Edit: Tiểu Hy Hy
Beta: Lạc Lạc
Thiên Tầm hơi nâng lên khoé miệng, giọng nói trong trẻo lạnh lùng mang theo vài phần ý cười, tựa như gió mát tháng ba, tản ra khắp đại sảnh : "Chẳng lẽ ta là quái vật ăn thịt người sao? Sao Thương Minh thượng thần lại đến mức như vậy?"
Nàng chậm rãi vươn tay ra, nhàn nhạt cười khẽ, tự có một vẻ cao quý trầm tĩnh: "Tới, ta ôm thử xem."
Mọi người chưa từng thấy Thanh Vu thượng thần cười qua đều ngây dại. Đồng thời kinh diễm với dung nhan của nàng, lại bị nụ cười trong trẻo lạnh lùng như Băng Sơn Tuyết Liên của nàng mê hoặc ánh mắt.
Thương Minh ngây ngẩn nhìn Thiên Tầm tiếp nhận Bạch Đàn Dao từ trong tay mình, tay ngọc giống như ánh trăng sáng vậy đang lúc lơ đãng mà chạm vào truyền đến một tia lạnh lẽo, da trắng hơn tuyết, làm người ta không dám khinh nhờn.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của nữ nhi mình rất hưng phấn mà nhào vào trong ngực của Thanh Vu thượng thần, tiếng cười như chuông bạc không dứt bên tai: "Ha ha, ôm ôm ~ "
Mọi người ở đây, sợ rằng chỉ có Bạch Đàn Dao dám lớn mật như thế, không sợ nàng một chút nào, đang lúc mọi người còn chưa phản ứng kịp tình huống, nàng bỗng nhiên nhích lại gần Thiên Tầm, nặng nề mà nha một tiếng trên mặt nàng, sau đó ha ha mà cười, y nha y nha không ngừng.
Hai phu thê Thương Minh trong nháy mắt hoá đá.
Thiên Tầm nhìn con ngươi óng ánh sáng ngời của bé gái, nhịn không được mà nhẹ nhàng nở nụ cười, một luồng kim quang từ đầu ngón tay nàng tràn ra, chậm rãi bay vào trong cơ thể Bạch Đàn Dao, rất nhanh giữa chân mày bé gái xuất hiện ấn ký một đoá hồng liên nhỏ, mơ hồ phát ra kim quang nhàn nhạt.
Khiến gương mặt đáng yêu của Bạch Đàn Dao thần thánh hơn mấy phần.
"Đây là. . ."
"Chúc phúc cấp bậc tối cao của thần thượng cổ!"
Trong đại sảnh, bắt đầu có người nổi lên bàn tán xì xào, thật sự là quá mức kinh hãi, tuy rằng thanh âm rất nhỏ, nhưng mọi người ở đây vốn là thần, tất nhiên nhĩ lực nhạy cảm vô cùng.
Thương Minh hồi phục lại tinh thần, lôi kéo thê tử của mình cúi đầu thật thấp, trong giọng nói mang theo cung kính cùng vui sướng khó mà phát hiện: "Đa tạ Thanh Vu thượng thần chúc phúc cho tiểu nữ."
Trong cốt truyên, Bạch Đàn Dao 15 tuổi bị sinh viên thiên tài kia xuyên qua từ hiện đại, sau đó triển khai kịch tình của chuyện xưa về vị nữ xuyên qua. Nhưng trong trí nhớ của Thanh Vu thượng thần, Bạch Đàn Dao chân chính cũng chưa chết, chẳng qua là tinh thần lực quá mức suy yếu, mà khiến cho người ta nhân cơ hội đoạt nhà, sau đó thực lực của nữ xuyên qua càng ngày càng lớn mạnh, Bạch Đàn Dao từ đó hồn phi phách tán.
Chúc phúc lần này của Thiên Tầm, chỉ đang tăng cường tinh thần lực cho Bạch Đàn Dao, lại đưa thần lực kim sắc của mình vào trong cơ thể nàng, có lẽ, đủ để bảo hộ nàng chu toàn lúc này.
Nàng là thần thượng cổ, dù sao cũng sẽ được thiên đạo của thế giới này che chở tốt hơn so với một nữ chính có được quầng sáng mà xuyên qua.
Thiên Tầm đặt Bạch Đàn Dao vào trong ngực của Thương Minh, nét mặt lại khôi phục lạnh nhạt như trước, dung mạo lúc này quả thực là cao quý trầm tĩnh, giọng nói tuy nhẹ, lại chân thật đáng tin:"Dạy dỗ nàng thật tốt, tu luyện không thể lơi lỏng."
Thương Minh thật cao hứng, liên tục đáp được.
Lúc này, một tiên hầu của Thiên Tầm đi đến, "Thượng thần."
Thiên Tầm liếc mắt nhìn nàng một cái, "Làm sao vậy?"
Tiên hầu hơi nghiêng người, ghé tai nói nhỏ.
Thiên Tầm nghe thấy nhịn không được híp mắt, sau đó nói:"Lui ra đi."
"Vâng."
Sau khi tiên hầu rời khỏi.
Thương minh knhìn thấy Thiên Tầm một bộ dáng như có điều suy nghĩ, nhịn không được hỏi: "Thanh vu thượng thần, thế nhưng có chuyện gì phải xử lý?"
Thiên Tầm quay lại nhìn hắn, thản nhiên nói: "Không có gì, yến hội tiếp tục đi."
―― thượng thần, Ly Uyên công tử hạ phàm lịch kiếp, nếu là độ kiếp thành công, sẽ được tiến vào hàng thượng thần.
―― lần này Ly Uyên công tử hạ phàm, mất đi pháp lực, tình cảnh kham ưu.
Lời vừa rồi của tiên hầu vẫn còn vang vọng trong đầu Thiên Tầm, nàng hơi giương môi, trong con ngươi tiêm nhiễm vài phần ý cười.
Đột nhiên nàng có điểm muốn hạ phàm chơi đùa một chút.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...