Xuyên Nhanh - Vạn Kiếp Để Tìm Anh


Kim Dung bước xuống, Thái Thanh cũng ôm cây đàn lên tiếng, trên khuôn mặt còn nở nụ cười tươi tắn:
- Tổ mẫu, Hoàng lão phu nhân, con và Yến Nhi cũng có một món quà nho nhỏ tặng người.
- Được rồi, 2 đứa trẻ nghịch ngợm này thậm thụt mấy ngày nay, còn không mau lên, định làm trò trước mặt hoàng thượng sao.
Thái Thanh bĩu đôi môi hồng rồi nhanh chóng ngồi xuống, tấm vải đỏ mềm mại cũng được thả xuống từ khi nào, bao phủ khoảng không trong sảnh lớn khiến mọi người cũng ngỡ ngàng.
- Có chuyện gì vậy chứ?
- Ta làm sao mà biết được, hoàng thượng không nói gì thì chúng ta không cần lo lắng.
- Nhìn kìa nhìn kìa.
Tiếng đàn vang lên, giữa sảnh lớn ẩn hiện bóng hình nhỏ nhắn mềm mại của một người thiếu nữ, những tấm vải đỏ mềm mại cũng bao quanh khiến bóng hình ấy càng trở vê mờ ảo hơn.
- Đây là Kinh Hồng vũ sao?
- Đúng đó, bài này đúng là điệu Kinh Hồng rồi.
Tiếng bàn tán xôn xao dưới sảnh càng làm cho sự thu hút của mọi người lan rộng, muốn tiến sát xem người con gái sau những tấm vải lụa mỏng là ai.

Tiếng đàn vẫn du dương, êm dịu hòa cùng điệu múa khiến người ta ngây ngất như lạc chốn bồng lai.

- Là Yến Nhi.
Tần lão phu nhân bất ngờ, lời nói thốt lên khiến mọi người ngơ ngác, Tần lão thái gia cũng giật mình nghi hoặc, muốn nhìn rõ người con gái ấy.

Tiếng đàn đột nhiên dâng trào khiến mọi người như thoát ra dần ảo ảnh ấy, hình ảnh đã thay đổi, bộ y phục xanh lam nhẹ nhàng thanh thoát đã không còn nữa.

Thay vào đó là bộ y phục đỏ thẫm, ánh mắt sắc lẹm, điệu múa mạnh mẽ khiến người xem như lại bị cuốn vào một ảo ảnh khác, một chiến trường ác liệt, những người chiến binh kiên cường bất khuất xông ra chiến trận bảo vệ quê hương, tiếng đàn đột nhiên dịu dần, điệu múa cũng dần uyển chuyển lại, sự nhẹ nhàng giống như xoa dịu mỗi con người, từng đàn bướm đủ màu sắc cũng kéo theo bao quanh sảnh lớn, bóng hình trong sảnh hiện lên rõ nét.
Những chú bướm bay quanh khiến khung cảnh càng trở nên thơ mộng hữu tình, khung cảnh thay đổi càng khiến người ta ngây ngất, hoàng thượng cũng nhìn không chớp mắt điệu múa ấy, ngay cả người nhà cô cũng bất ngờ không thốt nên lời.

Những chú chim ca hát bao quay, những đàn bươm bướm bay lượn vô tình làm rơi chiếc khăn che mặt khiến khuôn mặt xinh đẹp, thanh tú ấy hiện lên.
- Ôi, vẻ đẹp của tứ cô nương nhà Trấn Quốc Công ai đồn thổi là xấu xí vậy chứ.
- Đúng vậy, xinh đẹp tựa tiên nữ, khéo khi còn đẹp hơn cả Kim Dung tiểu thư nữa đó.
- Ai lại độc mồm độc miệng đồn thổi thế chứ, rõ ràng xinh đẹp yêu kiều lại tài năng như vậy.

Thế mà...
Ngay cả trạng nguyên năm nay, cũng không nhịn được mà thốt lên một câu thơ
- Khuôn mặt nàng nhìn nghiêng tuyệt mỹ
Ngũ quan sáng rọi, đường nét thanh tao
Má nhung phơn phớt sắc anh đào
Làn môi tươi tắn cười như ngọc
Tuyệt sắc giai nhân chính là nàng
Ta ngắm mà tưởng sắc xuân sang.
- Quả đúng là ta ngắm mà tưởng sắc xuân sang, hay, thơ hay
Cô nghe mọi người bàn tán rộn ràng cũng đáp lễ:
- Đa tạ, Châu đại nhân quá khen rồi.

A Man lo lắng nhìn lên sảnh lớn, đôi tay bám chặt váy Xuân Hương khiến cô ấy cũng phải nắm lại tay cô ấy thì thầm:
- Phóng lao phải theo lao, lúc này tiểu thư nhìn xuống phát hiện rồi, không được loạn, đem lễ vật lên, nhanh lên.
Thái Thanh cũng đứng dậy, nhìn thấy khuôn mặt rơi mất mạng che của cô cũng đoán được đại khái chuyện gì đang xảy ra, thấy khuôn mặt bình tĩnh của cô cũng nhanh chóng đến bên.
- Muội không sao chứ? - Thái Thanh hỏi khẽ.
- Muội không sao, giờ không thể làm gì, chúng ta nhanh một chút.
Nói đoạn cô mỉm cười, vỗ tay, một chức tranh thêu tượng Phật và một bức vẽ đoàn viên được đưa lên.

Chúng đẹp đến nỗi đều khiến mọi người kinh ngạc, trầm trồ khen ngợi, cô cũng tươi cười cất lời.
- Tổ mẫu, bức tranh "gia đình đoàn viên" con kính tặng người, con biết người luôn hi vọng gia đình hòa thuận, vui vẻ, con vẽ không đẹp, mong người không chê con.
- Không, rất đẹp, rất đẹp, mau, mau người đâu, đưa chúng đến đây.
- Ngoại tổ mẫu, người thích Phật Pháp, bức tranh tượng Phật con thêu tăng người.
- Được, được, chỉ có con hiểu ta.
- Nào, mau, đến đây ngồi bên cạnh ta - hai vị lão phu nhân đều đồng thanh nói.
- Hai người có thiên vị quá không vậy chứ.
Mọi người cũng phải bật cười trước câu nói thẳng thừng của Thái Thanh.

Cô cũng mỉm cười tươi tắn mà nắm lấy tay Thái Thanh bước dần về chỗ ngồi.
Yến tiệc vẫn tiếp tục, Miêu Miêu thấy cô không chú tâm đến bữa tiệc mà chỉ chú ý vào đĩa bánh trước mặt mà nhắc nhở:

- Ký chủ, mọi người đều đang ngắn nhìn cô, sao cô bình lặng quá vậy, lại còn nhìn chằm chằm đĩa bánh thế.

Ánh mắt 2 người kia sắp ăn tươi nuốt sống người rồi.
- Ta biết chứ
- vậy tại sao người còn....!Người lại có kế hoạch gì rồi đúng không?
- Chiếc váy đó họ không vạch trần ngươi có biết tại sao không?
Miêu Miêu lắc đầu, cô cũng im lặng không nói gì, đoạn rồi quay sang nắm lấy tay hai người bên cạnh, ánh mắt lấp lánh, giọng nói nho nhỏ thì thầm:
- Tổ mẫu, ngoại tổ mẫu, con ăn chút bánh được không?
- Sao con lại hỏi vậy, ta có cấm con ăn không?
Cô lắc đầu, Hoàng phu nhân cũng xoa đầu cô, nụ cười bất lực nhìn cô giống như nhìn một đứa trẻ xin ăn kẹo rồi gật đầu đồng ý.

Cô cũng cầm một miếng bánh lên ăn bỏ vào miệng, ở một góc nào đó có kẻ nở một nụ cười nham hiểm..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận