Xuyên Nhanh - Vạn Kiếp Để Tìm Anh

Nô tỳ thân cận thấy cô như sắp gục ngã cũng nhẹ nhàng vào bẩm báo khiến Du Phi cười khẩy một tiếng:

- Với thân hình đó của cô ta cũng kiên trì đó chứ, lần này chỉ là cảnh cáo thôi. Cho cô ta về đi kẻo lại liên lụy nói bổn cung người cũ bắt nạt người mới.

Thu Hương (Nô tỳ thân cận của Du Phi) dạ một tiếng rồi lặng lẽ ra ngoài truyền lại ý của ả cho cô đang quỳ bên ngoài. Thanh Nhi nhanh chóng đỡ cô dậy, khuôn mặt cô đã trắng bệch chỉ cần một chút tác động có lẽ sẽ gục ngã ngay lập tức.

Thanh Nhi ấm ức mà đỡ cô ra ngoài, cô ấy xót xa cho chủ tử của mình chẳng hề phạm lỗi mà lại bị chịu oan ức như vậy. Trên đường đỡ cô về trên miệng cô ấy còn không ngừng lại sự lẩm bẩm ai oán:

- Bọn họ thật đáng ghét cậy bản thân mình chức tước hơn muội mà bắt nạt muội, muội còn định bỏ qua như vậy sao.

- Nhìn tỷ kìa, tỷ đến Kính Phòng trắng thẻ của muội đi, muội như này sẽ dọa đến hoàng thượng mất.

Thanh Nhi nhẩm ám hiệu gõ tay cô dành cho mình mà hiểu ý gật đầu, ảnh vệ nghe xong cũng nhanh chóng chạy về bẩm báo tình hình. Quang Đăng tức điên khi nghe thấy điều ấy, nữ nhân của hắn mà để bọn chúng động tay chân là động sao. “Nhưng suy đi tính lại nàng ấy không tới cầu xin, sao ta có thể xử lý cho được. Sao nàng ấy không nhớ tới ta cơ chứ, ta có thể giúp nàng ấy cơ mà”

Nhìn khuôn mặt hằm hổ của hắn mà ảnh vệ mới nuốt nước bọt liếc sang bên phía Tô công công đang đứng. Tô Cẩn lúc này cũng hiểu ý mà thở dài:

- Haizzzzz chỉ tội Yến quý nhân dù sao cũng là thân phận thấp kém. Hoàng thượng người nghĩ xem không thể lúc nào Yến quý nhân cũng chạy đến cáo trạng những chuyện này được. Há không phải lâu dần khiến người cảm thấy phiền phức chán ghét hay sao. Người…


Cạch, tiếng bút đặt xuống khay khiến Tô Cẩn không nói gì thêm, Quang Đăng cũng ngẫm nghỉ những điều mà ông ấy nói. Cũng đúng cô đặc biệt không thích thêm phiền phức, thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện nhưng khiến hắn vẫn bực bội trong lòng.

- Khanh nói xem có phải trẫm đưa nàng ấy vào cung là sai không?

- Sao có thể chứ hoàng thượng, được hầu hạ người chính là diễm phúc của trời cao ah.

Tối mấy hồi ấy Quang Đăng không lật thẻ của bất kỳ nữ nhân nào, ngày thứ 5 vì quá nhớ cô mà lại lén đi tìm cô. Ai ngờ khi hắn bước tới hoa viên thì nghe thấy chuyện bất ngờ không tưởng.

- Tỷ nói xem người đó biết mình sắp làm cha liệu có vui không?

Nghe giọng điệu vui vẻ cùng sự phấn khích của cô khiến Quang Đăng bất giác khóe miệng cười. Hắn không hiểu được tâm trạng hắn hiện giờ, có chút vui mừng cũng có sự sợ hãi. Thanh Nhi nghe thấy câu hỏi của cô thì cũng chỉ thở dài:

- Người còn nói được sao, nô tỳ lo cho sức khỏe của người hơn đấy. Từ nhỏ người đã yếu hơn những đứa trẻ khác nhưng không bệnh tật đầy người như thế này.

- Hồi đó cứu người như cứu hỏa, ta cũng đâu có ngờ được đâu.

“Cứu người, nàng ấy từng cứu ai sao?” Quang Đăng nghĩ ngợi trong đầu rồi cố gắng cúi người nhất có thể nghe ngóng thêm tình hình.


- Ngày đó là đông lạnh, có mấy ai anh hùng như muội chứ, một đứa trẻ 7 tuổi dám nhảy xuống hồ cứu một người 15 tuổi. Sau ngày đó muội sốt cao một trận, ta muốn giải thích cho họ cũng không nổi. Cuối cùng đùn đẩy công lao cứu người về phía ta.

- Ngày đó muội còn làm rớt cái túi thơm muội thêu tặng tỷ nữa đó. Thật là oan nghiệt mà, nhưng muội nhớ sau lần đó tỷ phải lén học bơi từ biểu ca muội đúng chứ?

Tiếng cười giòn giã của cô khiến Thanh Nhi sôi cả máu. Sau ngày đó đúng thật là cô ấy phải mải miết học bơi vì sợ bại lộ mọi chuyện cô sẽ bị vạ lây. Quang Đăng nghe thấy chuyện này bỗng nhiên nhớ tới chuyện gì đó rồi bật ra một câu cười nhẹ. “Thì ra người cứu mình là nàng ấy sao? Ta còn tưởng là… vậy thì…” Bỗng lòng hắn nhẹ nhõm đến kỳ lạ, đứng dậy trở về thư phòng.

Tô Cẩn không hiểu chuyện gì xảy ra, cũng không dám dò thánh ý chỉ đành ngậm ngùi theo về. Nhưng thấy tâm trạng của chủ nhân hắn vui thì hắn cũng thấy an tâm hơn, chỉ cần chủ nhân hắn vui thì làm sai gì cũng không sợ bị phạt nặng.

Ngô Từ nghe phong thanh được tin từ chỗ Tô Cẩn thì nhanh chóng hớn hở sai người chuẩn bị những món tẩm bổ đi qua chỗ cô. Cô nhìn những món ăn trên bàn rồi lại nhìn Ngô Từ một phen, Ngô Từ chỉ cười cười rồi nói:

- Nương nương, người cần phải tẩm bổ a.

Bên kia, Du Phi đã nhận được mật tin từ “nội gián” của cô ta mà tức giận đến mức hất đổ cả bàn ăn xuống đất. “Không được, con tiện nhân đó đã nhận được sự sủng ái khôn cùng. Nếu còn sinh ra hoàng tự, mà lại là hoàng tử thì càng nguy hiểm hơn. Mối nguy này, cần phải diệt”.

Du Phi như giận quá mất khôn mà sai người sang gọi cô tới, Ngô Từ như biết mọi chuyện không đơn giản mà lặng lẽ cho người truyền tin tới cho Tô Cẩn. Nhìn thấy Ngô Từ ở đó, nô tỳ thân cận của Du Phi cũng ngay lập tức sai người phong tỏa cung của cô khiến 1 con ruồi cũng không thể qua. May mắn thay Ngô Từ đã kịp sai người đi trước đó nên hắn chỉ mong sẽ tới kịp chỗ Tô Cẩn.


Ở bên này, Du Phi đã đợi sẵn cô ở đó, khuôn mặt ả hung ác nhìn chằm chằm chiếc bụng còn đang bằng phẳng của cô.

- Thần thiếp tham kiến Du Phi nương nương.

- Lễ nghi cũng tươm tất đó chứ.

- Nương nương quá khen.

“Hồng môn yến này sẽ hết thúc cuộc đời cô Du Tự Nhiên”. Khuôn mặt cô ẩn hiện ý cười, nhẹ nhàng mà khiến Du Phi tức điên. Ả nhìn khuôn mặt cười cười ấy mà tưởng tượng cái cảnh cô sẽ vênh váo trước mặt ả.

Càng nghĩ ả càng tức giận mất khống chế, sai người bắt giữ hai tay cô nhấn người cô xuống:

- Du phi, người thiết đãi thần thiếp hơi quá rồi thì phải.

- Ha, một quý nhân mới vào như ngươi, câu dẫn hoàng thượng tội ác tày trời, các phi tần khác cũng thấy ấm ức, ta đương phải thay họ đòi lại công bằng, tránh để lại sau này há thành họa phi.

- Sự sủng ái của hoàng thượng bao la như biển, chỉ vì thần thiếp có được sự ân sủng mấy hôm sao có thể sánh với người. Người thế này là lấy việc công trả thù riêng sao?

Thu Cúc thấy tình thế cấp bách, vội vàng chạy tới ôm lấy cô cầu xin:


- Du Phi nương nương xin người niệm tình, nương nương đang mang thai không thể chịu được cực hình a.

- Mang thai? Ha. Thai ở đâu ra chứ, nếu có thai thì đã trình báo lên Giai Hoàng Quý Phi lấy đâu ra khẳng định từ tiện từ như ngươi. Người đâu, lôi ả tiện tỳ gian dối này ra đánh 20 đại bản cho bổn cung. Yến quý nhân trị nô không nghiêm hôm nay bổn cung đích thân trừng trị.

- Rõ.

Chúng hạ nhân của Du Phi được nước lấn tới mà lôi Thu Cúc ra bên ngoài phạt trượng. Cô muốn vùng vẫy thoát ra nhưng thân thể yếu mềm không cho phép cô dùng khả năng ấy. Nghe tiếng thét từ Thu Cúc bên ngoài khiến lòng cô đau như cắt, chưa kịp định thần thì đã bị Lưu ma bên cạnh Du Phi vả cho 2 bạt tai.

- Dĩ hạ phạm thượng đáng phạt. Giữ chặt cô ta cho ta, hôm nay tuân theo Du Phi phải phạt thật nặng.

- Ta tự hỏi ta không đắc tội với các ngươi, ta tự hỏi ta luôn nhún nhường các ngươi đến cùng cực. Ta tự hỏi ta an phận thủ thường không tranh không đoạt. Hà cớ làm sao từng kẻ các ngươi vẫn nhắm vào ta chứ. Hôm nay, Hoàng Yến Nhi ta dù chết cũng đưa ngươi theo cùng.

“Gần đến thời cơ rồi, Miêu Miêu dùng thẻ sức mạnh cấp D”. Miêu Miêu nhận được chỉ lệnh mà xé đi tấm thẻ lệnh cấp D, lập tức sức mạnh tiềm tàng trong cơ thể như hồi phục, cô vùng dậy chạy tới tóm lấy cổ áo Du Phi mà ép xuống. Trên mặt cô đã toàn vết thương, đôi mắt hằn đỏ lên vì hận thù và tức giận. Đôi tay bóp chặt cổ cô ta, đầu tóc cô rũ rượi, quần áo xộc xệch do bị lôi kéo. Người hầu dùng sức kéo cô ra, tình cảnh hỗn loạn vô cùng.

Cô dùng sức hét lớn, như thể hỏi thay cho câu hỏi của nguyên chủ:

- Cô trả lời đi, trả lời ta đi chứ, tại sao lại ép ta như vậy, tại sao?

Aaaaaa, một tiếng thét trói tang vang lên khắp Cung Hinh Nguyệt khiến chim chóc nghe được cũng hoảng loạn mà bay tức phía. Lưu ma là ma ma trong cung, sức lực vô cũng lớn mà bẻ tay cô lên trên, Du Phi cũng thuận thế được đà mà đá văng cô ra đất.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận