Sinh nhật bà ngoại Lộ Thục Viện, tuy Lâm gia chỉ tổ chức gia yến đơn giản nhưng vì gia tộc đông đúc, cũng phi thường náo nhiệt, tam đại đồng đường.
* Tam đại đồng đường — ba thế hệ cùng chung sống dưới một mái nhà.
Cẩm Vinh mang lễ vật của mình, vòng ngọc phỉ thúy lên, Lộ Thục Viện liền mang lên, vui mừng vỗ vỗ mu bàn tay cô, "Hài tử ngoan."
Các cháu trai cháu gái cũng lần lượt đưa lên đồ vật mình dụng tâm chuẩn bị tốt, giống như Lâm Cửu đưa lên một trương đàn cổ, trải qua tang thương mưa gió, lại như cũ cổ điển phong nhã.
Trường bối nhìn bọn nhỏ ở cạnh nhau, không thể nào không nhắc đến sự kiện, có đối tượng hay chưa.
Bởi vì tuổi đều sàn sàn nhau, tuy rằng cũng có yêu đương nhưng vẫn chưa đến mức sâu sắc, bằng không đám trẻ cũng chẳng có ai mang nam nữ bằng hữu đến.
Những người khác đều bị truy vấn đến mức quẫn bách, riêng Cẩm Vinh cùng Lâm Cửu, một đứa phi thường thản nhiên nói đã kết giao qua mấy người, chưa thấy ai hợp, một đứa tỏ vẻ không tính toán kết hôn lúc này, còn quan trọng sự nghiệp trước mắt, không muốn phân tâm.
Ai, hình như có chỗ nào không đúng, Lâm Cửu không phải có bạn trai sao?
Tuy rằng có chút kỳ quái, nhưng Cẩm Vinh cũng không như thế nào để trong lòng
Sinh nhật vừa qua, bà ngoại Lộ Thục Viện liền nhanh chóng an bài chuyện trung thân đại sự cho Cẩm Vinh.
"Đây là Lâm nãi nãi giới thiệu, nói là người này không tồi."
Lấy tình yêu dành cho ngoại tôn nữ của Lộ Thục Viện mà nói, hành vi "đêm không về ngủ" trầm mê trò chơi cùng vận động mạnh của cháu gái chính là thuộc về loại sinh hoạt không khỏe mạnh, tốt nhất nên tìm một người thiệt tình chiếu cố đốc thúc bên người.
"Được." Không nhẫn tâm cự tuyệt bà ngoại vẫn luôn từ ái với mình, Cẩm Vinh đành phải đáp ứng rồi.
"Này không giống tác phong của Phương Cẩm Vinh rồi? Loại sự tình này như thế nào sẽ phát sinh trên người của cậu chứ?" Nghe Cẩm Vinh muốn đi xem mắt, Lục Vũ Cầm bụng đầy hồ nghi hỏi.
"Ha ha, cậu nói đúng, nhưng bà ngoại cho tôi nhìn ảnh chụp, người lớn lên còn khá xinh đẹp, đi gặp cũng không có gì."
Lại chơi xong một ván game, Cẩm Vinh lái xe đi đến chỗ hẹn, đỗ xe bên đường rồi xuống xe đi tìm quán cà phê đối phương hẹn.
Đúng rồi, tên gọi là gì nhỉ, cô hình như còn chưa hỏi qua, được rồi không sao cả.
Cẩm Vinh đẩy cửa kính ra, thực mau liền có thể nhìn thấy một nam nhân trẻ tuổi ngồi trong góc quán, bàn trước mặt còn đặt một bó hoa hồng đỏ, khuôn mặt so với ảnh chụp cơ hồ không có cái gì khác biệt, lớn lên không tồi, lộ ra một loại khí chất ôn hòa mà sắc bén.
"Chào, tôi là Phương Cẩm Vinh." Cẩm Vinh chủ động chào hỏi trước.
"Chào, tôi là Chung Tử Trầm." Nam tử trẻ tuổi phong độ nhẹ nhàng ôn nhu cười nói.
Chung Tử Trầm? Cẩm Vinh đôi mắt hơi hơi chợt lóe, như cũ dường như không có việc gì mà ngồi xuống.
Chung Tử Trầm là người rất dễ dàng khiến cho đối phương sinh ra hảo cảm với mình, vô luận nói chuyện phiếm hay là động tác chi tiết, đều cho người ta có cảm giác như tắm mình trong gió xuân hơn nữa gia cảnh ưu tú, bên ngoài xuất sắc, không hổ là nam nhân có thể làm nữ chính Lâm Cửu cùng nữ phụ Phương Cẩm Vinh đều động tâm.
Đáng tiếc, lòng tham quá sâu, cuối cùng một thứ cũng không có được.
"Tử Trầm?" Một giọng nói quen thuộc đến khó tin vang lên sau lưng Cẩm Vinh, sắc mặt vốn còn ôn nhu của Chung Tử Trầm lập tức thay đổi, chậm rãi đứng dậy.
"Tiểu Cửu?"
"Dì Chung nói anh ở gần đây tôi còn không tin..." Lâm Cửu vành mắt lập tức đỏ hoe, nhưng nhìn thấy người bên kia xoay người, nhận ra Cẩm Vinh, nước mắt bi thương vì bị phản bội lập tức trào ra.
Chung Tử Trầm thấy ánh mắt Lâm Cửu dừng trên người Phương Cẩm Vinh, đáy lòng căng thẳng, nghĩ đến lời phụ thân giao phó, lập tức kéo Lâm Cửu, bước nhanh ra khỏi quán cà phê.
"Tiểu Cửu, thực xin lỗi, cái hạng mục kia Chung gia nhất định phải tranh được." Chung Tử Trầm khẩn thiết, "Phương Cẩm Vinh là Phương gia đại tiểu thư, là chủ tịch Phương gia, anh chỉ có thể tận lực tranh thủ hảo cảm của cô ta, làm cô ta đem hạng mục kia cho Chung gia."
"Chỉ là vì một hạng mục?" Lâm Cửu cảm giác người mình dứt tâm dứt phổi yêu thích ba năm nay đột nhiên trở nên xa lạ vô cùng, "Cho nên anh muốn cùng cô ấy hẹn hò?""
"Chỉ là tạm thời thôi, sẽ không mất bao nhiêu thời gian, Tiểu Cửu, anh cam đoan với em, người anh yêu là em." Chung Tử Trầm trong mắt một mảnh ôn nhu, khiến người không nhịn được tin tưởng hắn, "Ông nội nói, chỉ cần anh có thể cầm được hạng mục lần này vào tay, anh liền có thể ở bên em."
"Em biết mà, ông nội vẫn luôn không đồng ý chuyện chúng ta, công ty của em..."
"Anh hi vọng tôi vì anh mà thỏa hiệp?" Lâm Cửu ngắt lời hắn, thống khổ trong mắt dần dần tiêu tán, ngược lại lấp đầy bởi lạnh nhạt.
Sợ là lần này cô lại nhìn lầm người rồi.
Lâm Cửu còn định cho hắn biết Phương Cẩm Vinh chính là biểu tỷ của mình, còn có hạng mục kia công ty đã nắm được, nhưng hiện tại, lời nói chẳng còn ý nghĩa gì nữa.
"Chung Tử Trầm, chúng ta chia tay đi."
Phương Cẩm Vinh nhìn đồng hồ trên cổ tay, chín phút, không lâu lắm.
"Xin lỗi, Phương tiểu thư, làm cô đợi rồi." Chung Tử Trầm lại quay về chỗ ngồi chỉ là khó nén một tia bi thương trong mắt, khí chất lại thêm một phần u buồn.
"Người kia, là bạn gái anh?" Cẩm Vinh giương mắt nhìn hắn.
Chung Tử Trầm kéo khóe miệng, duy trì thong dong như cũ, "Không, là bạn gái cũ, hy vọng Phương tiểu thư không hiểu lầm."
"À." Cẩm Vinh hơi gật gật đầu, tiện đà nói, "Vậy tôi không cần khách khí với anh nữa."
Cầm lấy ly nước ngay bên cạnh, giơ tay hất mạnh một phát không trượt giọt nào.
"Quên nói cho anh, Lâm Cửu là đường muội tôi."
Phương Cẩm Vinh nhìn Chung Tử Trầm chật vật cả người ướt nhẹp, cười tủm tỉm nói một câu, đứng dậy cầm lấy túi tiêu sái chạy lấy người.
Cẩm Vinh sau khi trở về mới biết Chung Tử Trầm chính là vì hạng mục kia mới đi tìm cô, có lẽ ở trong mắt nhiều người, Phương Cẩm Vinh chính là một đại tiểu thư không hiểu sự vụ công ty, rất dễ tranh thủ hảo cảm.
Bà ngoại Lộ Thục Viện biết chuyện này tức giận đến mấy ngày không thèm nói chuyện với Lâm nãi nãi bên kia, cư nhiên tìm đến một nam nhân tai họa cháu gái bà, còn muốn lừa gạt cả hai cháu gái, một lúc đạp hai thuyền.
Cậu Lâm và mợ Lâm đều gọi điện thoại đến nói Lâm Cửu nhốt mình trong phòng hai ngày hôm nay không chịu ló mặt, Lộ Thục Viện trong lòng lại càng thêm gấp, Cẩm Vinh an ủi bà nói, "Con đi tìm Lâm Cửu nói chuyện."
"Con bé sẽ không hiểu lầm con, trách con chứ? Cứ kêu là do ta bắt con đi xem mắt đi." Lộ Thục Viện lo lắng nói.
Cẩm Vinh cười nói, "Lâm Cửu cũng là từ chỏ ở trước mặt ngoại lớn lên, nó là cái tính tình gì ngoại không phải không biết, con đi khuyên nhủ một chút là được."
Nghe xong lời này, Lộ Thục Viện thoáng buông tâm, "Vậy được."
Để tránh bà ngoại lo lắng cả đêm không ngủ, ăn cơm chiều xong Cẩm Vinh liền lái xe đến chỗ cậu.
"Như thế nào lại là chị?" Người mở cửa là Lâm Mộ, thấy Cẩm Vinh không khỏi âm dương quái khí vài câu, hắn cũng biết việc này, đau lòng em gái, đối với Chung Tử Trầm vừa tức vừa hận, không khỏi giận chó đánh mèo Cẩm Vinh.
Thái độ của Lâm Mộ cũng không ảnh hưởng đến Cẩm Vinh, cô cười tủm tỉm trả lời, "Đến xem Lâm Cửu, nghe nói Lâm Cửu tâm tình không tốt, bà ngoại có chút lo lắng."
Nghe đến bà nội, Lâm Mộ cũng không nói gì nữa.
Lại chào hỏi cậu mợ xong, Lâm Mộ mang Cẩm Vinh lên lầu đi tới phòng Lâm Cửu, hắn thở dài nói, "Tiểu Cửu ở trong phòng đã hai ngày, trừ bỏ đưa cơm cũng không thò ra ngoài chút nào."
Cẩm Vinh hơi đẩy cửa, không đẩy ra.
Lâm Mộ ôm khuỷu tay cười nhạo, "Con bé khóa trái từ bên trong, nói chỉ muốn ở một mình."
Giây tiếp theo, Lâm Mộ trợn tròn mắt nhìn Cẩm Vinh lôi từ trong ví ra một cái kim băng cùng một que kim loại, khom lưng đối diện với ổ khóa then cửa mân mê một chút, "Này..."
"Lúc trước ở bên bộ đội học tập, không phải dạy cái này sao? Đừng nói mấy năm học tập cậu cũng quên sạch rồi?"
Lâm Cửu kiên trì không ngừng làm cho bọn họ đi theo chịu khổ, nhưng cũng học được không ít đồ vật, tỷ như tiểu kỹ xảo cạy khóa này.
Nhưng...nhưng đây là cửa nhà ta...
Lâm Mộ cảm giác trên trán có dây thần kinh nào đó ẩn ẩn nhảy lên.
Nhẹ nhàng cạch một tiếng, cửa mở, Lâm Mộ vừa định theo Phương Cẩm Vinh cùng nhau đi vào thì cửa nháy mắt đóng sầm trước mặt, thiếu chút nữa đụng vào cái mũi hắn.
Lâm Mộ rốt cuộc cũng biết vì sao mình ghét nhất là Phương Cẩm Vinh, gia hỏa này thật sự quá kiêu ngạo.
Cẩm Vinh nhìn Lâm Cửu ôm gối ngồi trước máy tính gõ gõ bàn phím, liếc qua đều là bản kế hoạch.
Lâm Cửu nghe tiếng bước chân, ngừng động tác tay quay đầu lại, "Là Cẩm Vinh à."
Lâm Cửu hiện tại bộ dáng đầu tóc tán loạn, không có tỉ mỉ xử lý trang dung, đôi mắt sưng đỏ, nếu không phải trước mặt còn đặt máy tính làm việc, rất dễ dàng bị người ta coi là thất tình suy nghĩ tiêu cực.
"Bà có chút lo lắng, để tỷ lại đây xem." Cẩm Vinh kéo kéo khóe miệng nói, "Muội đây là đang làm gì?"
Lâm Cửu lôi một tờ khăn giấy, hì nước mũi, "Muội viết kế hoạch chi tiết của hạng mục kia, tháng sau phải giao đi lên trả giá."
Cẩm Vinh khiếp sợ nhìn Lâm Cửu, có cần phải ganh đua đến như vậy không? Thất tình hóa thành lực lượng làm việc, ngẫm lại, Lâm Cửu yêu đương nhưng vẫn nỗ lực làm việc, thất tình vẫn tiếp tục làm viêc, Lâm Cửu yêu nhất chính là sự nghiệp của bản thân đi, Cẩm Vinh cảm giác mình đã tìm được chân tướng.
"Muội không cần thiết vất vả như vậy." Cẩm Vinh thở dài một hơi, lại lần nữa nói.
Lâm Cửu lắc lắc đầu, "Cẩm Vinh, không phải như tỷ nghĩ, muội thực thanh tỉnh, muội nỗ lực như vậy, không phải để có thể xứng với ai, cũng không phải vì muốn làm ai vui vẻ, muội là vì chính mình. Muội nghĩ thông suốt rồi, nỗ lực làm việc thể hiện giá trị chính mình, không phụ thuộc vào bất luận kẻ nào, cũng không vì bất luận kẻ nào mà thỏa hiệp."
Cho tới nay, ước nguyện ban đầu của Lâm Cửu cũng là cái này, vô luận là kiếp trước, hay là kiếp này, Lâm Cửu đều không muốn thay đổi.
Thật lâu sau, Cẩm Vinh mới nói một câu, "Lâm Cửu...... muội cũng thật ghê gớm."
"Cảm ơn tỷ, Cẩm Vinh."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...