(5)
Cẩm Vinh không phải người đầu tiên đi vào thử vai, tên cô được xếp gần cuối danh sách, vừa nhìn là biết không thể nào chiếm ưu thế. Chờ đến Triệu Lan, nữ tinh được cho là gần như nắm chắc nhân vật này đi ra, bước chân nhẹ nhàng, đuôi lông mày còn mang theo ý mừng, một ít nữ diễn viên còn lại nhìn thấy trong lòng cũng bắt đầu lo sợ bất an.
Hứa Bồng tâm tình càng chìm xuống.
" Số 23, Ninh Cẩm Vinh." Một nhân viên công tác ra gọi,
"Không có việc gì, có tôi đây." Cẩm Vinh vỗ vỗ bờ vai của hắn, tự tin tràn đầy trả lời.
Thân là người đại diện cuối cùng còn bị nhà mình nghệ sĩ an ủi, Hứa Bồng tâm tình chữa lành, trong lòng trong lòng vò vò khăn tay nhỏ, cuối cùng lại động viên thêm một câu
"Cẩm Vinh, cố lên!!!"
Cẩm Vinh rất thong dong mà đi vào phòng thử vai, gặp chiêu nào thì phá giải chiêu đó, Cẩm Vinh cô còn chưa có sợ qua cái gì.
Hơn nữa, thứ cô muốn làm thì không có chuyện làm không được.
Phòng thử vai không lớn, đi vào liền nhìn thấy sau bàn ngồi vài người, đạo diễn, biên kịch, nhà làm phim, còn nam chính Ngu Diễn, nữ chính Đường Nhược Ninh.
A, bộ kịch lần này vừa vặn vẫn là nam chủ nữ chủ tới diễn nha, xem ra rất có ý tứ.
"Tôi là Ninh Cẩm Vinh." Cẩm Vinh cong cong khóe miệng.
Biểu hiện bình tĩnh không chút rụt rè, để lại cho mọi người ấn tượng đầu tiên không tồi, trừ bỏ Triệu Lan, không ít nữ diễn viên tâm tình khẩn trương, tuy rằng che dấu rất khá, nhưng lại không thể tránh được ánh mắt bọn họ.
Nhưng Ninh Cẩm Vinh người này xem ra là thật sự thản nhiên, giống như không phải tới thử kính mà là tới uống trà, thậm chí trên người còn có loại khí chất am hiểu đảo khách thành chủ.
Đạo diễn đôi mắt càng thâm, dư quang liếc Ngu Diễn một cái, nghệ sĩ này vẫn là hắn đề cử, cũng không biết là quan hệ gì.
Trên thực tế, Ngu Diễn cùng Ninh Cẩm Vinh cái quan hệ gì cũng đều không có, thậm chí hắn còn không hề ấn tượng về người này. Ninh Cẩm Vinh sở dĩ được đề cử, là bởi vì người đại diện Ngu Diễn, Viên Khả cùng Hứa Bồng là sư huynh đệ từ hồi đại học, giao tình vẫn luôn không tồi, lần này vẫn là Hứa Bồng chịu ơn, Ngu Diễn cũng nguyện ý cấp người đại diện nhà mình một cái mặt mũi, thuận miệng cùng đạo diễn muốn một cơ hội thử vai.
Chỉ là cơ hội thử vai mà thôi, có thể bắt được nhân vật này hay không, còn phải xem chính bản lĩnh Ninh Cẩm Vinh, Ngu Diễn nghe nói đạo diễn Văn Lộ với bộ diễn này rất coi trọng, đài truyền hình cũng chuẩn bị đem bộ diễn này làm phim đầu tiên chiếu trong năm, chọn lựa diễn viên càng là tiểu tâm cẩn thận.
Văn Lộ cũng là nghĩ như vậy, cơ hội thử vai có thể làm như cấp nhân tình, nhưng nhân vật đương nhiên là không dễ cầm.
Bên cạnh, trợ lý đi lên trước đưa cho Cẩm Vinh một tờ giấy, trên giấy viết đối thoại cùng bối cảnh, là một đoạn ngắn trong kịch bản.
Văn đạo nói, "Cho cô thời gian ba phút, xem kỹ lời kịch."
"Hiện tại có thể bắt đầu đi." Cẩm Vinh tiếp nhận trang giấy, nhìn thoáng qua liền trả lại cho trợ lý.
Văn Đạo kinh ngạc mang theo một chút nghi ngờ nói, "Cô toàn bộ đã nhớ kỹ?"
Cẩm Vinh cười tủm tỉm đáp "Chữ không nhiều lắm, không khó nhớ, không phải nói xem một lần sao?"
Mọi người nói là xem một lần, nhưng ít nhiều một ngàn kí tự, chẳng lẽ diễn viên này còn là một lần không quên, trí nhớ siêu phàm?
Cẩm Vinh như cũ, trên mặt mang theo tươi cười nhàn nhạt, trải qua nhiều thế giới như vậy thế, đã gặp qua là không quên được, chiêu này cô thật đúng là dụng tâm luyện ra.
"Vậy, liền bắt đầu đi." Nếu Ninh Cẩm Vinh đã nói như vậy, Văn Đạo cũng sẽ không cưỡng cầu cô xem thêm, chỉ là ngữ khí có chút không vui, không nhớ được lời kịch chính là tối kỵ trong diễn xuất, nếu Ninh Cẩm Vinh tự tin hão huyền, cố ý lừa gạt hắn, hắn cũng sẽ không bởi vì ai mà khách khí.
Văn Đạo nói, "Ngu Diễn, cậu cùng cô ấy đối diễn một chút."
"Được." Ngu Diễn gật gật đầu.
Nếu trong quá trình đối diễn xảy ra chuyện áp diễn, chính là bởi vì hai bên kỹ thuật diễn không bình đẳng, mà người xem cũng chỉ chú ý tới diễn viên nổi bật hơn, mà người bị áp diễn liền tự nhiên bị người xem nhẹ, thậm chí mất đi trạng thái diễn của chính mình.
Có thể nói đây là Văn Đạo cho Ninh Cẩm Vinh một cái khảo nghiệm không nhỏ.
Nhưng mà, Cẩm Vinh biểu tình như cũ thực bình tĩnh, không hiện ra nửa phần hoảng loạn, cũng giống như không biết cùng cô đối diễn chính là ảnh đế trẻ tuổi nhất, giành được vô số giải thưởng Ngu Diễn.
Nói thẳng ra, hiên tại không có chuyện gì có thể làm Cẩm Vinh hoảng sợ.
Cảnh hai người đối diễn lần này chính là khi thiên nữ Phượng Diêu đem nữ chủ Linh Tê sa vào bẫy, nam chủ thượng tiên Mạc Hàn đến tìm người, nữ chủ Linh Tê đã bị Phượng Diêu giấu ở phía sau rừng bách hoa, Phượng Diêu miệng lưỡi gian xảo, đem nam chủ Mạc Hàn lừa đi chỗ khác.
Ngu Diễn nháy mắt tiến vào nhân vật, phảng phất giống như bản thân chính là vị thượng tiên cao ngạo, lạnh như băng sương kia, "Ngươi có thể nhìn thấy Linh Tê hay không?"
"Thượng tiên nói đùa, hôm nay ta vẫn luôn ở bách hoa lâm, nơi nào cũng chưa đi qua." Cẩm Vinh ôn nhu ẩn tình, đoan đến là trong sạch vô tội.
Quan khán đạo diễn cùng Đường Nhược Ninh trong lòng đều kinh ngạc chớp mắt, từ lúc bắt đầu, Ninh Cẩm Vinh không có chút nào bị áp diễn, cũng không lộ ra nửa điểm bị ảnh hưởng bởi Ngu Diễn.
Bọn họ thấy được rõ ràng, Ngu Diễn bình thường biểu hiện ra ngoài chính là kỹ thuật diễn cấp ảnh đế, Triệu Lan lúc trước trong nháy mắt thiếu chút nữa bị Ngu Diễn cuốn đi, quên mất bản thân đang phải diễn kịch, không phải là ngồi xem kịch.
Một tiểu nghệ sĩ không có tiếng tăm gì, cư nhiên cũng có kỹ thuật diễn đại bùng nổ như vậy, Ngu Diễn cũng ngây ngẩn, đối với lần Ninh Cẩm Vinh thất bại hắn còn có điểm ấn tượng, có thể nói là thực không xong, không nghĩ tới bất quá hai tháng, đối phương liền có biến hóa thoát thai hoán cốt.
Một điểm ngây người này cũng không ảnh hưởng trạng thái của Ngu Diễn.
Hắn cùng Ninh Cẩm Vinh vẫn tiếp tục đối diễn, Cẩm Vinh đóng vai Phượng Diêu, từng bước đem lời kịch nói đến mê hoặc nhân tâm, phảng phất là lời từ miệng nàng là chân lý duy nhất còn lại trên thế gian này.
Biên kịch đôi mắt càng ngày càng sáng lên, cô viết Phượng Diêu chính là kẻ hai mặt như vậy, lúc trước trong sạch tốt đẹp, kỹ thuật diễn hơn người, làm tất cả mọi người tin tưởng nàng cao quý tốt đẹp, tìm mọi cách vu oan hãm hại nữ chủ, cho dù nhiều lần bị nữ chủ hoặc nam chủ phát hiện điểm không thích hợp, lại có thể dựa vào tâm kế chuyển nguy thành an, khiến người vô pháp sinh nghi.
"Ta đây đi phàm trì tìm nàng đi." Mạc Hàn thượng tiên giữa mày ẩn ẩn có chút dao động, như là bị thuyết phục.
Thiên nữ Phượng Diêu bên môi ý cười càng sâu, tầm mắt lại trước sau chưa từng rời khỏi Mạc Hàn thượng tiên, nam tử nàng sở khuynh mộ. Đây là thiên nữ Phượng Diêu, vô luận phạm phải bao lớn hành vi phạm tội bao nhiêu đáng giận, lại đều như thanh phong đào hoa, ra nước bùn mà không nhiễm bùn.
Đến nỗi Cẩm Vinh, ai nói cô không diễn kịch, cô còn nhớ rõ đã từng lão sư Tiêu Ước, ái khanh Chu Quân Bích cùng nhau diễn rất nhiều kịch, cũng hố tới rất nhiều người.
Khi đó nhân sinh thật đúng là vui sướng, hiện tại diễn kịch cũng rất có ý tứ, nhưng còn chưa đủ.
Cô muốn hết thảy càng trở nên thú vị hơn, Cẩm Vinh khóe miệng lộ ra vài phần thiệt tình tươi cười. Truy cập wattpad để đọc truyện sớm nhất .wattpad.com/user/icedcoffee0011
_____
Cẩm Vinh bước ra khỏi phòng thử vai, người đại diện Hứa Bồng lập tức tiến đến, trên mặt lại là lo lắng nôn nóng, quả thực so với diễn viên là Cẩm Vinh, biểu tình còn muốn phong phú hơn vài phần, nhưng hắn vẫn là không hỏi tình huống thử vai thế nào, bởi vì thoạt nhìn hy vọng thực xa vời...
Nghẹn nửa ngày, cuối cùng Hứa Bồng nói: "Đói bụng không? Muốn ăn gi?"
Cẩm Vinh khóe mắt hơi cong, "Ta muốn ăn phúc thọ toàn."
* "Phúc Thọ Toàn" trong tiếng Quảng Đông lại được phát âm hơi giống với "Phật Nhảy Tường"
Hứa Bồng: "......" Hắn phải xem trong bóp tiền hắn còn có mấy đồng.
"Được, chúng ta liền đi ăn phúc thọ toàn." Hứa Bồng cắn răng một cái nói.
_____
Thời điểm Hứa Bồng nhịn tim đau thịt đau mà trả tiền, thì bạn tốt Viên Khả điện thoại tới, "Hứa Bồng, nói cho cậu một cái tin tức tốt, nghệ sĩ nhà cậu Ninh Cẩm Vinh trùng tuyển cái nhân vật kia, nghe nói Ninh Cẩm Vinh thời điểm thử kính kỹ thuật diễn đại bùng nổ, một chút cũng không bị Ngu Diễn ngăn chặn......"
Viên Khả lại blah blah một đống lớn, nhưng Hứa Bồng trong đầu chỉ hồi tưởng một câu kia, "Nghệ sĩ nhà cậu Ninh Cẩm Vinh trúng tuyển."
Nghe xong điện thoại, vừa lúc Cẩm Vinh ăn no sờ sờ bụng nhỏ đi ra, "Trả tiền xong chưa?"
Hứa Bồng bỗng nhiên ôm lấy cô, "Cẩm Vinh, cô trúng tuyển thượng, cái nhân vật là của cô......"
Cẩm Vinh ghét bỏ Hứa Bồng đại nam nhân đang khóc đến một phen nước mũi nước mắt đầy mặt từ trên người kéo xuống, "Chú ý hình tượng."
Nhưng mà Hứa Bồng như cũ khóc đến không được, trên đường trở về còn lải nhải nói mấy ngày nay không dễ dàng, cuối cùng con ngươi phát sáng như đèn pha mà nhìn Cẩm Vinh, "Cẩm Vinh, cô lần này tuyệt đối sẽ hồng."
Cẩm Vinh cười khẽ một tiếng, vỗ vỗ đầu hắn, "Ngoan, không có cái này, trẫm cũng sẽ hồng."
Hứa Bồng: "......" Xem ra Cẩm Vinh sắm vai Thủy Hoàng đại đại càng lúc càng trầm mê.
Như lời Viên Khả, ngày hôm sau đoàn phim gọi điện thoại tới, nói muốn Hứa Bồng đi ký hợp đồng, chính thức kí nhận nhân vật này.
Quyết định này là trải qua đạo diễn biên kịch nhà làm phim cùng nhau thảo luận, tuy rằng Ninh Cẩm Vinh nhân khí không cao, cũng không có nhiều fans, nhưng biểu hiện ban ngày hoàn toàn cho thấy cô có thể đem nhân vật này diễn xuất hoàn mỹ, đủ để có thể trở thành bộ kịch một cái lượng điểm.
Ngu Diễn cùng Đường Nhược Ninh làm nam nữ vai chính, cũng vẫn luôn ở bên cạnh nghe. Ngu Diễn là tự mình cảm thụ qua kỹ thuật diễn của Ninh Cẩm Vinh, cho nên đối với quyết định này không hề dị nghị.
Mà ngược lại, đối với kỹ thuật diễn của Ninh Cẩm Vinh, Đường Nhược Ninh tuy rằng cảm thấy một tia uy hiếp cảm, nhưng nàng rộng lượng, nguyện ý dìu dắt hậu bối, cho nên cũng tiếu ngữ doanh doanh mà ứng hòa.
_____
Chờ đến chính thức bắt đầu quay, Cẩm Vinh liền đến đoàn phim, diễn viên tham diễn có rất nhiều người mà Cẩm Vinh không quen biết, nhưng Hứa Bồng rất chuyên nghiệp mà đều vì cô hỏi thăm diễn viên thân phận.
"Đó là Tống Liên Y, trong vòng đều nói là người duy nhất trong lớp thế hệ nữ minh tinh trẻ có thể cùng Đường Nhược Ninh cạnh tranh, bất quá xem hiện tại, vẫn còn kém chút, nghe nói nguyên bản muốn tranh vai nữ chủ, bất quá không đoạt được từ tay Đường Nhược Ninh, thành nữ số 2...... Đó là Tiêu lão sư, đức cao vọng trọng lão nghệ thuật gia......"
Thừa dịp Cẩm Vinh đi định trang thời điểm, Hứa Bồng còn tìm tới chỗ Viên Khả, "Viên ca, lúc trước vẫn chưa kịp cùng anh nói tiếng cảm ơn."
Lần này thật đúng là ít nhiều nhờ Viên Khả nguyện ý hỗ trợ, bằng không liền tư cách tham dự cạnh tranh cũng đều không có.
Nhận được xác định tin tức xong, Hứa Bồng liền muốn mời Viên Khả ăn bữa cơm nói tiếng cảm ơn, bất quá làm người đại diện của ảnh đế, Viên Khả so với Hứa Bồng bận rộn hơn nhiều, Hứa Bồng cũng không muốn quấy rầy hắn, thẳng đến lúc này gặp nhau ở đoàn phim mới có cơ hội tìm tới hắn nói lời cảm tạ.
Viên Khả so với Hứa Bồng chỉ lớn hơn vài tuổi, lại có vẻ thành thục hơn nhiều, cằm hơi chẻ, tính tình sang sảng, "Quan hệ giữa tôi và cậu, còn cần mấy câu cảm ơn sao?"
"Hắc hắc." Hứa Bồng gãi gãi đầu.
"Bất quá, cậu vì nghệ sĩ lo lắng như vậy, không phải là vì thích cô ta đi." Viên Khả chú ý chung quanh một chút, duỗi tay câu lấy bả vai Hứa Bồng.
Hứa Bồng: "......"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...