Xuyên Nhanh Vạn Nhân Mê Lại Bị Cưỡng Chế Ái
Cho dù tình huống hiện tại của Lâm Hà Y không tốt cho lắm nhưng cô vẫn nhất quyết không chịu nghe ai khuyên bảo.
Sau khi biết được chân mình đã hồi phục việc đầu tiên cô làm là trở về trong đội.
Cô cho rằng mình vẫn luyện tập được, khả năng chỉ hơi khó khăn một chút thôi.
Nhưng mọi việc luôn xảy đến với chiều hướng tiêu cực nhất.
Cô lại một lần nữa bị thương trong lúc luyện tập.
Lần thứ hai gặp lại bác sĩ ấy, vị ấy nhìn cô một lượt rồi nghiêm túc nói: “Nếu cô không muốn mình thật sự trở thành người què thì hãy giải nghệ đi.”
__
Khoảng một thời gian dài sau đó Lâm Hà Y đều ở trong bệnh viện, mùi vị của nước sát trùng lúc nào cũng quanh quẩn bên khoang mũi cô.
Cô thường nghe thấy tiếng giày cao gót của mẹ phát ra những tiếng lộc cộc trên sàn hàng lang.
Hình như mẹ đang nói chuyện với ai đó, rất vội vàng bằng tiếng Đức.
Cô từng đến Béc Lin thi đấu một lần nên vẫn còn ấn tượng với thứ tiếng ấy.
Có phải cô đang bệnh không nhỉ, người không còn tí sức lực và lúc nào cũng nóng ran, đầu óc quay cuồng trong mơ hồ.
Chắc là sốt.
Cô có chút bất lực, bởi cô biết vì sao mình lại như thế rồi, trước khi vào bệnh viện cô đã ở 3 giờ tại sân tập băng dẫn đến cảm lạnh rồi giờ là sốt.
Rõ ràng trước kia cô tập bao nhiêu tiếng đồng hồ có bị như vậy đâu.
__
Khi cô khỏi bệnh thì có một chú ngoại quốc có vẻ ngoài điển trai đến thăm, mẹ ra nói chuyện vài câu với chú ấy, chú ấy nghiêng đầu hôn gương mặt của mẹ, còn xoa đầu mẹ.
Mẹ hơi ngả đầu đi, nhưng hình như nghĩ tới điều gì, vẫn là làm cho nụ hôn kia đáp xuống.
Chú ngoại quốc nói tiếng Đức với mẹ, cô nghe không hiểu cả câu nhưng lại có thể biết được một vài từ đơn lẻ.
Đại khái là: Giao cho anh đi, con gái của em sẽ không trở thành người què được đâu?
Chú này có lẽ là thích mẹ, Lâm Hà Y tuy không hiểu rõ mấy thứ tình yêu nam nữ nhưng cô có thể lờ mờ đoán ra được.
Ở dưới đôi mắt màu lục kia là tình cảm cháy bỏng nồng nhiệt.
Mỗi lần mẹ đến là chú ấy luôn ở phía sau, phảng phát như đã in hoà vào bóng dáng của mẹ.
__
Người chú này hình như là bác sĩ khoa ngoại nổi tiếng ở nước ngoài.
Tình trạng chân của cô rất nguy kịch nhưng nhờ có sự hướng dẫn điều trị của chú ấy mà mọi chuyện đã trở nên tốt đẹp hơn.
Chú Hoài Đặc là một người vừa thú vị lại hài hước, chú có một đôi mắt màu xanh lục mà chỉ người nước ngoài mới có, trong quá trình trị liệu chú sẽ dùng vốn tiếng Trung ít ỏi của mình kể chuyện cười cho cô nghe.
Chú còn mang đến cho cô vài con búp bê kiểu Đức tinh xảo, tuy rằng đã qua tuổi chơi búp bê nhưng khi nhận được quà cô vẫn rất vui vẻ.
“Chú Hoài Đặc, khi nào chân cháu khoẻ rồi cháu còn có thể trượt băng tiếp không?”
Cô không giỏi nói chuyện với người lạ, cho dù một tháng này chú Hoài Đặc kể cho cô rất nhiều câu chuyện hay nhưng cô đáp lời không nhiều, vậy mà giờ đây cô lại chủ động bắt chuyện.
Chú Hoài Đặc không nói gì.
Lâm Hà Y dừng một chút, cô cho rằng đối phương đang không hiểu mình nói gì, vì thế bèn dùng tiếng Đức chắp vá của mình thuật lại một lần.
“Oh”, biểu cảm lúc này của chú vẫn ôn hoà, chú nói ra những lời từ tận đáy lòng:
“Tiểu lin, chân của cháu không thể trượt băng tiếp được, nếu có chuyện gì bất trắc xảy ra, mẹ của cháu nhất định sẽ rất đau khổ.”
Mẹ thật sự sẽ cảm thấy đau khổ vì cô sao?
Cô hơi lưỡng lự, mẹ không thích gương mặt này của cô, vì nó giống bố.
Lắm lúc cô mong rằng giá như mình có thể giống mẹ một chút thì tốt, như vậy mẹ sẽ quan tâm cô hơn.
__
Cô vật lộn với công cuộc trị liệu thêm gần một năm nữa.
Sau khi cô xuất viện cũng là khoảng thời gian các trường học đang chuẩn bị khai giảng.
Vì nằm viện nên cô ốm đi rất nhiều.
Một năm này không biết làm sao mà cô lớn lên rất nhanh, nửa đêm luôn bị tỉnh giấc đột ngột, cả cơ thể cứ nóng hừng hực.
Những cơn không đau không rõ nguồn gốc kéo đến khiến cô nghĩ rằng bệnh tình lại trở nặng hơn.
Nhưng chú Hoài Đặc nói cho cô biết đó là cô chỉ đang phát triển cơ thể.
Thật ra sau khi chú Hoài Đặc tới ngoài việc trị liệu chân giúp cô còn mang cho cô rất nhiều loại thuốc, mỗi tối mẹ sẽ lại đây và giám sát cô uống nó lên.
Chữ trên lọ thuốc viết toàn bằng tiếng Đức mang tính chuyên ngành cao nên người ở trình độ tay mơ như cô không tài nào hiểu được.
Càng lớn cô càng thêm giống mẹ, đôi khi cô nhìn mình trong gương, mắt hạnh tròn tròn, mũi cao cao, đến cả bộ ngực cũng bắt đầu to lên.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...