Editor: Khuynh Diệp
Beta: Tiểu Hy Hy
Tại văn phòng tổng giám đốc.
Ứng Trì Hoán sải chân bước vào, văn phong hắn được thiết kế giống như một gian phòng khách của nhà riêng. Dù bận nhưng hắn vẫn ngồi xuống bộ ghế sô pha được làm bằng da màu xanh lục, ung dung nhìn Thiên Tầm.
Thiên Tầm cũng tự nhiên ngồi xuống trước mặt hắn.
“Đứng lên.” Ứng Trì Hoán lạnh lùng nói.
Thiên Tầm liếc hắn một cái, sau đó đặt đồ vật trong tay lên bàn trà, vẻ mặt ủy khuất đứng dậy. Bộ dáng kia thật giống một người vợ nhỏ đang chịu uy rkhuất. “Cái gì? tôi chỉ nói có mấy câu liền không cho tôi ngồi?”
Hắn xụ mặt dặn dò: “Sau này, nếu tôi không cho phép, em không được nói hươu nói vượn trước mặt nhân viên của tôi.”
Thiên Tầm chớp chớp mắt, cười tủm tỉm nói: “Nói cách khác, trừ nhân viên ra, tôi có thể nói hươu nói vượn trước mặt những người khác?”
Ứng Trì Hoàn nhìn chằm chằm Thiên Tầm đang cười sáng lạn bằng ánh mắt quái dị, không bao lâu sau hắn thu hồi ánh mắt, bất đắc dĩ day trán, giọng nói mang vài phần hận ý: “Em biết rõ ý tôi không phải như vậy.”
Thiên Tầm: “Tôi không biết.”
“...” Ưng Trì Hoán: “Sau này không được đùa như thế nữa.”
Thiên Tầm từ từ ngồi xuống, bộ dạng giống như không để ý, chậm rãi mở miệng, ngữ điệu lười biếng: “Tôi không đùa, chỉ là đang nói sự thật, điều này sắp trở thành sự thật.”
Nghe ngữ khí của cô chắc chắn như vậy, Ứng Trì Hoán không khỏi có chút kinh ngạc, thu lại ý cười, bộ dạng nghiêm túc, ánh mắt chứa vài phần lạnh lẽo: “Cố tiểu thư quá tự tin rồi.”
Thấy Ứng Trì Hoán đang tức giận, Thiên Tầm liền thu hồi bộ dáng lúc nãy, ngồi ngay ngắn, đưa tay mở chiếc túi tinh xảo trên bàn: “Trở lại vấn đề chính, tôi tới đây đưa cơm.”
“Nhà ăn của công ty có cơm, bên ngoài cũng có rất nhiều quán ăn.” Ý tốt của Thiên Tầm Ứng Trì Hoán không chút cảm kích cũng không hề cảm động.
Một hồi lâu sau, trong phòng khách mới vang lên thanh âm trầm thấp của cô gái, trong thanh âm đó mang vài phần thất vọng, khổ sở: “Tôi chỉ muốn cùng anh ăn cơm thôi.”
Trầm mặc một lát, cô liền đem những thức ăn đã lấy ra cho vào trong túi: “Nếu anh không thích, vậy để tôi mang về.”
Trong lời nói không có ý chế nhạo như hắn nghĩ, chỉ có một cô gái không buồn che đi cảm xúc khổ sở.
Ứng Trì Hoán há miệng thở dốc, lời nói từ miệng tự nhiên biến thành: “Để tôi làm tài xế đưa em về.”
Thiên Tầm lắc đầu, sách theo túi đồ ăn rời đi: “Không cần, tôi có thẻ tự lái xe.”
Nhìn bóng dáng cô gái rời đi, Ứng Trì Hoán khẽ nhắm mắt lại, mệt mỏi dựa vào sô pha.
……
Buổi tối Ứng Trì Hoán tan tầm trở về, biệt thự phủ một màu đen nhánh, hắn tìm chỗ bật đèn, trong lòng không khỏi thắc mắc tại sao Thiên Tầm ở nhà mà không bật đèn. nhìn xuống mặt đất hắn thấy một đôi dép lê của nữ. Đây là đôi dép mà hôm qua hắn đi mua cùng Thiên Tầm.
Lẽ nào cô không có ở nhà?
Sau khi cởi áo khoác tây, ngồi xuống sô pha phòng khách, Ứng Trì Hoán mới rút di động gọi cho Thiên Tầm.
Bên kia tắt máy.
Ứng Trì Hoán xoa xoa thái dương, tiếp tục gọi.
Gọi đến mười mấy lần, kết quả đều trong trạng thái không liên lạc được.
Hắn không khỏi suy đoán có phải thái độ hôm nay của mình hơi quá đã chọc đến sự tự ái của Thiên Tầm nên hiện tại cô liền bỏ nhà đi? Khiến cho hắn không tìm thấy tung tích?
Một hồi chuông reo inh ỏi đã cắt ngang suy nghĩ của hắn.
Là một dãy số lạ.
“A lô?”
Một giọng nam thôi kệch nói: “Là Ứng Trì Hoán sao?”
Không biết đối phương là ai, Ứng Trì Hoán chỉ có thể kiên nhẫn trả lời: “Là tôi, anh là ai? Có chuyện gì?”
“Vị hôn thê của anh đang ở trong tay tôi, đem một ngàn vạn đến đây đổi người, không được báo cảnh sát, nếu không tôi liền giết cô gái kia.”
“Tôi không...” Ứng Trì Hoán biến sắc, “Thiên Tầm ở trong tay các người, các người là ai?”
“Thiên Tầm? Cô gái kia hẳn là Cố Thiên Tầm gì đó, đại tiểu thư của tập đoàn Nguyên Thăng. Đáng tiếc tôi không có hứng thú với tập đoàn Nguyên Thăng, người tôi cảm thấy hứng thú chính là anh. Ứng Trì Hoán, tổng giám đốc Ứng!”
5
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...