Cố Mạch Hàn vừa lái xe, vừa gọi điện thoại cho Diệp Mộ Sanh, gọi hơn 20 cuộc vẫn không có người nghe máy, Cố Mạch Hàn ném điện thoại ở một bên, tăng tốc.
Nắm chặt vô-lăng, mắt nhìn về phía trước, ngắm nhìn cảnh đêm ngoài cửa sổ xe, trong mắt Cố Mạch Hàn lập loè ngập đầy lo lắng, trong lòng càng thấp thỏm bất an.
Mộ Mộ, em cố ý không nghe điện thoại của tôi, hay là ngủ rồi, hay là…… đã xảy ra chuyện.
Không, Mộ Mộ sẽ không có chuyện gì!
Mộ Mộ, em chờ tôi, tôi sẽ tới tìm em……
Hơn hai mươi phút sau, cuối cùng Cố Mạch Hàn cũng tới bên ngoài tiểu khu của Diệp Mộ Sanh. Cầm lấy điện thoại xuống xe, ‘rầm’ một tiếng đóng cửa lại, Cố Mạch Hàn vội vã chạy tới cổng.
Bây giờ là nửa đêm, bảo vệ tiểu khu đã nghỉ ngơi. Mà Cố Mạch Hàn lại không phải người sống trong tiểu khu, không có chìa khóa căn bản không được vào.
Cố Mạch Hàn lòng nóng như lửa đốt dùng sức đánh mạnh vào cổng tiểu khu, lấy điện thoại ra gọi tiếp cho Diệp Mộ Sanh, vẫn không có người nghe máy.
“Đã trễ thế này, Mộ Mộ hẳn là không ra ngoài……” Cho dù gọi bao nhiêu cuộc cũng không có người nghe, nhưng Cố Mạch Hàn vẫn không từ bỏ, tiếp tục gọi điện thoại, thẳng đến lúc đầu dây bên kia truyền đến một giọng nói.
【 thuê bao quý khách vừa gọi đã tắt máy……】
Dưới ánh trăng mông lung, gió lạnh vô tình mà thổi mạnh mẽ, Cố Mạch Hàn một mình đứng ở cổng tiểu khu, nhìn màn hình điện thoại suy đoán: “Là điện thoại hết pin, hay là Mộ Mộ tắt máy, hay là Mộ Mộ thật sự đã xảy ra chuyện?”
Cố Mạch Hàn cắn môi, nhíu mày, bật đèn pin, nương theo ánh sáng yếu ớt nhìn hàng rào trước cổng tiểu khu.
Hàng rào này chắc mình trèo vào được nhỉ……
Ngay khi hắn định thử xem mình có thể trèo vào hay không, thì chuông điện thoại đột ngột vang lên.
Ánh mắt chạm đến hai chữ Mộ Mộ trên màn hình, Cố Mạch Hàn nháy mắt tim đập mạnh, mở to hai mắt, lập tức bấm nghe.
Còn không chờ người kia mở miệng, Cố Mạch Hàn sốt ruột: “Mộ Mộ, em không sao chứ?”
【 không sao. 】
Sau khi giọng nói quen thuộc của Diệp Mộ Sanh vang lên bên tai, trái tim đang treo lơ lửng của Cố Mạch Hàn mới được buông xuống. Nhưng trong giọng Diệp Mộ Sanh mang theo một chút âm mũi, lại làm Cố Mạch Hàn nhíu mày.
“Mộ Mộ, em khóc à?” Cố Mạch Hàn thật cẩn thận hỏi.
【 vì sao tôi phải khóc? 】
Cảm giác được Diệp Mộ Sanh sắp xù lông, Cố Mạch Hàn nói: “Mộ Mộ, thực xin lỗi. Thật ra hôm nay tôi không có chuyện gấp, chỉ là trong lòng tôi quá loạn, trong lúc nhất thời không thể tiếp thu nhiều như vậy, nên mới rời khỏi YY.”
【 không thể tiếp thu nhiều như vậy? Anh nói gì thế? Bài hát kia không phải tặng cho anh. 】
Cố Mạch Hàn ngẩn ra, ngay sau đó dịu dàng cười nói: “Mộ Mộ, tôi ở dưới lầu nhà em, tôi không vào được, em xuống dưới đón tôi được không?”
Mặc dù Mộ Mộ nói như vậy, nhưng hắn lại không tin. Suy cho cùng thì từ hành vi của Mộ Mộ cùng lời của Miên Miên đều nhìn ra được, bài hát kia chính là dành cho hắn.
【 dưới lầu nhà tôi á!】
“Ừ, dưới lầu nhà em. Mộ Mộ, em xuống dưới đón tôi được không? Tôi có vài lời muốn nói với em. Đúng rồi, lúc xuống dưới nhớ mặc áo khoác, bây giờ gió lạnh lắm.” Cố Mạch Hàn nói.
【 Hàn Hàn, anh có thể đừng dịu dàng như vậy được không……】
Cố Mạch Hàn vừa định trả lời, lại phát hiện Diệp Mộ Sanh cúp máy. Cố Mạch Hàn lập tức gọi lại, nhưng không ai nghe.
Mím môi, nắm chặt điện thoại, trong lòng Cố Mạch Hàn có một tia mong đợi, đứng trong gió lạnh, nhìn về phía cửa trong tiểu khu.
Mộ Mộ liệu có xuống dưới đón mình không……
Đại khái 2-3 phút sau, khi Cố Mạch Hàn mượn ánh trăng thấy cửa tiểu khu được mở ra, Diệp Mộ Sanh cầm đèn pin bước ra, giương môi cười.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...