào sếp hờ.
Dây leo nhỏ của nó lớn bằng người sếp hờ, quất hụt xuống đất khiến mặt đất chấn động, nứt vỡ.
Tim Tống Cố Trạch đập mạnh.
Vội vàng ngăn cản sếp hờ đang định dùng dị năng.
Cậu cảm nhận được nó không có ác ý, ít nhất là đối với cậu.
Sếp hờ khó chịu: "Nhưng mà nó tấn công anh!"
Tống Cố Trạch vuốt ve mặt sếp hờ, an ủi.
Sếp hờ được cậu dỗ bình tĩnh lại.
Cậu nghĩ một lát.
Nó tuy không có ác ý nhưng chủ động tấn công chúng ta, nên đánh, có điều không nên đánh chết, đem nó về trông nhà không phải được rồi sao?
Câu này có hơi phức tạp, cậu đang không biết làm sao để cho sếp hiểu được thì anh đã hào hứng bảo rằng: "Nuôi nó giống như nuôi cún giữ nhà ấy hả? Em thật là thông minh quá đi." không nhịn được nên anh đã hôn lên má cậu một cái.
Rồi anh bỏ cậu xuống một gốc cây mát, đi khiêu chiến với dây leo khổng lồ kia.
Do vậy mà không thấy hai lỗ tai cậu đã đỏ thẫm.
Dây leo kia hình như mới có được ý thức, điều khiển các dây leo nhỏ không thuần thục cho lẳm.
Về khoảng solo thì tất nhiên dị năng sấm sét ăn đứt dây leo chỉ biết tấn công vật lý rồi.
Sếp hờ vận dụng hết sức trong người, tạo ra một đám mây tích điện.
Đám mây hơi nhỏ, nhưng đen đặc, mấy tia sét màu vàng như không chờ kịp mà chớp nháy.
Một phát bổ ngay vào người của dây leo!
Dây leo trốn không kịp, bị bổ một cái nửa chín nửa khét, nó lảo đảo một chút, sau đó đổ cái rầm.
Đột nhiên Tống Cố Trạch cảm nhận được nó đang oan ức.
Cậu bước tới trước đầu nó, sếp hờ đi bên cạnh cậu, cảnh giác nhìn chằm chằm dây leo.
Dây leo chìa ra một sợi dây leo khác, nhỏ bằng ngón tay út quấn tay cậu.
Sếp hờ kiềm chế lắm mới không hất văng cái sợi dây leo đó ra.
Tống Cố Trạch không tránh, ngược lại truyền dị năng lại cho nó.
Hệ mộc, hệ trị liệu, hệ ánh sáng là ba hệ có thể điều trị vết thương và thanh tẩy một ít tế bào con của vi rút X - 1.
Dây leo được cậu điều trị, có sức sống hẳn lên, mấy vết cháy đen cũng đã hồi phục.
Dù còn hơi thê thảm, nhưng tốt hơn lúc nãy khá nhiều, sếp hờ lạnh mặt lau mồ hôi cho Tống Cổ Trạch, ngăn cậu tiếp tục dùng dị năng: "Em mệt như vậy rồi, nghỉ ngơi đi."
Tống Cố Trạch ngẫm nghĩ thấy cũng đúng, sờ dây leo rồi thu nó vào không gian.
Khi đứng lên cậu còn hơi choáng váng.
Sếp hờ đỡ cậu, anh nhăn mày: "Đã nói rồi mà!"
Dù thế nhưng anh vẫn đi tới trước mặt Tống Cố Trạch, ngồi xổm xuống: "Lên đi."
Tống Cố Trạch không hề do dự leo lên lưng anh.
Sếp hờ nâng cậu hai cái để chỉnh lại tư thế, rồi cõng cậu chạy về xe.
Chắc do anh cũng vừa dùng hết dị năng xong, Tống Cố Trạch cảm nhận được hơi thở của anh gấp gáp hơn mọi khi.
Cậu dựa đầu vào cổ anh, truyền dị năng vào giúp anh hồi phục.
Sếp hờ nhận ra, nhưng không nói gì, chỉ yên lặng mỉm cười.
Đặt cậu trong xe, sếp hờ định ra ngoài hút điếu thuốc, mấy ngày nay không có miếng thuốc nào, cơn thèm rụt rịt lại trồi lên.
Biết anh định làm gì, Tống Cố Trạch liền ngăn cản.
Không cho hút thuốc!
Sếp hờ hiểu, nhưng lại giả bộ không hiểu.
Tay chân anh hơi bứt rứt, "Ngoan, em ngồi trong xe đi, đợi anh một tý thôi."
Tống Cố Trạch nhăn mày, lấy cho anh một cây kẹo mút.
Ăn cái này!
Cây kẹo vị cà phê, nâu nâu đen đen, trông rất ngọt.
Nhưng sếp hờ lại không hứng thú.
Có chết anh cũng không thèm ngậm cái này, không ngầu tí nào.
Anh xé vỏ rồi đưa cho Tống Cố Trạch, "Đây, của em.
Ngoan ngoãn đợi anh nha."
Tống Cố Trạch kéo anh lại.
Anh đừng có giả ngốc! Tóm lại là không cho hút thuốc!
Sếp hờ cũng không chịu thua, anh tuy không động đậy nhưng lại lia mắt sang chỗ khác.
Tống Cố Trạch không cản được anh, buông tay mặc kệ.
Sếp hờ thấy vậy liền đi tới nơi không xa chiếc xe lắm giải tỏa cơn ghiền.
Tống Cố Trạch sờ cằm, ánh mắt âm trầm.
Á à, không cai chứ gì, đợi xem tôi có trị được anh không!
Sếp hờ hút thuốc xong liền dụi tắt điếu thuốc, xua xua không khí đẩy mùi thuốc lá đi.
Làm xong anh mới về xe.
Có điều mùi khói thuốc khó tan, anh phủi mạnh cách mấy thì trên người vẫn còn vươn một ít mùi đặc trưng của nó.
Tống Cố Trạch còn chưa nảy ra cách hay thì anh đã vào xe, cậu còn định giở trò giận dỗi thì cơ thể đột nhiên run lên bần bật.
Tống Cố Trạch không hiểu ra sao, hai tay nắm vào nhau khống chế sự run sợ đến bất ngờ này.
Sếp hờ vào xe định ôm cậu thì cậu kháng cự dữ dội, mở cửa xe chạy ra ngoài.
Sếp hờ bất ngờ, nhưng anh rất nhanh tay kéo cậu lại.
Trong cái khoảng khắc bị nắm lấy tay đó, đầu Tống Cổ Trạch bỗng xuất hiện đoạn kí ức ngắn ngủi.
Một người đàn ông cao lớn nắm lấy tay 'cậu', kéo lê 'cậu' đi mặc kệ 'cậu' kháng cự, vẻ mặt ông ta hung tợn, miệng mắng: "Đồ thằng con hoang! Mày còn dám mách lẻo, xem tao có may cái miệng của mày lại không!"
Cả người ông ta nồng nặc mùi rượu và thuốc lá, kinh tởm lại khiến người ta buồn nôn.
Ôm ta cằm tô canh nóng trên bàn, tay còn lại chuyển sang bóp miệng 'cậu'.
Thứ 'cậu' kịp nhìn thấy là vẻ mặt vặn vẹo, hận thù của ông ta.
Dù đoạn kí ức ngắn ngủi nhưng cũng đã đủ biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo.
Lúc này Tống Cố Trạch mới vỡ lẽ ra.
Hóa ra sự run sợ này không phải do cậu..
Mà là do nguyên chủ.
Sự run sợ từ sâu trong linh hồn truyền ra khiến cậu choáng ngợp.
Sếp hờ thấy cậu liên tục đổ mồ hôi, theo thói quen giơ tay lau mặt cậu.
Nào ngờ tay anh vừa chạm vào gò má thì cậu đã thất thanh la.
Tiếng la đứt quãng khàn khàn vừa đau đớn vừa tuyệt vọng.
Sếp hờ bị cậu dọa đến buông lỏng tay.
Nhân cơ hội này cậu chạy ra ngoài, đầu óc cậu trống rỗng, cậu biết trực tiếp chạy ra ngoài thì sẽ rất nguy hiểm, cho nên Tống Cố Trạch dùng chút lý trí cuối cùng điều khiển cơ thể chạy vào siêu thị.
Sếp hờ sững sờ trong giây lát, tiếp theo nhanh chóng chạy theo cậu.
Vào lúc cậu đẩy cửa siêu thị anh liền bắt kịp.
Anh ôm lấy cậu từ phía sau mặc cho cậu vùng vẫy.
"Anh xin lỗi! Tất cả điều là lỗi của anh! Anh xin lỗi.." sếp hờ dường như chỉ còn biết nói câu này.
Anh xoay người cậu, nhìn rõ sự sợ hãi trong mắt cậu.
Một lần nữa, anh ôm chằm lấy cậu.
Tống Cố Trạch rất muốn bản thân bình tĩnh lại, nhưng cậu lại không điều khiển được cơ thể nữa.
Hai tay cào cấu lưng sếp hờ.
Anh không nói gì, chỉ là bàn tay vẫn luôn vỗ lưng cậu, ra sức vỗ về.
Bàn tay đang cấu lưng anh dần dần mất sức, hơi thở Tống Cố Trạch cũng nhẹ lại.
Sếp hờ ôm cậu rất lâu.
Cảm nhận được người trong lòng mất đi sức lực, anh mới nhìn cậu.
Có lẽ là do mệt mỏi, cũng có lẽ do trận kinh động vừa rồi.
Cậu thiếp đi lúc nào không hay.
Sếp hờ nhẹ nhàng ôm cậu lên, đi về chiếc xe đỗ bên đường.
Thây ma nghe thấy tiếng động lục đục đi tới.
Sếp hờ đặt Tống Cố Trạch vào xe, khóa cửa cẩn thận.
Anh không dùng dị năng mà lấy gậy sắt ra.
Điên cuồng đánh vào điểm yếu của thây ma.
Giống như đang phát tiết.
Khi đám Mai Hồng trở về, vốn đang vui vẻ vì kiếm được đồ tốt lại bị vẻ mặt của sếp hờ làm cho im thin thít.
Xung quanh chiếc xe lát đát mấy cái xác của thây ma, máu tanh hôi của nó khiến mặt đất sạch sẽ ban đầu biến thành bẩn thỉu.
Gia Huy vừa nhìn sếp hờ vừa nuốt nước miếng.
Cái ánh mắt gì khủng bố vậy trời.
Nhớ cái ngày đầu tiên phát sinh dịch bệnh, sếp cũng đã nhìn mấy con thây ma như thế.
Sau đó không chút do dự chặt bay đầu chúng!
Không nhớ thì thôi, nhớ lại là cái cổ của nó lại nhức nhức.
Mai Hồng chú ý thấy Tống Cố Trạch đang ngủ say trong lòng sếp hờ.
Chị nhỏ giọng, "Lúc tụi mình đi vắng chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó!"
Gia Huy hỏi nhỏ: "Hông lẽ là do Tuấn Anh giận sếp?" nếu không thì sao cái vẻ mặt của sếp âm trầm tử khí đến thế kia!
Mai Hồng lắc đầu.
"Không đâu, sếp sẽ không vì chuyện Tuấn Anh giận mà giận ngược lại em ấy đâu, sếp thương em ấy nhất mà."
Gia Huy nghĩ lại thấy cũng đúng.
Nó tò mò nhưng không hỏi ra.
Nó chỉ hơi ngốc chứ không có ngu, hỏi ra cho sếp có cái bao cát hả, nó mới không làm!
Bình thường thì sếp hờ có thể nghe thấy họ nói gì, nhưng lần này lại là ngoại lệ.
Anh vuốt mái tóc mềm mại của Tống Cố Trạch.
Anh đã gặp qua mấy trường hợp giống cậu rồi, là sang chấn tâm lý.
Anh hôn lên má cậu.
Cậu kháng cự mình là do mình mới hút thuốc xong sao?
Nhưng đã có mấy lần anh hút thuốc mà.
Anh nhắm mắt suy nghĩ, giây sau liền có đáp án.
Lần đầu tiên cậu đứng hơi xa anh, không ngửi được mùi thuốc, đợi anh vào nấu thức ăn thì có lẽ hơi nóng của nước sôi đã khiến mùi thuốc lá bay đi.
Lần thứ hai là lần giết nhện, anh bị mùi tanh của con nhện bám vào người, mùi thuốc lá cũng bị ém lại.
Sếp hờ vuốt ve lòng bàn tay của Tống Cố Trạch, không biết anh đang nghĩ gì.
_Chương 10_
Sếp hờ của bây giờ: (chém đinh chặt sắt) Tui không thích ăn kẹo! Không ngầu gì hết!
Tinh Tinh: (nhìn sếp hờ phiên bản tương lai) Ồ..
Sếp hờ của tương lai: (xoắn tay áo) Ngậm kẹo thì sao?! Xem thường kẹo à! Thằng nào nói không ngầu vào đây cho anh!
Trạch Trạch: Ha ha ha.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...