Edit: Tiêu Lạc
Beta: Cá
______
Quân Khanh Mặc cùng Thu Chỉ Vọng đều bị tiếng đàn ở xa làm phân tâm, cũng không chú ý tới xung quanh bốn phía có vài vị cao thủ võ lâm đang tràn tới đánh úp Quân Khanh Mặc.
“Giáo chủ cẩn thận!” Một người Ma giáo kêu lên.
Cũng may tiếng hét này to, làm Quân Khanh Mặc kịp thời lấy lại tinh thần, bật người lên, tránh thoát khỏi sự công kích của mấy người đó, nhưng vẫn vô ý bị chưởng môn Nga Mi dùng trường kiếm làm cánh tay bị thương.
Máu tươi nhiễm đỏ bạch y của Quân Khanh Mặc, hắn nhíu mày rồi quay người đạp chưởng môn Nga Mi một chưởng, đá bay trường kiếm trong tay y sau đó đạp y một chưởng nữa.
Tiếng đàn càng ngày càng mạnh, người có chút công lực nghe thấy tiếng đàn thì lạnh run, mặc dù không bị điểm huyệt nhưng lại không thể nhúc nhích, có thể thấy được cầm kỹ của người đánh đàn kia vô cùng thâm hậu.
“Người đánh đàn là ai? Yên Vũ Kỳ gia không phải đã bị….”
“Ai rảnh để ý người đó là ai, bây giờ đại ma đầu kia đang bị thương, mau tranh thủ giết hắn nhanh!”
“Chỉ bằng các ngươi? Hừ!” Quân Khanh Mặc vung trường kiếm lên, ngoài mặt khinh thường nói, trong lòng lại lo lắng. Nương tử tới, làm sao bây giờ…
“Ma đầu ngươi đừng có vội tự cao tự đại, chúng ta cùng nhau xông lên!”
Đột nhiên tiếng đàn ngừng lại, trong không trung truyền đến một giọng nói dễ nghe như ngọc châu rót vào mâm ngọc: “Tất cả dừng tay lại cho ta!”
Mọi người quay đầu lại nhìn, thấy Diệp Mộ Sanh một thân hồng y ôm đàn từ trên trời giáng xuống, nhẹ nhàng mà hạ trên tường thành.
Thấy Diệp Mộ Sanh mỉm cười với mình, Thu Chỉ Vọng nhẹ nhàng thở ra, Mộ Sanh rốt cuộc cũng tới…
Ánh mắt Quân Khanh Mặc vẫn luôn dõi theo Diệp Mộ Sanh, nhưng Diệp Mộ Sanh lại không thèm liếc nhìn tới chỗ hắn một cái, mười ngón tay cậu nhẹ nhàng xoa đàn nói: “Đánh đánh giết giết có cái gì tốt, không bằng ta đàn một khúc cho các vị đi.”
“Này không phải Diệp thần y sao?”
“Đúng vậy! Sao y lại tới đây?”
Quân Khanh Mặc nắm chặt chuôi kiếm, cắn chặt răng, vốn dĩ trong mắt chỉ có băng giá khiến người ta ớn lạnh bây giờ lại hiện lên tia ủy khuất nhè nhẹ. Nương tử giận rồi…
Diệp Mộ Sanh rũ mắt, ánh mắt trộm nhìn lướt qua Quân Khanh Mặc, khóe môi nhẹ cong lên, tiếng đàn du dương chậm rãi từ đầu ngón tay truyền ra rồi tiến vào trong tai mọi người.
Quân Khanh Mặc thấy mọi người xung quanh nhìn chằm chằm vào nương tử nhà mình, lập tức đen mặt, cả người toát ra hơi thở lạnh lẽo đến tận xương tủy. Hắn muốn giết sạch toàn bộ bọn họ!
Người chính đạo biết Diệp Mộ Sanh là thần y, bởi vậy cũng không ngăn cản cậu đánh đàn. Mà người Ma giáo đã gặp qua Diệp Mộ Sanh, biết cậu có quan hệ mập mờ với giáo chủ cho nên cũng không dám tùy tiện ra tay.
Một vị võ lâm thấy Quân Khanh Mặc nhìn chằm chằm Diệp Mộ Sanh nên nảy sinh ý định đánh lén, nhưng chân còn chưa kịp bước, tiếng đàn đã len lỏi ở trong đầu, ý định đánh lén trong lòng tức thì tan biến.
“Cầm kỹ của Mộ Sanh lại tiến bộ.” Thu Chỉ Vọng nhìn Diệp Mộ Sanh cười nói.
Một lát sau sát khí trong mắt mọi người chậm rãi tan đi, dần dần bình tĩnh trở lại. Diệp Mộ Sanh cũng dừng động tác, nhưng tiếng đàn du dương lại giống như phượng hoàng giương cánh, tiếng vọng tản khắp không trung, thật lâu chưa biến mất.
“Đây là Thanh Trần Diệp gia Diệp Lạc Vô Thanh!” Chưởng môn Võ Đương đã luống tuổi kinh ngạc nói.
“Thanh Trần Diệp gia á?” Một người khác kinh ngạc nói.
…………
Sau khi Diệp Mộ Sanh đàn xong, Quân Khanh Mặc vận khinh công trực tiếp nhảy lên tường thành, nhưng Diệp Mộ Sanh lại không hề bố thí một ánh mắt cho hắn, cậu trực tiếp ôm đàn nhảy xuống, xoay mình đến bên cạnh Thu Chỉ Vọng.
“…” Quân Khanh Mặc một mình đứng ở trên tường thành mím môi, nhấp nhấp miệng.
Diệp Mộ Sanh nhìn lướt qua bốn phía, đi tới đối mặt với toàn bộ võ lâm: “Xin lỗi, là ta đến chậm.”
Người tập võ thính lực vốn vô cùng tốt, bởi vậy đương nhiên Quân Khanh Mặc cũng có thể nghe thấy lời của Diệp Mộ Sanh. Trong nháy mắt nghe thấy câu nói đó, lại nghĩ đến Diệp Mộ Sanh không thèm để ý tới mình, lập tức trong lòng Quân Khanh Mặc không khỏi đau xót.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...