Thẩm Thế Tương lại lôi kéo Ninh Hi Liêm tới Tống thị diện quán ăn mì, còn cùng Cẩm Vinh nói chuyện ở sân đá cầu ngày hôm ấy.
Học sinh đột ngột chết kia tên là Thượng Khang, là học sinh ưu tú của thư viện Thái Viễn. Sau khi đại phu cùng ngỗ tác kiểm tra thi thể, xác định người này có tình trạng nhiễm độc do thường xuyên tiếp xúc với Ngũ thạch tán, lại thường xuyên ra vào nơi phong nguyệt, vận động kịch liệt nhất thời phấn chấn dẫn đến đau tim, đột tử cũng là bình thường.
Ninh Hi Liêm mày nhíu lại, "Ta vẫn cảm thấy còn điểm đáng ngờ không thể giải thích. Tỷ như trước khi thi đấu ta cũng gặp qua Thượng Khang, lúc ấy ta chú ý tới một chi tiết, hắn tựa hồ vì trận thi đấu này chuẩn bị thật lâu, bùa may mắn muội muội hắn chuẩn bị cũng mang theo, quần áo phẳng phiu, người như vậy, trước khi thi đấu sẽ lựa chọn dùng ngũ thạch tán sao?"
Thẩm Thế Tương tiếp lời, "Ta cũng đồng ý với Hi Liêm huynh, rốt cuộc ngũ thạch tán chỉ có thể khiến người nhất thời phấn khởi, hết tác dụng thì mệt mỏi không thôi, đá cầu hai ba canh giờ, làm như vậy hiển nhiên quá không khôn ngoan, cho nên chúng ta vẫn muốn điều tra thêm, nhưng người Thượng gia ngại mất mặt đã sớm đem thi thể Thượng Khang mang về chuẩn bị hạ táng."
Nghĩ vậy, Thẩm Thế Tương không khỏi thở dài một hơi nói.
Án này cùng cốt truyện cũng không hoàn toàn giống nhau, trong cốt truyện lúc này, đám người Ninh Hi Liêm gặp được hẳn là một kiện vân cẩm án khác.
Cẩm Vinh sờ sờ cằm, "Nói đến Thượng Khang, ta đã nghe tới một chuyện."
"Chuyện gì?" Hai con mắt trợn tròn gắt gao nhìn chằm chằm Cẩm Vinh,
"Thiên Hà Lâu Phi Yến cô nương."
Thiên Hà Lâu, vừa nghe tên cũng không khó đoán, là sở quán thanh lâu, mà Phi Yến cô nương kia chính là hoa khôi Thiên Hà Lâu.
"A Vinh, cô làm sao lại biết được?" Thẩm Thế Tương lập tức khẩn trương lên, đổi lại là người khác, hắn có khả năng hiểu được vì sao bọn họ lại biết những chuyện phong lưu ít người biết này, nhưng đây là A Vinh cô nương, "Đây không phải là chuyện một cô nương tốt nên tìm hiểu."
"Hừ." Cẩm Vinh vứt cho hắn một cái nhìn xem thường, lại nói, "Các người còn muốn biết hay không?"
"Đừng quan tâm hắn, cô tiếp tục nói." Một khi nói đến chuyện án mạng, Ninh Hi Liêm thật giống như thay đổi người vậy.
Cẩm Vinh thong thả nói tiếp, "Ta biết Phi Yến cô nương, là bởi vì nàng cũng thích ở tiệm nhà chúng ta, hơn nữa bởi vì không tiện đi ra ngoài, thông thường là mùng một mười lăm để thị nữ lại đây mua."
"Nhưng từ đầu tháng trước, thị nữ của nàng không đến đây nữa."
"Những chuyện này có liên quan gì với Thượng Khang?" Thẩm Thế Tương khó hiểu hỏi.
Cẩm Vinh cũng không vội, tiếp tục nói, "Phi Yến cô nương đôi khi để thị nữ mua một chén mì thịt bò, có đôi khi lại là hai chén."
Ninh Hi Liêm nhanh chóng suy đoán, "Nhiều một chén, chính là nhiều thêm một người, người kia là Thượng Khang."
Cẩm Vinh gật gật đầu, "Thị nữ của nàng ta có một lần vạ miệng, nói Thượng Khang công tử sẽ chuộc thân cho tiểu thư nhà nàng."
"Thượng Khang kia hứa sẽ nạp nàng ta làm một tiểu thiếp."
Ở trước mặt Cẩm Vinh nói lên cái từ này, Thẩm Thế Tương không khỏi có chút xấu hổ, nhưng hắn không cho rằng Thượng Khang thật sự muốn cưới một nữ tử thanh lâu về nhà, chuyện này sẽ làm Thượng gia trở thành trò cười cho toàn bộ Du Châu Thành.
Cẩm Vinh con ngươi trầm tĩnh nhìn Thẩm Thế Tương cùng Ninh Hi Liêm, "Không, nàng ta đã chết rồi."
Thẩm Thế Tương thấy sau lưng chợt lạnh, dù sao cũng là một mạng người. Ninh Hi Liêm ngược lai bình tĩnh hơn nhiều, "Nàng ta chết như thế nào?"
Cẩm Vinh lắc lắc đầu, "Không biết, ta chỉ là ngẫu nhiên gặp được thị nữ của nàng đi mua tiền giấy, nàng ta nói là đi thắp hương cho Phi Yến."
Từ chỗ Cẩm Vinh hỏi được Phi Yến an táng ở nơi, Ninh Hi Liêm liền lôi Thẩm Thế Tương đi.
Cẩm Vinh thu thập chén đũa, hơi hơi thở dài, án này không hề đơn giản chút nào.
_____
Ngày hôm sau, Ninh Hi Liêm cùng Thẩm Thế Tương lại tới, không cần Cẩm Vinh hỏi, Thẩm Thế Tương miệng lưu loát nhanh chóng đem ngày chuyện hôm qua bọn họ đi đến mộ Phi Yến toàn bộ kể lại, Ninh Hi Liêm còn cắm thêm mấy câu, chẳng những không có ý tứ gạt Cẩm Vinh, còn hy vọng có thể từ chỗ cô có thêm manh mối.
Ngoài ra, bọn họ còn gặp một người khác ở mộ Phi Yến, Thiên Hà Lâu - Sở Tích cô nương.
Thẩm Thế Tương vỗ vỗ bả vai Ninh Hi Liêm, "Chuyện này là nhờ có hắn, nếu không phải hắn, Sở Tích cô nương chưa chắc đã chịu nói ra manh mối."
Ninh Hi Liêm dở khóc dở cười nói, "Ta cùng Sở Tích cô nương thanh thanh bạch bạch, huynh đừng có nói bậy."
Thẩm Thế Tương bỡn cợt cười nói, "Nếu thật sự là không có gì, vậy tại sao thơ hội lần trước, Sở Tích cô nương lại ưu ái huynh, đặc biệt vì huynh mà đàn một khúc nhạc hay như vậy."
Ninh Hi Liêm nghẹn họng, sao còn nhìn không ra Thẩm Thế Tương cố ý chèn ép hắn, hắn quay đầu nhìn về phía Cẩm Vinh đang bưng chè đậu xanh tới, xấu hổ giận dữ nói: "A Vinh cô nương, cô tin tưởng ta, ta là trong sạch."
Cẩm Vinh nhấp môi cười, "Ta hiểu, tài tử phong lưu."
Ninh Hi Liêm: "......"
Hắn xem như đã nhìn ra, A Vinh cô nương cũng rất tùy tính. Tiếp tục nói đề tài này nữa, trong sạch của hắn sớm muộn cũng bị hai người này hủy sạch.
"Chúng ta vẫn là nói chuyện Thượng Khang cùng Phi Yến đi."
Nói chính sự, Thẩm Thế Tương cũng đứng đắn hơn nhiều, "Sở Tích cô nương nói, Thượng Khang cô phụ Phi Yến, làm cho Phi Yến lưu lại di thư tự sát thân vong. Có lẽ Thượng Khang chết không phải ngoài ý muốn, mà là có người đang báo thù cho Phi Yến."
"Chúng ta lại từ chỗ Sở Tích cô nương hỏi được, Phi Yến trừ bỏ Thượng Khang, còn có rất nhiều người khuynh mộ nàng, nếu không phải nàng chung tình với Thượng Khang, hoàn toàn có thể tùy tiện tìm một hảo nhân gia sinh hoạt."
Ninh Hi Liêm nói: "Cũng không bài trừ khả năng, hung thủ là đệ đệ Phi Yến."
Thẩm Thế Tương có chút đau đầu, "Lần này, phạm vi rất lớn, chúng ta đã hỏi qua người Thiên Hà Lâu, Phi Yến là hoa khôi hạng nhất, người quỳ gối dưới váy nàng không biết bao nhiêu."
Ninh Hi Liêm suy nghĩ một chút nói, "Vậy trước tiên tra tung tích đệ đệ nàng ta đi, cho dù không phải là hắn, chúng ta cũng có thể có thêm thông tin."
"Hai người tốt nhất nhanh một chút, bằng không đến lúc Thượng Khang hạ táng, chỉ sợ không dễ dàng cho các ngươi lật lại bản án đâu." Cẩm Vinh lạnh lạnh nói một câu.
Ninh Hi Liêm cùng Thẩm Thế Tương đột nhiên thấy da đầu căng thẳng, chỉ hơn hai ngày nữa chính là ngày Thượng Khang hạ táng.
Cẩm Vinh cũng chỉ thuận miệng nhắc nhở, lại không nghĩ bọn Ninh Hi Liêm tìm được manh mối chính xác, sau một ngày liền tra ra chân tướng, báo cáo Tri phủ đại nhân những người không đọc truyện trên wattpad chính chủ icedcoffee0011.
Hết thảy kết thúc, hai người bọn họ lại chạy tới diện quán, vẫn gọi hai chén mỳ trong.
"Tay nghề Tống đại nương thật sự rất tuyệt." Thẩm Thế Tương thỏa mãn nói, "A Vinh, cô nói xem đầu bếp nhà ta tốt xấu cũng là sư phó nổi danh Dương Châu được mời, sao không thể làm ra một tô mỳ ngon như Tống đại nương chứ."
Cẩm Vinh cười nhạo một tiếng, "Thôi bỏ đi, nhà chúng ta buôn bán nhỏ, sao có thể so với đầu bếp phủ thông phán chứ."
"A Vinh, lời này cô nói sai rồi, Hi Liêm, huynh nói có phải hay không." Thẩm Thế Tương đùa giỡn nói, còn duỗi khuỷu tay thọc thọc Ninh Hi Liêm.
Ninh Hi Liêm lại đang lâm vào trầm tư, mỳ trên bàn một miếng cũng không động.
"Huynh lại đang suy nghĩ đến vụ án kia sao? đệ đệ Phi Yến - Trần Nguyên Bằng không phải đã thừa nhận, chứng cứ cũng đều tìm được rồi, huynh còn nghĩ gì chứ."
Thẩm Thế Tương lại kể lại cho Cẩm Vinh ngọn nguồn một lần nữa, "Lại nói, cho dù là Phi Yến đệ đệ động tay, càng làm cho người không nghĩ tới, đệ đệ nàng ta cư nhiên cũng là học sinh của Thái Viễn thư viện."
"...cha mẹ Thượng Khang không đồng ý Phi Yến vào cửa, kết quả Phi Yến tự sát, Thượng gia lại mua chuộc tú bà Thiên Hà Lâu, nói với bên ngoài Phi Yến về quê. Đáng thương Phi Yến, nàng lưu lạc phong trần, cũng là vì chu cấp cho đệ đệ Trần Nguyên Bằng đọc sách, hơn nữa cũng không công khai quan hệ giữa hai người họ, cho dù là Thượng Khang cũng không biết."
Thẩm Thế Tương thổn thức một phen, cũng không quên nói bọn họ trong vòng một ngày phá án, tra ra thủ pháp gây án của Trần Nguyên Bằng, lợi dụng trận đá cầu hãm hại nạn nhân.
Bọn họ phá án là thật, nhưng áp lực cũng là thật. Thượng gia thà rằng con trai mình chết vì dùng quá nhiều ngũ thạch tán, còn hơn là vì phụ lòng bạc hạnh, bị người trả thù.
Nếu không phải Ninh Hi Liêm cùng Thẩm Thế Tương có được chứng cứ, lại có tri phủ Du Châu đích thân tới Thượng phủ tạo áp lực, án này cũng chỉ sợ cũng đá chìm đáy biển.
Cẩm Vinh khẽ cười nói, "Lần này, Thượng gia còn có Thái Viễn thư viện, sợ là hận chết các ngươi."
Một án tử, có thể đồng thời đắc tội cả người bị hại lẫn hung thủ, hai người bọn họ cũng đủ lợi hại.
"Ai, cha ta phạt ta tiền tiêu hai tháng, còn không cho nương ta trợ cấp." Thẩm Thế Tương đem cây quạt gõ ở lòng bàn tay, thở dài nói. Nhớ tới chuyện này Thẩm Thế Tương liền buồn bực, bị lão cha nói là làm việc thiếu thỏa đáng, bản thân hắn trong lòng không cho là đúng, lại thỏa đáng liền tra không nổi nữa.
Hắn mắt đào hoa nheo lại nhìn Cẩm Vinh, hơn nữa sáng lấp lánh một mảnh, "Không biết cô nương có thể rủ lòng thương cho hai người chúng ta, tới nhà các ngươi cọ ăn mấy ngày."
Cẩm Vinh hào phóng gật đầu, "Không sao, ta có thể cho các ngươi nợ."
"Ta biết không đúng chỗ nào!"
Ninh Hi Liêm đột nhiên đứng lên, bừng tỉnh đại ngộ nói,
Hắn quay đầu nhìn về phía Cẩm Vinh cùng Thẩm Thế Tương, đôi mắt như tỏa sáng, "Di thư có vấn đề, Phi Yến không phải tự sát."
Thẩm Thế Tương liên tiếp chịu kinh hách hai lần.
______
Hung thủ thực sự giết hại Phi Yến, không ai khác chính là tỷ muội tốt nhất của nàng ta, Sở Tích. Thẩm Thế Tương không hiểu nổi điều này, nhưng Cẩm Vinh lại thừa hiểu,
"Bởi vì ghen ghét."
"Mặc dù đều là lưu lạc phong trần, nhưng Phi Yến có đệ đệ, có tình lang yêu nàng, Thượng Khang tuy rằng không thể cho nàng danh phận, nhưng cũng nguyện ý vì nàng chuộc thân, ở bên ngoài an gia, Phi Yến cũng không ngại, nhưng Sở Tích cái gì cũng không có."
"Nói như vậy cũng vừa đúng." Thẩm Thế Tương cân nhắc một chút nói, "tâm tư nữ nhân thật đúng là khó hiểu."
Cẩm Vinh ha ha hai tiếng.
Ninh Hi Liêm lại nói, "Đây cũng là nhân chi thường tình, bởi vì cộng hoạn nạn, từng có tình cảnh tương đồng, nhưng người khác có thể may mắn mà rời đi, mới gây ra cái gọi là không cam lòng."
Sở Tích, cũng là do nhất thời ghen ghét dưới xúc động mà giết người.
Thẩm Thế Tương thấy Ninh Hi Liêm nghiêm túc như vậy, trịnh trọng vỗ vỗ bờ vai hắn, "Kỳ thật, huynh cũng không phải cái gì cũng không thu hoạch được."
"Ít nhất, hiện tại chúng ta lại nhiều thêm một đối tượng chán ghét, Thiên Hà Lâu. Về sau cửa lớn Thiên Hà Lâu chắc chắn không chào đón ta nữa rồi."
Ninh Hi Liêm khóe miệng giật giật, Cẩm Vinh cũng là nhịn không được cười, hắn nói thật không sai, chuyện hoa khôi hạ độc thủ sát hại nhau đã truyền khắp Du Châu Thành, làm Thiên Hà Lâu mất sạch mặt mũi, không thể không đóng cửa một thời gian, tổn thất tiền bạc liền không ít, không thể không hận bọn họ.
Không tìm người trùm bao tải đánh chết, đã là xem mặt mũi thông phán đại nhân cùng thư viện Di Sơn.
Thẩm Thế Tương lại khoa trương thở ngắn than dài, "Đáng thương ta, bị ngươi liên lụy......"
"Còn có một việc, hai người các ngươi ai thắng ai vậy?" Cẩm Vinh tò mò hỏi, trước khi tra án tử, Thẩm Thế Tương còn hứng thú bừng bừng nói muốn cùng Ninh Hi Liêm phân thắng bại. nhưng phá án xong cũng quên bẵng đi chuyện này.
Nhắc tới cái này, Thẩm Thế Tương liền trở nên có chút ngượng ngùng xoắn xít, "Lần này, liền tính hòa nhau đi."
Ninh Hi Liêm vốn không thèm để ý, tự nhiên không lời gì để nói.
Cẩm Vinh cười cười, "Ta xem hai người hợp tác khá tốt."
Cót truyện cũng viết hai người sau này hợp tác khăng khít, có văn có võ, thanh danh truyền khắp thiên hạ, đi đến đâu án oan được giải đến đó, còn kéo theo một mớ cừu hận, thậm chí lực sát thương còn lan đến gần nước láng giềng, quả thực là đại tấn song sát.
Cẩm Vinh không khỏi vì hoàng đế ca ca thắp một cây nến.
[một phần siêu dài, cầu vote]
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...