Mẫu thân, con nghe nói người cho gọi con?
Tần Lan hành lễ, dịu dành lên tiếng hỏi han, ánh mắt đang nhìn xung quanh như tìm kiếm thứ gì đó, nhị phu nhân quỳ xuống bên chân Tần Lan cầu xin:
- Tỷ tỷ, nể tình Kim Liên con bé còn nhỏ dại, xin tỷ cầu tình lão phu nhân và tần bá mẫu tha cho con bé một lần, tỷ cũng nhìn Kim Liên lớn lên mà.
Nhị phu nhân ủy khuất khóc lóc dưới chân lại nhìn qua Kim Liên cũng đang run rẩy khiến bà ấy cũng mủn lòng, nhưng lại hành lễ xin phép:
- Con dâu xin phép vào trong xem tình hình của Yến Nhi trước.
- Thì ra con cũng biết mình có một đứa con gái ngoài Yến Uyển sao?
Tần lão phu nhân nhíu mày lên tiếng, tuy bà ấy yêu thương Tần Lan là thật nhưng nghiêm khắc dạy dỗ cũng là thật, bà ấy là người chỉ tin vào những điều trước mặt chứ không bao giờ tin sự bịa đặt hay nhảm nhí xung quanh.
- Con....
Tần Lan nghẹn họng, câu hỏi ấy khiến bà bế tắc không biết nói gì, cũng không biết nên biện minh thế nào đành lui vào trong phòng.
Nhìn con gái mình nằm trên giường, những vết thương trên lưng lúc ẩn lúc hiện sau vạt áo mỏng, bà lại cảm thấy trong lòng dâng lên một nỗi xót thương đến kỳ lạ.
Thân hình nhỏ nhắn, mảnh khảnh cùng khuôn mặt tái nhợt đi vì đau đớn càng khiến cho lòng bà dâng lên sự khó chịu đến kỳ lạ.
Có lẽ bà hối hận rồi hối hận vì tin những lời biện đặt bên ngoài mà bỏ rơi đứa con gái của mình, hối hận vì không chứng kiến thấy tận mắt mà tin tưởng lời hạ nhân bịa đặt khiến cho con gái của mình mười mấy năm phải chịu khổ, chịu tủi nhục ấm ức từ một người thứ nữ.
- Mẫu thân...
Giọng nói yếu ớt của cô vang lên khiến bà cắt đứt dòng suy nghĩ vội vàng đến bên cạnh cô.
- Người đừng đến đây sẽ mang lại xui xẻo cho người đấy, lão đạo sĩ ấy có nói con khắc cha khắc mẹ nên người đừng có đến con không muốn người gặp nguy hiểm.
Nụ cười dịu dàng ấy khiến bà hối hận, đôi tay nắm chặt nói lời nhẹ nhàng mùi mẫn:
- Mẫu thân xin lỗi con, mấy năm nay đã khổ cho con rồi, con yên tâm, ta sẽ làm chủ cho con, từ nay sẽ không có chuyện họ đến bắt nạt con gái ta nữa.
Nước mắt cô chảy thành dòng, nụ cười tươi nở trên khóe môi rồi nhắm mắt lại, bà nhìn lại căn phòng mộc mạc đơn sơ, lại so với viện tử của Kim Liên - rõ là thứ nữ nhưng lại khác một trời 1 vực.
Bà nhìn đứa con gái nhỏ ngủ say rồi cất bước ra ngoài, ánh mắt lúc này đã đanh lại, chẳng còn nét dịu dàng khi bước vào nữa.
- Kim Liên, ngươi thật to gan, con bé là con của ta vậy mà ngươi dám đánh nó, thì ra đối với ngươi chủ mẫu như ta chẳng là gì, mẹ ngươi mới là chủ mẫu đúng chứ.
Hay ngươi cho rằng ta không bao giờ biết chuyện này nên lộng hành ngang ngược rồi đổ ngược lại con bé.
Nói đoạn Tần Lan quay người lại, cất lời với lão phu nhân:
- Mẫu thân, xin cho phép con dâu xử trí chuyện này, đòi lại công bằng cho đứa trẻ trong kia.
Lão phu nhân lúc này cũng không nói gì, chỉ nghiêm nghị gật đầu rồi cùng Tần lão phu nhân trở lại viện của mình, trước khi đi còn ngoảnh lại nhìn viện tử của cô một lần nữa mới bước đi hẳn.
Khi thấy bóng hai người đi khuất, Tần Lan phất tay, giọng nói đầy tức giận:
- Người đâu, chuyển Kim Liên trở lại Đình Uyển của nhị phu nhân, cấm túc trong Đình Uyển cho đến khi điều tra xong, toàn bộ hạ nhân của nhị tiểu thư lôi xuống tra khảo kĩ càng, tra khảo xong nữ đánh 50 bản đưa vào kĩ viện.
Hạ nhân tức tốc làm theo mệnh lệnh chủ mẫu, nhị phu nhân tím tái mặt mày, chuyện xảy ra quá nhanh khiến bà ta chưa kịp phản ứng.
Bà ta không hiểu rốt cuộc Tần Lan nhìn thấy điều gì khiến bà tức giận như vậy, nhưng bà ta cũng biết ý mà im lặng, lặng lẽ đưa Kim Liên trở về.
Trong Đình Uyển Viện tiếp đập phá đồ đạc vang lên không ngớt, Kim Liên giận dữ đánh đập cả hạ nhân khiến trong viện gà chó không yên, nhị phu nhân cũng tiến lên trấn tĩnh ả lại:
- Con gái, ngoan nào, chỉ là cấm túc mấy ngày, cha con yêu thương con nhất, mấy ngày nữa cha con trở về mẹ sẽ đi cầu tình cho con, được không?
- Cái con tiện nhân đó, khuôn mặt đã xấu xí dùng mạng che lại còn mang mệnh khắc cha mẹ, vậy mà còn dám tạo phản, qua lần này xem con có dần chết ả không, còn cả con ả nha hoàn A Man đó nữa, dám chạy đi cầu cứu, con sẽ đánh chết ả, mấy ả nô tỳ đến ngay cả ngăn 1 con nha hoàn cũng không ngăn được, đáng chết, tất cả đều đáng chết.
- Kim Liên, không được nói linh tinh, hiện tại chúng ta đang bị giam lỏng, tai vách mạch rừng, không được kích động, khi con được tự do con xử chúng thế nào chả được chứ, ha, ngoan nào con gái ngoan của mẹ.
Ngu thị nhẹ nhàng an ủi con gái, ôm ả vào lòng vỗ về, ả sinh cho Hoàng lão gia 2 người con 1 trai 1 gái lại rất biết lấy lòng nên vô cùng được sủng ái (đương nhiên sẽ không cẩu huyết đến nỗi sủng thiếp diệt thê nha mọi người).
Lan Đình Viện lúc này đương nhiên cũng không yên bình gì, Tần Lan vô cùng tức giận trở lại đình viện của mình, Hoàng Mai Anh vừa đi thưởng hoa trở về cũng nhanh chóng nghe được tin mà đi tới, sau khi nghe kĩ mọi chuyện, càng nghe càng khiến khuôn mặt cô ấy đen lại.
Sau một hồi tâm sự giải tỏa cùng Tần Lan, Mai Anh cũng trở về viện tử của mình, tâm trạng phức tạp, một cảm xúc khó tả dâng lên trong lòng cô ấy, sau khi ngồi trong viện một hồi cũng không nhịn được lặng lẽ đến nhìn muội muội 1 lúc rồi trở về..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...