Edit by Cá Trèo Cây
Mấy ngày sau, hoa mai trong viện vẫn nở khắp nơi, hương thơm cũng như lúc ban đầu. Tuyết trắng đầy trời đã ngừng rơi, Diệp Mộ Sanh cũng nên khởi hành.
Bên ngoài tiểu viện, Diệp Mộ Sanh mặc một bộ hồng y, dùng vải bố bao bọc đàn, ở trước mặt lão giả bỗng nhiên quỳ xuống, lạy ba cái “Cảm tạ sư phụ cùng sư nương nhiều năm giáo dưỡng, đồ nhi không có gì báo đáp. Đợi tâm nguyện của đồ nhi hoàn thành, báo thù xong, chắc chắn sẽ mang rượu ngon trở về vấn an sư phụ cùng sư nương.”
“Ai…… Vi sư biết ngươi định muốn đi báo thù, oan oan tương báo khi nào dứt (*). Tuy ngươi thiên phú dị bẩm, nhưng sức lực một mình ngươi như thế nào có thể đấu lại bọn họ.” Lão giả lắc lắc đầu, hơi hơi thở dài nói. Đồ nhi nhà mình từ nhỏ liền thập phần khắc khổ luyện đàn, học y thuật, chính là để một ngày nào đó có thể xuống núi báo thù rửa hận.
(*)“Oan oan tương báo” ý muốn nói oán thù nên cởi chứ không nên buộc
“Thù diệt môn, không thể không báo. Bất quá thỉnh sư phụ yên tâm, ta đều có chừng mực, sẽ không vì ý chí báo thù mà đẩy mình vào bên trong nguy hiểm.” Diệp Mộ Sanh nắm chặt tay, trong mắt phiếm kiên định, câu môi cười nói.
“Ai, thôi thôi, ngươi cũng không phải người lỗ mãng, muốn báo thù liền đi thôi. Ngươi chính là đồ đệ của ta - độc y thánh thủ Bạch Sầu, vi sư đối với ngươi vẫn là có tin tưởng.” Bạch Sầu đứng dậy nâng Diệp Mộ Sanh lên nói. Thù diệt môn, quên thật là khó a!
“Tạ ơn sư phụ.” Diệp Mộ Sanh cảm tạ nói.
“Đi đi thôi, trên đường cẩn thận, vi sư cùng sư nương ngươi ở trên núi chờ ngươi mang theo rượu ngon trở về.” Nói xong lão giả liền biến mất trong hư không.
Mắt nhìn chỗ sâu trong hang núi, Diệp Mộ Sanh nhấp nhấp miệng, thu liễm cảm xúc phức tạp trong mắt. Xoay người, nháy mắt khóe miệng lại nhẹ giương, mặt mày mỉm cười, hồng y tung bay theo gió.
Mà khi thân ảnh Diệp Mộ Sanh dần dần rồi hoàn toàn biến mất, lão giả Bạch Sầu lại ôm một vò rượu, nằm ở một chỗ trước mộ, nhắm mắt lại không tiếng động, cô tịch mà uống rượu. Có mồ sẽ tự có bia mộ, mà trên bia mộ này viết, Bạch Sầu chi thê mộ.
Vị diện này nữ chủ họ Tô tên U Nhiễm, là tiểu nữ của Tô Thanh Hàng - trang chủ Tô Nguyệt sơn trang. Từ nhỏ nữ chủ thiên tư thông minh, nhận hết sủng ái nhưng không nuông chiều, ở nhà bị phụ thân bắt buộc, nàng phải khổ luyện ám khí phiến pháp của Tô gia, luyện cho đến khi một tay thực hiện tốt.
Năm ấy nữ chủ đến tuổi cập kê, từ biệt cha mẹ, nữ phẫn nam trang (*), cầm một phen bích phiến trong tay, một mình phiêu bạt giang hồ. Sau đó nữ chủ hành hiệp trượng nghĩa (**) thì gặp nam chủ, cũng chính là đệ nhất của tứ đại công tử trong giang hồ, người sở hữu kiếm Ngưng Hàn - Giang Diệc Hàn.
(*) giả trai
(**) làm việc tốt, ra tay cứu giúp
Nam chủ tự nhiên nhìn ra nữ chủ là nữ nhân, nhưng cũng không vạch trần. Hai người xưng huynh gọi đệ, cùng nhau lưu lạc giang hồ, cũng thuận tay cứu nam nhị thần y - Diệp Mộ Sanh đang bị Ma Giáo bao vây.
Hai người sớm chiều ở chung, dần dần sinh ra hảo cảm lẫn nhau, nữ chủ cũng thẳng thắn thân phận của mình. Sau đó nam chủ có việc không thể không rời đi, nữ chủ gặp được vai ác - giáo chủ Ma giáo Quân Khanh Mặc cùng mẫu thân hắn.
Vai ác Quân Khanh Mặc một thân bạch y, như tiên hạ phàm.
Lúc đó mẫu thân hắn muốn mua điểm tâm lại quên mang tiền, nghe thấy thanh âm người bán hàng rong răn dạy, nữ chủ hảo tâm thanh toán tiền giúp vai ác.
Nữ chủ cho rằng vai ác một thân bạch y là người tốt, nàng lại không biết chính nam tử một thân bạch y này mấy ngày sau mang theo Ma giáo liên tục diệt mấy thế lực lớn trên giang hồ, trong đó liền bao gồm Tô Nguyệt sơn trang của nữ chủ.
Nghe nói Tô Nguyệt sơn trang bị diệt, nữ chủ tâm hoảng ý loạn vội vàng chạy về đã không kịp. Nàng quỳ gối nhìn nhà bị lửa lớn đốt sạch, chỉ để lại một mảnh hài cốt của cha mẹ, nữ chủ khóc đến thương tâm và muốn chết.
Lúc này nam chủ chạy đến, giữ chặt nữ chủ muốn đi báo thù tà giáo, ôm lấy nữ chủ, hứa hẹn mình sẽ trợ giúp nàng báo thù.
Chỉ là làm hai người không nghĩ tới chính là, vừa rời khỏi Tô Nguyệt sơn trang, liền gặp vai ác cùng mẫu thân hắn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...