Phương Cẩm Vinh đích thật là thắng.
Bởi vì khi nhân mã Phương gia quân mà Tào đốc quân cho là đã chết trong tay Chương gia, Lục gia cùng Triệu gia, như sóng triều tiến đến Phương phủ, Tào đốc quân liền ý thức được điều này.
"Ngươi bán đứng ta." Tào Chấn lộ ra khuôn mặt ác quỷ hung hăng dữ tợn, trừng Thương Tiểu Thu, thế lực hắn thành lập nhiều năm đã bị hủy hoại chỉ trong chốc lát.
Thương Tiểu Thu đằng sau đi ra, thanh âm thanh đạm mà ôn hòa, "Ta chưa bao giờ thay ông làm chuyện gì, nói gì đến bán đứng."
Tào Chấn không cầm được phẫn nộ nói, "Ngươi, ngươi chẳng lẽ không lo lắng tính mạng những tiểu hài tử kia?"
Cẩm Vinh mỉm cười nói, "Chuyện này không cần Tào đốc quân lo lắng, những đứa trẻ kia tối hôm qua đã được người của ta cứu ra, đưa về Thủy Vân Lâu."
Nói rồi, ý cười lạnh lẽo dâng lên trong mắt cô, "Thực đáng tiếc, cái mạng Tào đốc quân hôm nay sẽ ở lại chỗ này."
Cẩm Vinh vừa dứt lời, các binh lính cầm súng bắn phá, tiếng súng dài đến năm phút đồng hồ đi qua, phòng khách một mảnh huyết sắc, còn có thi thể gần trăm lỗ thủng không còn hình dạng giữa phòng.
Nhìn thấy một màn tàn nhẫn huyết tinh này, Thương Tiểu Thu sắc mặt có chút trắng bệch, Cẩm Vinh nghiêng đầu thấp giọng nói với hắn, "Ngươi có thể không nhìn."
Thương Tiểu Thu khẽ khẽ lắc lắc đầu, nhìn Cẩm Vinh một cái, "Ta nói như thế nào cũng là một nam nhân, nếu bị dọa đến chẳng phải buồn cười."
Cẩm Vinh rũ mắt thấp giọng cười, cô ngược lại quên Thương Tiểu Thu người này tính tình quật cường lại cố chấp, bất quá, lần này cũng phải cảm ơn hắn, bằng không cũng sẽ không có một cái cơ hội tốt như vậy,
Nhất cử khống chế quân phiệt phương nam.
Thật cũng không phải hoàn toàn khống chế, còn có một người, Lục Nam.
Trong lúc đám người Tào đốc quân tính toán liên hợp nuốt chửng thế lực Phương gia quân, uy hiếp Phương Cẩm Vinh giao ra những tài nguyên kĩ thuật kia, Lục Nam lựa chọn đánh cuộc vào Phương Cẩm Vinh, bởi vì hắn cho rằng Phương Cẩm Vinh chưa chắc đã thua.
Lần này, hắn đánh cuộc chính xác.
Lục gia quân ở thời điểm cuối cùng chọn phản bội, cùng Phương gia quân bao vây người của Tào đốc quân cùng Triệu gia. Mà sức chiến đấu của Phương gia quân cũng cường hãn vượt sức tưởng tượng của Lục Nam, làm hắn nhịn không được cảm thấy may mắn không lựa chọn cùng Phương Cẩm Vinh đối địch.
Đến nỗi chia cắt thế lực sau đó, Phương Cẩm Vinh cùng Lục Nam cũng không có nhiều tranh chấp.
Tuy rằng hai người đều có ý tưởng thống nhất phương nam, nhưng hiện tại xem ra cũng không cần, ở cái thời cuộc loạn trong giặc ngoài này, thêm một đồng bào cùng chống lại thế lực ngoại quốc càng tốt, có đôi khi cùng chung chí hướng, chưa hẳn lại không thể hợp tác.
Chỉ cần chí hướng bản tâm không thay đổi, cố tìm cái chung, gác lại cái bất đồng là có thể.
Đây cũng là vì dự phòng tình huống phải đối mặt với thế lực quá cường hãn so với quân đội nhà mình lẫn quân đội Lục gia, thay vì ảnh hưởng lẫn nhau, Cẩm Vinh lựa chọn cùng Lục Nam hợp tác, ổn định thời cuộc phương nam.
Cũng là trải qua chiến dịch lần này, hai người cũng thăm dò được phần nào tính cách đối phương đều là người co được duỗi được, giỏi ứng biến, hơn nữa không câu nệ tiểu tiết, có thể nói là cả hai đều thưởng thức tính cách đối phương.
Lục Nam hôm ấy khí phách hăng hái nói với Cẩm Vinh, "Ta tính toán dẫn quân đội đi Vệ Hải, nếu những kẻ lòng muông dạ thú đó muốn đi lên, vậy trước phải bước qua xác ta đã."
Xem phần tình cảm ở lần hợp tác này, Cẩm Vinh nói một tiếng, "Bảo trọng."
"Cô cũng thế, có rất ít người làm ta cảm thấy thưởng thức, cô là người đầu tiên." Lục Nam hôm nay đặc biệt nhiều lời, có lẽ là cảm thấy đáng tiếc, thời gian không nhiều, bằng không hắn nhất định sẽ cũng Phương Cẩm Vinh làm bằng hữu tốt.
Thực sự đáng tiếc.
"Phương nam cũng coi như đã ổn định, nhưng phương bắc bên kia sẽ càng gian nan, ta chờ cô đi đến một ngày kia."
Trước khi quen biết Phương Cẩm Vinh, hắn chưa bao giờ nghĩ tới bản thân có thể tin vào bất kì ai, thậm chí bản thân hắn, có thể thực hiện mộng tưởng thống nhất, nhưng hiện tại......
Lục Nam ở trong lòng cười cười, kỳ thật thời gian hắn biết Phương Cẩm Vinh cũng không dài, đến nay cũng mới gặp mặt ba lần. Có vài người quen biết nhau cả một đời, cũng không thể tìm được điểm chung, có ít người chỉ cần một lần ngắn ngủi, liền biết ý tưởng tronglòng không hẹn mà gặp.
Nhưng hắn rất rõ ràng, Phương Cẩm Vinh cùng hắn không giống nhau hoàn toàn, hắn là kế thừa thế lực của gia tộc mà Phương Cẩm Vinh là một mình bằng bản sự đi đến địa vị hôm nay. Hắn có tâm bảo vệ quốc gia, mà Phương Cẩm Vinh là muốn đưa quốc gia đi lên tầm cao mới.
Dạng nhân vật xuất sắc như vậy, đủ để khiến người coi nhẹ giới tính của nàng, nguyện ý kết bạn với nàng.
Tuy rằng như thế, hắn cũng không cảm thấy hổ thẹn, ít nhất Lục gia không có quân bán nước.
Nghĩ đến Tào Chấn cùng Chương Lâm làm ra những sự tình hại người, cư nhiên cùng thế lực ngoại quốc cấu kết, bán đứng quốc thổ, Lục Nam còn cảm thấy để bọn họ chết quá tiện nghi.
Lục Nam cũng rất bội phục Phương Cẩm Vinh tương kế tựu kế, phản dẫn bọn họ rơi vào bẫy rập, một lần bắt gọn.
Lại nhớ tới người phối hợp diễn một tuồng vui này với Phương Cẩm Vinh, Lục Nam không nhịn được tò mò, "Cô cùng Thương Tiểu Thu......"
Lục Nam đối với chuyện hai người này rất hiếu kì, nhưng thấy Cẩm Vinh cười mà không nói, vẫn là không có mặt mũi tiếp tục hỏi thêm.
Cẩm Vinh đưa Lục Nam đi đến bên ngoài phủ đại soái, bỗng nhiên một chiếc xe xuất hiện, thiếu nữ mặc váy vàng dài xuống xe, bịch một tiếng quỳ gối trước mặt Lục Nam, "Lục đại soái."
Cẩm Vinh cùng Lục Nam: "......"
Người này giống như có biết Lục đại soái, lại là cô gái yếu đuối nhu nhược, Cẩm Vinh đưa tay cản hộ vệ, phải biết sau khi trải qua biến cố kia, hộ vệ Phương phủ đều là mười phần cảnh giác.
Lục Nam chấn kinh rồi chớp mắt một cái, mới hồi phục tinh thần lại, "Chu tiểu thư, đây là......"
"Đại soái, là ngài đã cứu tiểu nữ, Bùi Vân cảm kích ngài, muốn lưu lại bên cạnh ngài báo đáp ngày cả đời."
Bùi Vân con ngươi ướt át, nước mắt đầy mặt, thẳng tắp nhìn Lục nam.
Lục Nam nghe vậy có chút đau đầu, này Chu Bùi Vân là thiên kim tiểu thư hắn cứu được ở Chương gia, Chương gia công tử coi trọng nàng, Chu Bùi Vân lại không thuận theo, kết quả cả nhà nàng đều bị giam vào vào đại lao, nếu không phải Lục Nam tới xét nhà, chỉ sợ nàng cùng nàng người nhà đều đã trên đường đi hoàng tuyền.
"Phu nhân đã nói, nàng nguyện ý, chỉ cần đại soái không đuổi ta đi, ta có thể lưu lại trong phủ." Chu Bùi Vân đỏ mắt quật cường nói.
Tú Lâm đây lại là đang làm cái gì? Lục Nam trong lòng thở dài, lại nhìn về phía Phương Cẩm Vinh, đối phương đã quay đầu đi chỗ khác, nghe xong lời này nắm tay ho nhẹ một tiếng, "Lục đại soái hảo diễm phúc, ta liền không tiễn nữa."
Dứt lời, liền xoay người trở về trong phủ.
Lục Nam thẹn đỏ mặt, lần này thật đúng là ở trước mặt Phương Đại Soái mất mặt, lại quay đầu lại nhìn về phía Chu Bùi Vân còn quỳ, khẽ thở dài, "Ngươi đứng lên đi."
"Kia......" Chu Bùi Vân chần chờ nói.
"Trước lưu tại trong phủ đi."
"Cảm ơn đại soái." Chu Bùi Vân kinh hỉ mà lập tức đứng lên, Lục Nam vừa đi, nàng liền đi theo phía sau hắn, nhìn bóng dáng anh tuấn đĩnh bạt đằng trước, trong mắt Chu Bùi Vân hiện lên một tia mê luyến ái mộ.
Đi về chính sảnh, Cẩm Vinh nhớ tới một màn vừa rồi, Cẩm Vinh cũng coi như nhìn ra ý tứ trong mấy câu của Bùi Vân kia, nữ hài trẻ tuổi muốn lưu lại phủ đại soái là vì cái gì, tới cầu phu nhân rồi lại tới cầu đại soái.
Nhưng giao tình của cô với Lục Nam có bao nhiêu sâu? Có thể hắn thật đúng là thích Chu Bùi Vân đâu.
Những ý nghĩ này chợt lóe lên trong đầu Cẩm Vinh, những cũng liền bị vứt ra sau đầu, chỉ cần Lục Nam có thể trấn thủ Vệ Hải thật tốt, nếu không thể, cô cũng sẽ tìm người thay thế hắn.
Đợi nhìn thấy thanh niên trẻ tuổi một thân trường sam màu trắng đứng trong chính sảnh, Cẩm Vinh lại cười, "Ngược lại là quên nói với ngươi một tiếng cảm ơn."
Thanh niên áo trắng phong lưu linh tú kia chính là Thương Tiểu Thu, hắn ôn hòa cười, "Phương Đại Soái không trách ta là bị sai khiến tới cửa liền hảo."
Cẩm Vinh cười một tiếng, "Có người bắt người quan trọng đối với ngươi tới uy hiếp ngươi làm việc, cũng không trách được ngươi, ta tác phong kiêu ngạo đưa tới kẻ thù đối địch, ta cũng không kỳ quái, ta kỳ quái chính là ngươi vì sao lần đầu tiên gặp mặt liền nói cho ta biết chuyện này."
Nguyên lai lần đầu tiên Thương Tiểu Thu tới cửa, đã âm thầm truyền tin tức cho Cẩm Vinh, nói cho có người muốn hại hắn, lúc sau rút đao, cũng là làm cho người khác xem, nhưng bị thương cũng là thật.
Lại mấy ngày Cẩm Vinh nghe hắn xướng, càng ngày ngàng mê muội, thả lỏng đề phòng cũng là tạo cơ hội cho cho đám người Tào Chương thừa cơ lợi dụng, xem ra từ xưa đến này mọi người đều đối với mỹ nhân kế tin tưởng không nghi ngờ.
Chỉ đáng thương mấy tiểu hài tử gánh hát, chúng đều là tiểu đồ đệ Thương Tiểu Thu, chịu nhiều ngày khổ sở, càng là suýt nữa mất mạng.
Thương Tiểu Thu cười nhạt một tiếng, nói: "Trước kia có người nói với ta, người với người số mệnh là không giống nhau, ta không tin, ta cho rằng nhân sinh là bình đẳng, là tự mình giành lấy, cũng không có cái gọi là cao sang hay thấp hèn, nhưng thấy đại soái, ta bắt đầu tin, tin tưởng cái gì gọi là, cứu nhất nhân, nhi hoạt vạn nhân (cứu một người, mà sống vạn người)."
Hắn nhìn Cẩm Vinh, cảm xúc trong mắt phức tạp khó hiểu. Phương đại soái trong tương lai sẽ còn tạo phúc cho càng nhiều người, chứ không phải như đám người Tào Chân tai họa bách tính.
Khát vọng sống bình đẳng tự do là nhu cầu cơ bản nhất của con người, dạng người hiểu được nhân tâm người, có thể mang lại hy vọng cho người khác như vậy, so với bọn hắn trọng yếu hơn nhiều.
Quá nhiều người khát vọng bình đẳng mà an bình sinh sống, mà có thể bị cho rằng hy vọng nhân vật như vậy, so với hắn vẫn là Tiểu Đậu Tử tiểu ngư bọn họ đều phải quan trọng nhiều.
Cẩm Vinh nghe vậy chớp mắt một cái, nói: "Ngươi đem ta nghĩ đến quá tốt rồi."
"Nếu là như vậy, ta hy vọng càng đại soái có thể làm được." Thương Tiểu Thu hơi lộ ra ra tươi cười nói.
Cẩm Vinh nhìn hắn lộ ra tươi cười nhạt nhẽo, trong lòng bỗng nhiên khẽ động, Thương Tiểu Thu để cô nhớ tới một câu, sát nhất nhân thị tội, sát vạn nhân thị hùng (giết một người là tội, giết vạn người là vĩ nhân).
Bất quá, mấy đời này Cẩm Vinh tạo sát nghiệt đều không nhẹ, cho dù kiếp sau phải vào địa ngục lại như thế nào, liền đi thôi.
_____
Ba ngày sau, Cẩm Vinh sắp sửa mang binh đi chinh phạt phương bắc, mà Thương Tiểu Thu cũng tới chào từ biệt, thiên hạ này không có buổi tiệc nào không tàn.
Đồ đệ hắn đều đã dưỡng thương tốt, Thương Tiểu Thu coi bốn biển là nhà, hắn cũng muốn đem Côn khúc xướng một lượt khắp cả nước.
"Bên ngoài loạn, ngươi thật không có ý định ở đây đợi?" Cẩm Vinh hỏi, cô tự tin Tương tỉnh so với địa phương khác an ổn hoà bình hơn, đây cũng lí do mấy năm nay không ngừng có dân cư ngoại lai tiến vào Tương tỉnh.
Thương Tiểu Thu thân phận con hát trước đến nay làm người coi khinh, lại không có công phu, còn có một bộ tướng mạo kinh diễm như vậy, đặt ở bên ngoài thực sự khiến người lo lắng. Trêu chọc phiền phức, nếu là ở chỗ này có có thế lực Cẩm Vinh che chở, ở nơi khác thì khó nói.
"Nếu quốc gia không yên ổn, liền không có một chỗ là chân chính thái bình, đi chu du bốn bể cũng là Thương Tiểu Thu ta bình sinh mong muốn." Thương Tiểu Thu chắp tay cười nói.
"Ngươi tâm ý đã quyết, ta cũng không khuyên nhiều, nếu ở bên ngoài gặp phiền toái, có thể báo tên tuổi ta, nhưng nếu tên tuổi ta cũng vô dụng, vậy không có biện pháp."
Cẩm Vinh nửa đùa nửa thật nói một câu, nhưng người quen thuộc tính tình Cẩm Vinh đều sẽ hiểu ý cô, nếu thực sự có người nghe Thương Tiểu Thu nói hắn là người của Phương Đại Soái mà còn dám động thủ, vậy thì Cẩm Vinh khả năng không giúp được gì, nhưng ngày sau Cẩm Vinh nhất định sẽ vì người mình mà báo thù, cô chính là bênh vực bao che người mình như vậy.
Mà Thương Tiểu Thu, đã bị cô coi như "người mình".
[không phải yêu đương các bạn ơi, truyện không cp nhá]
Thương Tiểu Thu thấy Cẩm Vinh nói vậy, giữa lông mày cũng là thản nhiên nhẹ nhõm, "Đa tạ đại soái, ta cũng chúc đại soái khải hoàn trở về, cũng có thể cho chúng ta... thái bình thịnh thế."
Cẩm Vinh dắt dây cương, cười cười, "Ngày sau gặp lại."
Đại soái cưỡi ngựa, một thân quân trang màu trắng kiêu ngạo mà túy ý, cùng tiểu lang quân hồng y chói mắt, một màn cáo biệt này hóa thành ký ức mà nhiều người khó có thể quên.
_____
"Phương gia quân tiến về phương bắc."
Tin tức này nháy mắt truyền khắp phương bắc, các đại toà soạn tranh nhau đưa tin sự kiện này, suy đoán về thời cuộc vô số, hai tháng trước Phương Cẩm Vinh có thể bình định phương nam, như vậy bình định phương bắc, thống nhất cả nước cũng chưa chắc không có khả năng.
Nếu kia một ngày thật sự tới...
Nhân dân hy vọng thống nhất hoà bình từ lâu, vô luận là ai cũng tốt, huống chi chính sách cai trị phương nam của Phương đại soái luôn được báo chí đưa tin, khiến không ít người bàn tán rôm rả.
Cẩm Vinh cảm thấy dùng tiền đả thông quan hệ với báo đài thông tấn xã phương bác chính là quyết định rất sáng suốt.
Bên này vũ khí súng đạn thế hệ mới nhất cũng đã chính thức ra lò, các tân sinh lứa thứ hai từ nước ngoài cũng đã an bài tốt công tác.
Hết thảy đã làm tốt chuẩn bị.
Không có ai có thể ngăn cản bước chân của Phương Cẩm Vinh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...