Ngôn La cúi người xuống buộc dây giày, ước chừng buộc khoảng năm phút đồng hồ.
Chờ cho Tống học trưởng ngồi xe lăn đọc xong bài phát biểu chào mừng với tư cách là một nghiên cứu sinh, các nữ sinh kích động đứng lên vỗ tay tặng hoa, cô mới chậm rãi từ trên mặt đất đứng dậy.
Ngôn La như kẻ gian giữa biển người vô hạn, khẽ yên lặng hướng phía khán đài ngắm một vòng, Tống học trưởng đã không còn ở trên khán đài.
Tức khắc cô thở dài một hơi nhẹ nhõm.
"Em họ, em làm gì mà cột dây giày lâu vậy?" Triệu Hương Phụ kỳ quái nhìn cô, "Buộc có mấy cái dây mà cũng lâu vậy sao?"
"Dây giày bị quấn vào nhau nên khó gỡ thôi." Ngôn La thuận miệng nói qua loa có lệ, ánh mắt băn khoăn nhìn trên khán đài, cô sợ Tống học trưởng đi mà quay lại sẽ bắt được nàng.
Lễ đường nhiều người như vậy, chắc anh ta không phát hiện ra cô đâu?
Cô cứ nghĩ như vậy, thình lình từ phía sau truyền đến một âm thanh khiến cô chết điếng người ---.
"Đã lâu khôn gặp, em họ."
"..."
Các nữ sinh xung quanh thét chói tai, quả thực có thể đem trần nhà của khán dài bay cao bay xa bay luôn.
Ngôn La cứng đờ mà quay người lại, lúc này khuôn mặt Tống Triều Từ cực kì hấp dẫn, từng chút từng chút một nhìn vào mắt cô. Bạn đang đọc truyện được đăng trên dembuon cham vn.
Triệu Hương Phụ hiển nhiên không nhận ra người này chính là người mà cô đụng bị thương, kinh ngạc nhìn Ngôn La, rồi lại nhìn Tống Triều Từ, "Tống học trưởng? Hai người.. biết nhau à?"
Tống Triều Từ đối với Triệu Hương Phụ không có ấn tượng gì.
Nhưng cái này không ảnh hưởng đến vấn đề của anh.
"Đâu chỉ quen biết." Trên mặt Tống Triêu Từ ngay cả một chút biểu tình đều không có, "Em ấy với tôi là sống nương tựa vào nhau, phải không em họ."
"Hả?" Triệu Hương Phụ sửng sốt.
Sao cô không biết chuyện này?
Từ từ, cô là chị họ của Ngôn La, Ngôn La là em họ của Tống học trưởng..
Như vậy, cô cùng Tống học trưởng là cái gì quan hệ gì?
Ngôn La cười mỉa, giơ tay vẫy vẫy, "Chào, anh họ vẫn khỏe chứ, lâu rồi không gặp."
Mắt nàng theo bản năng mà nhìn về phía "chân thứ ba" của Tống Triều Từ.
Đôi mắt hắn híp lại, cánh tay khoanh lại chồng lên nhau, tỉnh bơ nhìn cô nhòm ngó che chỗ kia lại, "Không nghĩ tới, lại ở chỗ này thấy em. Đời người đúng là thật là lắm chuyện không ngờ."
Âm cuối hơi hơi gợi lên, dường như gặp được cô làm tâm tình anh thập phần sung sướng.
Mà trong sự vui sướng này, hình như còn lẫn gió tanh mưa máu.
Lần này, Tống Triêu Từ lại mơ thấy đám sương đen dày đặc tự gọi anh là chủ nhân.
Đám sương đen nói cho anh biết, nữ nhân đều là miệng nói một đằng làm một nẻo, thích chơi tiểu tâm cơ, cô cố ý lái xe đâm anh sau đó giả bộ là Hồng Lĩnh Cân thấy việc nghĩa hăng hái làm, bởi vì muốn chăm sóc anh, cùng anh sớm chiều ở chung, dụ dỗ anh lấy thân báo đáp. Kỳ thật, trong lòng cô sớm đã yêu anh đến chết đi sống lại.
Tống Triều Từ bĩu môi, biểu tình có chút khinh thường.
Hừ, ai muốn cô yêu thương. Bạn đang đọc truyện được đăng trên dembuon cham vn.
Cô gái này xuống tay tàn nhẫn như vậy, anh nhất định sẽ cho cô một giáo huấn.
"Em cũng không nghĩ tới lại ở chỗ này thấy anh.. Anh họ.." Ngôn La khóc không ra nước mắt.
Mệt cho cô cố tình trốn tránh không đi từ quốc lộ đoạn đường tới bệnh viện, ai có thể nghĩ đến sẽ gặp ở đại học chứ?
Thật là người tính không bằng trời tính mà!
Ngôn La xoay người hướng Triệu Hương Phụ nói: "Chị đi trước đi, em ở đây cùng anh họ nói chuyện một lát."
Tống Triều Từ trước khi hôn mê từng nghe qua tiếng của Triệu Hương Phụ, Ngôn La sợ tên này nhận ra, biết Triệu Hương Phụ mới là hung thủ đâm anh, thừa diệp Tống Triều Từ không để ý, trước tiên đem người đi ra xa một chút.
Triệu Hương Phụ chần chừ quét mắt về phía hai người, cứ cảm thấy không khí quái quái thế nào, nhưng vẫn như cũ gật đầu: "Được. Chị về lớp trước nhé."
Dưới một đống ánh mắt tò mò tìm hiểu, Ngôn La ngoan ngoãn đi theo Tống Triều Từ ra phía sau lễ đường, đi vào một chỗ rừng cây nhỏ an tĩnh.
Rừng cây nhỏ, hẹn hò, học tiếng Anh, sau đó giết người vứt xác như phim và báo chí hay nói.
Hiển nhiên Tống Triều Từ đã thích ứng với việc ngồi xe lăn, bánh xe ở phía trước lăn thật nhanh, còn đi nhanh hơn cả sải chân của cô.
Ngôn La vừa có ý định muốn bỏ trốn, giống như anh có một con mắt sau ót, thình lình mở miệng nói.
"Em họ, em từng nghe qua câu này hay chưa?"Hòa thượng chạy được, miếu không chạy được "
"... "
Tâm tư chạy trốn của Ngôn La nháy mắt tan rã.
Cô chạy trốn, nhưng Triệu Hương Phụ làm sao mà chạy được.
Thay vì để Tống Triều Từ nghĩ cách cạy miệng Triệu Hương Phụ ra, chi bằng cô cứ ở lại.
" Anh họ, nhìn thấy anh thật sự là quá tốt! "Cô ngồi xổm xuống, đôi tay nhiệt tình mà phủ lên mu bàn tay Tống Triêu Từ, đáy mắt xuất hiện một tia quỷ dị," Anh còn nhớ rõ lần trước, lúc phát sinh tai nạn xe cộ, tôi đã dũng cảm đưa anh đến bệnh viện làm việc nghĩa. Anh nhớ không? "
Tống Triều Từ mặt lộ vẻ châm chọc," làm việc nghĩa hăng hái? Lái xe đâm người còn có lý luận? "
Thôi miên thất bại × N.
Ngôn La thực nóng nảy, bạo phát muốn mắng người.
[Ta nói này lão tỷ Thần Bảo Hộ, cô nên hết hy vọng đi.] Hệ thống Tứ Bất Tượng thú nhìn không được cô hấp hối giãy giụa, có lòng tốt nhắc nhở nói, [Hắn cùng những người khác hoàn toàn không giống nhau cho nên hiện tại cô không thể thôi miên được đâu.]
" Hai mắt một miệng, có nơi nào không giống nhau? "Ngôn La thực không biết làm sao.
Trừ nam nữ chính của thế giới ra, những người khác cô thôi miên, đại đa số chỉ cần một lần liền thành công mỹ mãn, rất ít lần thôi miên thất bại. Như thế nào mà tên Tống Triều Từ này lại khó chơi như vậy? Bạn đang đọc truyện được đăng trên dembuon cham vn.
[Thôi miên trừ sức mạnh tinh thần cùng trạng thái cá nhân bên ngoài, còn phải nhờ đến may mắn nữa.]
" Ý ngươi nói chính là hắn may mắn hơn so với ta? "Ngôn La bỗng nhiên cảnh giác lên," Từ từ, anh ta rốt cuộc là ai? Tuyệt đối anh ta không phải một người qua đường bình thường, đúng không? "
Không để cho nàng có thời gian ngẫm nghĩ tự hỏi, thì Tống Triêu Từ không chút khách khí mà đẩy cái tay đang nắm của cô ra," Cô gái Hồng Lĩnh Cân thấy việc nghĩa làm hăng hái, nhắc cho cô nhớ kỹ, cô vẫn chỉ là một thiếu nữ, đừng có vừa thấy đàn ông liền nhào tới, nhớ kỹ hai chữ "rụt rè" viết như thế nào. "
" Rụt rè? Cái này là có ý gì, tôi sẽ không như thế. "
Tống Triều Từ đang muốn cáu giận, bỗng nhiên nghe nàng ủy khuất nói câu đó, trái tim vốn dĩ đóng băng dường như lặng lẽ rạn nứt.
" Hơn nữa, em cũng chỉ nhìn thấy anh nên mới nhào lên thôi mà. "Ngôn La giọng điệu thành khẩn, thái độ thành thật.
Không nhào lên, thì làm sao kéo khoảng cách lại gần được, không làm như vậy sao tiến hành thôi miên đây?
Gương mặt trắng nõn của Tống Triều Từ nhanh chóng nổi lên một tia hồng nhạt khả nghi.
Quả nhiên.
Đám mây đen kia nói không sai, cô gái này chính là yêu thầm anh!
Bằng không, sao cô lại giả tên mạo Hồng Lĩnh Cân đưa xe lăn, quải trượng cùng thực phẩm chức năng bổ thận chứ, còn động tay động chân sờ tay anh làm gì?
Sau một lúc lâu, Tống Triều Từ nắm tay giả bộ ho khụ một tiếng," Nói đi, tên họ. "
" Ngôn La. "
" Giới tính. "
"... "
" Giới tính. "
" Mẹ nó, anh không phải hỏi câu nhảm nhí vô nghĩa sao? "Ngôn La lại bắt đầu nổi cáu
" Giới tính. "Tống Triều Từ thanh âm lạnh xuống, bày ra dáng dấp xét sổ hộ gia đình.
Ngôn La nghẹn ngào hờn dỗi," Nữ. "
" Thời đại sinh ra. "
Ngôn La phản xạ có điều kiện mà trả lời:" Thời kỳ viễn cổ tiên châu khoảng 800 năm trước. "
Tống Triêu Từ nhướng mày," Hả? "
" Hình như là.. "Ngôn La nỗ lực nhớ lại thẻ căn cước mà ba Triệu làm cho cô." Mười tám tuổi? "
Cô giả bộ nai tơ, một chút cũng không cảm thấy ngượng ngùng.
" Cô so với tôi nhỏ hơn 5 tuổi. "Tống Triêu Từ thấp giọng lầm bầm lầu bầu." Còn phải chờ hai năm. "
Ngôn La ngoáy ngoáy lỗ tai, tỏ vẻ nàng không nghe rõ," Anh nói cái gì? "
" Không có gì. "Lông mày Tống Triêu Từ nhăn lại, ghét bỏ mà nhìn chằm chằm ngón tay đang ngoáy của cô, từ trước đến nay anh chưa từng thấy qua cô gái nào thô lỗ như cô," Tiếp theo, chòm sao. " Bạn đang đọc truyện được đăng trên dembuon cham vn.
" Hả, chắc là Thiên Yết? "Ngôn La không xác định mà nói.
" Địa chỉ. "
" Số 112 Đường Quang Minh. "
" Sở thích. "
Nhắc đến sở thích, đôi mắt Ngôn La phá lệ trở nên sáng ngời, giọng điệu khó mà khống chế dương cao lên," Giết người."
Editor & Beta: Tân Sinh
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...