Mạnh Tỉnh Chi gặp được Cẩm Vinh, hiện giờ đang ngồi ở trên long ỷ, không thể không nói, con của hắn mặc vào long bào cũng có vài phần giống hoàng đế, so sánh với 5 năm trước tiểu hỗn đản đen đi không ít, nhưng tươi cười trên mặt vẫn ngứa đòn như cũ.
"Lão cha, ngươi nói xem ngươi muốn làm chức quan gì? Tùy tiện chọn."
Dù sao lên triều quỳ cũng đều là quỳ ta.
Mạnh lão cha một cái tát hồ qua đi, "Đều là đã là hoàng đế, còn hồ nháo như vậy."
Cẩm Vinh: "Hắc hắc."
Kim Loan Điện hiện giờ cũng chỉ có Thái Thượng Hoàng cùng Hoàng Thượng hai người, những người khác không dám quấy rầy, nếu không thấy bộ dáng này chắn chắn sẽ rớt tròng mắt.
Đến nỗi chuyện làm quan, Mạnh lão cha tỏ vẻ, con của hắn đều đã là hoàng đế, hắn còn làm quan cái gì, cái gọi là con đường làm quan so sánh với quang tông diệu tổ tiểu hỗn đản này mang về, quả thực không đáng giá nhắc tới.
Soái đại thúc đã qua tuổi 40 Mạnh Tỉnh Chi nội tâm kích động, lúc trước thi đậu thám hoa cũng không thấy kích động thế này. Mẫu thân năm đó nằm mộng thật sự là quá chuẩn, bọn họ Mạnh gia cư nhiên lại có con cháu lên làm hoàng đế, từ đây gia tộc Mạnh thị chính là hoàng tộc thỏa thỏa cao quý.
Này không phải quang tông diệu tổ, thì là cái gì?
Có thể hưởng thụ một phen Thái Thượng Hoàng tôn vinh cũng không tồi, ngẫm lại những đồng lieu cùng trường học năm đó, bối cảnh tốt, cưới vợ có gia thế tốt, năng lực tốt, cũng thắng không nổi nhi tử bảo bối hắn nứt ruột đẻ ra.
Thuận lợi tiếp Mạnh lão cha, Mạnh lão thái thái về kinh thành, tân triều cũng ổn định xuống dưới, Cẩm Vinh cũng chính thức ban thánh chỉ gia phong, Mạnh lão thái thái là Thái Hoàng Thái Hậu, nữ nhân tôn quý nhất dưới bầu trời này, "Tổ mẫu, tôn nhi đã nói phải cho người cái cáo mệnh lớn nhất trên đời đúng không."
Mạnh lão thái, không cẩn thận trở thành Thái Hoàng Thái Hậu, cười đến híp mắt: "Ta liền nói cháu trai nhà ta tiền đồ vô lượng mà."
Cẩm Vinh cũng không quên thân sinh mẫu thân của nguyên chủ, truy phong Mạnh Lý Thị, Từ Ý Hiến Dụ Thánh Thái Hậu, sau khi xây dựng hoàng lăng hoàn thành, lại lấy thân phận Thái Hậu dời vào, đồng thời Lý gia phong Võ Lăng Hầu, tam đại không hàng tước.
Người khác nhìn tân đế nhớ vong mẫu, cũng tự nhiên làm tận tâm tận lực, ngoại thích Võ Lăng Hầu cũng được nhiều người tới bái phỏng kéo quan hệ, cũng may Lý gia không phải loại người càn rỡ, lại có Lý Khang tùy bệ hạ khởi sự, kiến công không ít.
Nguyên phối phu nhân bị hậu phong, gia tộc Tiêu thị cũng nhảy dựng lên, làm mẹ kế Tiêu Ngọc Mi trong lòng có chút phức tạp lên, nàng cũng không biết đứa con riêng đã lên làm hoàng đế sẽ đối xử với nàng như thế nào, ít nhất còn nhớ đem nàng cùng một đôi nhi nữ tiếp vào cung, nàng đã thực cảm kích.
Ba ngày sau, tân đế hạ lệnh, phong Mạnh Tiêu thị Kính An Thái Hậu, Tiêu gia lão gia làm Lễ Bộ Thị Lang, phong tước Ninh An Bá.
Những người khác, cũng có phong hào, phong Mạnh Bình Thanh Vinh Vương, lấy Lâm Dương, Sơn Âm làm phong ấp, phong Mạnh Uyển Thuần Ninh công chúa, lấy Giang Âm, Hoài Nam làm phong ấp.
Chu Phàm phong làm Tấn Vương, Cẩm Vinh thỏa mãn tâm nguyện hắn, đem hắn ném tới quân đội rèn luyện, nếu có thể trưởng thành thì tương lai lên làm đại tướng quân trấn thủ biên quan mười năm liền quá tốt.
Bất chợt, Cẩm Vinh nhớ tới Tể tướng tương lai Tống Bồi trong tiểu thuyết, thuận miệng hỏi hỏi người, mật vệ lập tức hồi báo nói, tra được một người tên Tống Bồi một người, trước đây ở biệt phủ Thái Tử phủ làm quân sư, sau hôm phá thành đã bị giết cùng đám người hậu thuẫn Thái Tử.
Quả nhiên, cái gọi là khí vận, trí tuệ, cũng đánh không lại cường quyền.
Trương đại phu cũng nhận được thánh chỉ đi kinh thành, Cẩm Vinh lúc này mới biết được Trương đại phu năm năm này bỏ cửa hàng đi khám bệnh cho bách tính khắp nơi, hiện nay sức khỏe cũng không còn tốt như trước, bèn đem Trương đại phu lưu tại trong cung làm ngự y, kiêm nhân viên kể chuyện giải sầu cho hoàng đế.
Trương đại phu cũng không phải không hiểu biến báo, cười đáp ứng, nguyên bản còn nghĩ tiếp Trương Từ Tĩnh lại đây, bất quá nghe nói nàng muốn bồi nàng phu quân đọc sách, phu quân nàng chính là tiểu tú tài năm đó tiết hoa đăng thân thủ làm hoa đăng cá vàng cho nàng, Trương Ngọc Lương.
Cẩm Vinh biết vậy viết cho muội muội kết nghĩa một lá thư, nói bách phế đãi hưng, tân đế thi ân, khai khoa cử, thời gian còn dài, để phu quân nàng chuẩn bị cho tốt. Cẩm Vinh vốn đang chuẩn bị một phần lễ vật cho Trương Từ Tĩnh, đến lúc đó có thể song hỷ lâm môn càng tốt.
*Bách phế đãi hưng(百废待兴): rất nhiều việc đang chờ hoàn thành.
Còn có Bình An, không nghĩ tới mới mấy năm, hắn đã cưới hỏi đàng hoàng, Bình An nhưng thật ra cũng nhớ đại thiếu gia nhà hắn, muốn tiếp tục hầu hạ.
Cẩm Vinh cười nói, "Ngươi muốn làm thái giám hả."
Tiền triều cũng không phải không có người xá thê khí tử (bỏ vợ bỏ con) vào cung làm thái giám, sinh hoạt trôi qua cũng tồi.
Bình An tự nhiên không phải kia loại người, cộc lốc vội vàng xua tay nói, "Vẫn là không cần, thiếu gia."
Cẩm Vinh ban cho hắn không ít tài vật, cũng đủ cho hắn làm một phú ông nhà giàu, yên vui qua cả đời.
Mà mật vệ rốt cuộc cũng tra được vị trí của Hoắc Túc cùng Giang Thanh Ngữ.
Thiên hạ sửa họ Mạnh, không còn là thiên hạ của Hoắc gia, mật vệ đến nhà ngoại Giang Thanh Ngữ nguyên là Tĩnh An Hầu điều tra tìm kiếm khắp nơi không thấy người, nhà cũ Giang gia ở Vân Châu hiện giờ cùng không còn lại người nào, Giang phụ còn có mẹ kế Giang Thanh Ngữ sớm đã chết, chỉ có một nữ nhân điên dại bị hủy dung trong căn nhà tồi tàn, nghe nói là tới bắt Giang Thanh Ngữ, cao hứng nói, "Nữ nhân kia gặp báo ứng, gặp báo ứng."
Tuy nhiên sau một hồi điều tra, vẫn truy được dấu vết hai người kia, nhanh chóng bắt về.
Mật vệ Cẩm Vinh chuẩn bị xử trí hai người kia, Giang Thanh Ngữ liền nói có vật quan trọng có thể đánh đổi tính mạng hai người họ, nhưng phải để cho nàng ta gặp mặt tân đế. Mật vệ suy nghĩ, vẫn là báo lại với chủ thượng trước, liền tạm thời chưa xử lí, trở về hội báo với Cẩm Vinh.
Đồ vật quan trọng, Cẩm Vinh tự hỏi một cái, chớp mắt, có chút đoán được Giang Thanh Ngữ đang nói tới cái gì, Giang Thanh Ngữ vậy mà cũng bỏ được, vòng ngọc trân quý của nàng ta
"An bài một chút, ta muốn gặp bọn họ."
_____
Trong nhà lao u ám ẩm mốc, nội thị đi trước cầm đèn soi đường, chiếu sáng hai bóng người chật vật trong một góc nhà giam, Hoắc Túc cùng Giang Thanh Ngữ.
Giang Thanh Ngữ nhìn thấy tân đế cư nhiên là Mạnh Cẩm Vinh, trong mắt hiện một tia khó tin, trong miệng kêu la "Không có khả năng, không có khả năng là ngươi, sao có thể, ngươi chỉ là một tên ăn chơi vô dụng mà thôi."
Nội thị bên người Cẩm Vinh quát lên: "Lớn mật, mạo phạm thánh nhan."
Đừng nói Giang Thanh Ngữ không thể tin được, Hoắc Túc cũng là khiếp sợ vạn phần, hắn cho rằng hắn bại bởi một người xưa nay không quen biết, lại không nghĩ rằng chôn vùi Hoắc gia vào lịch sử, sẽ là Mạnh Cẩm Vinh hắn đã từng khinh miệt.
Giang Thanh Ngữ đầu óc gần như hỏng mất, rõ ràng là nàng trọng sinh, lại có được bảo vật như vậy, vì sao mọi chuyện lại ra nông nỗi này? Nàng đáng lẽ phải trở thành Vương phi tôn quý hạnh phúc, những kẻ thương tổn nàng trở ngại đường đi của nàng toàn bộ phải biến mất mới đúng.
"Nháo đủ rồi." Cẩm Vinh lạnh lùng nói, gương mặt nhìn không ra hỷ nộ ái ố.
"Ta lại đây là muốn nhìn một chút, ngươi nói thứ có thể giữ được tánh mạng hai người các ngươi là cái gì, nếu không có, vậy hiện tại các ngươi liền có thể lên đường." Cẩm Vinh đạm mạc nói.
"Ta, ta có." Dưới áp lực sinh tử, Giang Thanh Ngữ vội vàng nói.
Nàng thật vất vả trọng sinh một lần, tuyệt đối không thể dễ dàng chết đi như vậy.
Giang Thanh Ngữ nói ra "bí mật" về chiếc vòng ngọc quý báu của nàng ta, không nghĩ tới Mạnh Cẩm Vinh mặt không đổi sắc, tựa hồ vừa nghe một chuyện hết sức tầm thường vô vị.
Những người bên cạnh hắn cũng chỉ thoáng kinh ngạc chớp mắt một cái, lại thực mau bình tĩnh lại, trong đó bao gồm Diêm Hành, nếu bệ hạ không thèm để ý, hắn nếu biểu hiện kích động, sẽ có vẻ như chưa hiểu việc đời.
"Cái vòng ngọc này với ta mà nói không có tác dụng gì, bất quá......" Cẩm Vinh lại nhìn xuống xác bọ xác chuột bẩn thỉu đóng kịt trên sàn nhà giam, "So với tánh mạng hai người các ngươi thật ra có giá trị hơn nhiều."
Cẩm Vinh hơi hơi mỉm cười nói, "Ta có thể đáp ứng dùng vòng ngọc đổi lấy mạng các ngươi, nhưng từ đây các ngươi không thể lại sử dụng cái tên Hoắc Túc cùng Giang Thanh Ngữ, ta sẽ để người trong thiên hạ đều biết, các ngươi đã chết."
Kia không phải chặt đứt tâm nguyện phục quốc của hắn, Hoắc Túc oán hận.
Cẩm Vinh trực tiếp làm lơ hắn, Hoắc Túc muốn phục quốc, còn phải xem hắn có phần khả năng này hay không, lấy danh nghĩa gì lật đổ một vương triều đối với Cẩm Vinh, không quan trọng, nhưng đối với những người khác thì không hẳn.
"Được, chúng ta nguyện ý." Giang Thanh Ngữ lôi kéo Hoắc Túc, đáp ứng.
Lấy vòng ngọc về, Cẩm Vinh cũng không vội vã nghiên cứu, mà là phái mật vệ đi giám sát Hoắc Túc cùng Giang Thanh Ngữ, cô sao có thể mặc kệ hai cái hoàng tộc tiền triều nghênh ngang ở quốc thổ Mạnh gia, suốt đời, bọn họ đều sẽ sống dưới giám thị của mật vệ, hơn nữa sẽ không lưu lại huyết mạch.
Cẩm Vinh có chọn một đám người trung thành thí nghiệm công hiệu của vòng ngọc, phát hiện linh tuyền bên trong không những có thể mỹ dung dưỡng nhan, chữa thương chữa bệnh, còn có cải tạo gien thực vật, gia tăng năng suất. Thuộc hạ lấy lúa nước bình thường thí nghiệm một chút, phát hiện sau khi cải tại gien, sản lượng lúa nước tăng gấp mấy lần, hơn nữa mùi vị ăn vào cũng thơm ngon hơn gạo thường, không để lại di chứng cho người sử dụng.
Một bộ phận ngự y viện cũng được cử ra để nghiên cứu tác dụng của linh tuyền, còn tìm một ít tu sĩ luyện đan nổi danh nghiên cứu thuốc, tìm ra những phương thuốc chữa bệnh cho những căn bệnh trước đó bị coi là nan y.
Ngoài ra, hoàng gia Tư Trân cục liền "khai trương" Hồng Nhan phường, một nhánh buôn bán của Tư Trân cục ngoài cung, chế tác mỹ phẩm mỹ dung dưỡng nhan, một khi đưa vào tiêu thụ, khiến cho phu nhân kinh thành truy phủng, hiệu quả cực cao. Lợi nhuận thu vào cũng không thiếu, có thể xưng là lợi nhuận kếch xù cuồn cuộn, phân nửa đưa vào tư khố Cẩm Vinh, một phần khác chia vào quốc khố, mặt khác Kính An Thái Hậu, Thuần Ninh công chúa còn có Vinh Vương, Tĩnh Nghi quận chúa cũng được một phần. Mạnh lão cha nghe Thái Hoàng Thái Hậu được hoàng đế hiếu kính hết cái này đến cái kia, mười phần ghen tị, hừ, tiểu hỗn đản không bao giờ nhớ đến lão cha nhà hắn.
Tĩnh Nghi quận chúa chính là Trương Từ Tĩnh, phu quân nàng thi đậu Bảng Nhãn, Cẩm Vinh liền phong nàng làm Tĩnh Nghi quận chúa, nói như thế nào, cũng là tình huynh muội kết nghĩa, tân Bảng Nhãn Trương Ngọc Lương làm việc ở Hàn Lâm Viện, đồng thời còn lãnh phân bổng lộc quận mã.
Đáng tiếc chính là các thái y cũng không phát hiện linh tuyền có tác dụng trì hoãn tuổi già, cái này khiến Cẩm Vinh có chút thất vọng, bản thân cô không có nhu cầu, chỉ là lo lắng Mạnh lão thái thái, hiện tại thân thể Thái Hoàng Thái Hậu chỉ có thể làm các vị thái y dốc lòng chiếu cố, không tiếc trân quý kỳ dược tẩm bổ thân thể.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...