Editor: Khuynh Diệp
Beta: Tiểu Hy Hy
“Hả?” Cố Lương Kinh nhìn chằm chằm Thiên Tầm, một hồi lâu mới ý vị thâm trường nói:
“Em không biết sao? Giang Hồ Thiên Hạ có một nửa cổ phần là của hắn và hắn cũng tham gia trò chơi này.”
Thiên Tầm bĩu môi: “Lúc trước em hỏi, anh ấy nói không đi.” Cô mở to mắt, làm nũng lắc lắc cánh tay Cố Lương Kinh: “Anh, anh giúp em đi.”
Cố Lương Kinh có chút chần chờ: “nói cho anh biết, tại sao em muốn làm như vậy?”
Ngoài cửa sổ, ánh mặt trời len qua kẽ rèm khiến cho căn phòng tràn ngập ánh sáng.
Trên giường bệnh, Thiên Tầm cười sáng lạn: “Bởi vì em muốn Ứng Trì Hoán trở thành em rể anh.”
.....
Tại hành lang bệnh viện:
“Ứng Trì Hoán, tôi nhờ cậu chăm sóc em gái tôi, cậu chăm sóc nó như vậy sao!” Cố Lương Kinh đấm một quyền vào mặt hắn, trong giọng nói đều là sự đau lòng thay cho em gái.
“Dựa vào cái gì mà nó phải chịu tổn thương vì cậu?”
“Cậu có biết từ nhỏ thân thể nó đã rất yếu, tôi và bố mẹ đều không bắt nó làm việc, cưng chiều nó như bảo bối.”
“Dựa vào cái gì mà lúc đó nó còn nghĩ phải cứu cậu!”
“Nếu như viên đạn lệch khỏi quỹ đạo, nếu gây thương tổn đến chỗ yếu hại thì phải làm sao!”
Ứng Trì Hoán im lặng, dù về tình hay về lý thì hắn cũng không có lý do để đánh trả.
Cố Lương Kinh mệt mỏi ngồi xuống ghế nghỉ chân, hít một hơi thật sâu, sau đó chưng ra một bộ mặt: “Tôi đánh cậu cũng không nặng, chỉ có ý nói cho cậu biết Thiên Tầm đối với chúng tôi quan trọng thế nào.”
3
“Nó thích cậu nhưng tôi không đồng ý.”
Quay lưng về phía hắn, thân thể Ứng Trì Hoán khẽ run.
Cố đại thiếu nói đi nói lại, mặt không đủ, lời không dứt, đã thế còn nghiêm giọng: “Bố mẹ tôi có một ông bạn, gia đình họ sống ở Anh, con của ông ấy học y, nghe nói rất giỏi, bố mẹ tôi có ý cùng họ kết thân.”
“Lần này chờ bố mẹ tôi trở về, nghe nói gia đình bên kia cũng sẽ tới Trung Quốc du lịch.”
“Cho nên dù cậu có thích con bé hay không thì cũng đừng đến gây sự chú ý.”
“Đúng rồi, lần này công ty mở một buổi gặp mặt cho các game thủ, vốn định bảo Thiên Tầm thay tôi đi thị sát, có điều hiện tại nó đang bị thương, thế nên chuyện này giao cho cậu, coi như bồi thường cho nó.”
23
Sau lưng, vẫn có kẻ còn lải nhải, Ứng Trì Hoán thả lỏng người, không biết suy nghĩ cái gì liền muốn đi về phía phòng bệnh. Đúng lúc này Cố Lương Kinh giữ chặt hắn: “Phiền cậu dừng bước, con bé không muốn gặp cậu.”
Câu cuối cùng là lời của của Thiên Tầm.
Ứng Trì Hoán chậm rãi quay đầu, vẻ mặt trầm tĩnh như nước, thanh âm ôn hòa trước sau như một: “Tôi đã biết, tôi sẽ đi.”
Nói xong hắn liền xoay người rời đi.
----Nếu ngay từ đầu đã biết phải rời xa, thì đã không như thiêu thân biết có lửa mà vẫn lao vào.
18
Việc bị thương do súng này, trong lòng Thiên Tầm đã tính kỹ vị trí, thế nên không nguy hiểm đến tính mạng, mà vết thương cũng nhanh hồi phục.
Cho nên nằm trên giường bệnh gần một tuần, thương thế của cô cũng coi như hoàn toàn hồi phục.
Đương nhiên một tuần này cô cũng không lên game.
Mà Ứng Trì Hoán cũng thế, không biết vì sao trong khoảng thời gian này hắn có chút hoang mang, trừ bỏ chuyện xử lý công việc ở công ty, hắn cũng không bận tâm tới game.
Thời gian một tuần trôi thật nhanh, người chơi tụ hội ở một khách sạn thuộc Cố gia.
Do công việc nên Ứng Trì Hoán cũng không đến sớm.
Trong đại sảnh khách sạn, các game thủ tụm năm tụm ba tự giới thiệu với nhau, những người cùng bang phái thì tụ họp một chỗ, những người chơi nhận ra nhau cũng đứng nói chuyện đôi câu.
Tầm mắt mọi người đều phân tán khắp nơi cho đến khi xuất hiện một chàng trai đang đẩy xe lăn cho một cô gái, ánh mắt mọi người trong đại sảnh đều đồng loạt quét tới đó.
Trên xe lăn, cô gái mặc một chiếc váy dài màu đỏ, khuôn mặt nhỏ không trang điểm có chút tái nhợt, nhưng lại không hề ảnh hưởng đến dung nhanh kiều diễm, khóe môi khẽ cười, ánh mắt tĩnh lặng như nước.
Trong lúc nhất thời, trong đại sảnh đều vang lên những tiếng xì xào.
“Sao cô gái kia lại ngồi xe lăn?”
“Trời ơi, không phải là người tàn tật chứ?”
“Nghe nói có một số ít người khuyết tật thường có khuynh hướng mê chơi game, trong thế giới trò chơi đó thì có thể tìm được ký thác.”
Khi mỗi người chơi tiến vào đều được công ty chuẩn bị cho một chiếc thẻ tên gắn bên hông.
Có người chơi tinh mắt liền nhìn đến thẻ tên trên hông cô gái mặc váy đỏ hàng hiệu.
“Cô gái kia chính là Thiên Dữ Thiên Tầm.”
Lại một lần nữa, ánh mắt mọi người trong đại sảnh quét về phía Thiên Tầm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...