Quân Khanh Mặc tiếp nhận đàn, cẩn thận đánh giá một phen, ánh mắt chăm chú nhìn bông hoa đào sinh động như thật được điêu khắc trên đàn, liên tưởng đến họ của Diệp Mộ Sanh, hơi kinh ngạc nói "Đây là 'Đào Ẩn', ngươi là người của Thanh Trần Diệp gia?"
Diệp Mộ Sanh nhẹ nhàng cười nói "Không nghĩ tới còn có người nhớ rõ về Diệp gia."
"Thanh Trần Diệp gia năm đó chính là đại tộc số một, số hai trên giang hồ, Diệp Đào Ẩn còn trở thành người đánh đàn giỏi nhất thiên hạ vô địch thủ." Quân Khanh Mặc nhàn nhạt nói, sau đó ánh mắt dừng trên người Diệp Mộ Sanh. Hắn nhớ không lầm là Diệp gia bị diệt môn mà?
Nhìn thấy nghi hoặc trong mắt Quân Khanh Mặc, Diệp Mộ Sanh nói "Ôm ta trở về, từ từ ta giải thích cho ngươi."
Đợi sau khi trở lại thanh lâu, Diệp Mộ Sanh nửa quỳ ở trên giường, từ từ cởi quần áo để Quân Khanh Mặc sát dược cho mình đồng thời chậm rãi nói thân thế của mình cho Quân Khanh Mặc nghe.
Diệp Mộ Sanh xoay người, sau khi nhìn thấy đau lòng trong mắt Quân Khanh Mặc, trong lòng cười thầm, sau đó vòng tay ôm lấy eo hắn, ngẩng đầu dán môi mình lên cánh môi lạnh lẽo kia.
Cậu bảo Quân Khanh Mặc sát dược cho mình chính là vì muốn cho Quân Khanh Mặc xem vết thương lưu lại trên lưng mình để hắn đau lòng. Hơn nữa cậu kể cho hắn nghe chuyện Diệp gia bị diệt môn, chuyện cậu từng chính mắt nhìn thấy mẫu thân bị giết, một quá khứ bi thảm giống Quân Khanh Mặc để cho hắn có cảm giác đồng bệnh tương liên với cậu, từ đó có thể kéo gần khoảng cách giữa cậu và hắn.
Quân Khanh Mặc rũ mắt, buông bình dược, thật cẩn thận ôm Diệp Mộ Sanh vào trong lồng ngực, hưởng thụ cảm giác ấm áp nhè nhẹ truyền đến từ trên môi Diệp Mộ Sanh.
"Ta hoài nghi hắc y năm đó diệt môn Diệp gia là Yên Vũ Kỳ gia, cho nên ta mới tới Giang Nam." Diệp Mộ Sanh rời khỏi môi Quân Khanh Mặc nói.
"Ta giúp ngươi giết toàn bộ Kỳ gia." Ánh mắt Quân Khanh Mặc dừng lại ở trên môi hồng nhuận của Diệp Mộ Sanh, nhàn nhạt nói.
Thấy Quân Khanh Mặc phong khinh vân đạm nói muốn diệt môn Kỳ gia, Diệp Mộ Sanh cười nói "Hiện tại ta chưa thể xác định có phải là Kỳ gia hay không".
"Mặc kệ có phải Kỳ gia hay không, diệt rồi nói". Quân Khanh Mặc nói "Những gia tộc nào mà ngươi còn hoài nghi, ta sẽ giúp ngươi tiêu diệt chúng."
"Không cần, ta muốn đích thân báo thù rửa hận cho Diệp gia". Diệp Mộ Sanh nhíu nhíu mày "Hắc y năm đó ta chắc chắn sẽ làm chúng sống không bằng chết, ta chỉ tha cho con cháu bọn chúng vì chuyện năm đó không liên quan đến họ".
Tuy rằng Quân Khanh Mặc có ý tốt muốn giúp mình nhưng Diệp Mộ Sanh lại không muốn nhìn thấy trên tay Quân Khanh Mặc lại dính đầy máu tươi. Oan có đầu, nợ có chủ, Diệp Mộ Sanh không muốn đả thương người vô tội.
"Ngươi quá mềm lòng". Nhìn Diệp Mộ Sanh nhăn đuôi lông mày lại, Quân Khanh Mặc nhấp nhấp miệng, con ngươi tối lại, Diệp Mộ Sanh chung quy vẫn là thần y tế thế cứu nhân không giống ác ma giết người như hắn.
Thấy sắc mặt Quân Khanh Mặc có chút không ổn, Diệp Mộ Sanh vội vàng nói sang chuyện khác, cầm lấy bình sứ ở trên giường, cười nói "Ngươi cũng cởi quần áo ra đi, ta sát dược cho ngươi".
Thời điểm làm tình bởi vì Diệp Mộ Sanh quá đau nên đã không tự chủ được dùng sức cào Quân Khanh Mặc.
Quân Khanh Mặc tất nhiên không dám để Diệp Mộ Sanh nhìn thấy lưng hắn vì thế đoạt bình sứ trong tay Diệp Mộ Sanh, ngón tay lặng lẽ tìm kiếm huyệt ngủ của Diệp Mộ Sanh.
"Hôm nay ngươi cũng mệt mỏi rồi, ngủ một lát trước đi, khi nào dùng bữa ta gọi ngươi".
"Không cần..." Diệp Mộ Sanh còn chưa có nói xong liền cảm giác một trận buồn ngủ đánh úp lại, sau đó nhắm mắt ngã vào lòng Quân Khanh Mặc.
"Ngươi không cần ta hỗ trợ thì ta sẽ không nhúng tay vào chuyện báo thù của ngươi nhưng nếu ngươi bị thương, bị người ta cản trở thì ta chắc chắn sẽ làm Kỳ gia biến mất trên đời này". Quân Khanh Mặc ôm Diệp Mộ Sanh, đặt tay ở trên đầu Diệp Mộ Sanh, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài, thanh âm lộ ra sự lạnh lẽo.
*********
Editor có lời muốn nói: có ai nhớ mình không QwQ, rất xin lỗi mng 4 ngày mới up, mình bận đi học quá (□_□)
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...