Nam nhân đều là đại móng heo.
Tô Duyên oán hận mà ở trên Weibo gõ mấy chữ.
Lúc học năm nhất, toàn giáo có hội diễn, Tô Duyên bởi vì có sở trường thanh nhạc nên đặc biệt được chọn làm đội trưởng.
Đứng trên sân vận động hàng nghìn người, cô anh tư táp sảng (1) mà đứng ở đội ngũ đằng trước, giống như tướng lĩnh ra trận, sau đó một 'trận' thành danh.
(1.
Anh tư táp sảng: dáng đứng mạnh mẽ, hiên ngang.)
Từ đó về sau, rất nhiều nam sinh không biết có chung khoá hay không đều lề mề tỏ tình Tô Duyên.
Tô Duyên cho rằng đó chính là quấy rầy, trường hợp nhúc nhát thù sẽ nói mấy câu chúc ngủ ngon, còn gặp trường phái tâm cơ thì sẽ bày ra đủ trò ngẫu nhiên gặp nhau, mất mặt, xấu hổ theo đuổi......!Đương nhiên, cũng không liên tục bao lâu, con trai theo đuổi con gái thì đều mong có một chút tiến độ, nhắc nhở một chút chính mình đến tột cùng muốn nỗ lực tới khi nào, sau thời gian dài mặt nóng dán mông lạnh ai cũng chịu không nổi, càng nhiều người vẫn là thích giăng lưới, cho rằng làm như vậy thì hy vọng liền sẽ lớn một chút.
Sau cùng Tô Duyên lấy bất biến ứng vạn biến cự tuyệt, đến năm hai thì tổng số người theo đuổi cô còn có ba người.
Một người là bạn cùng lớp, mỗi ngày mang bữa sáng cho cô nhưng mà tiếc thay Tô Duyên một lần cũng không ăn; một người cùng giới nghệ thuật, thích dùng hành động mang tính nghệ thuật theo đuổi cô, cho dù Tô Duyên một lần cũng chưa đáp lại; người cuối cùng là đàn anh lớn hơn cô hai khoá, thích làm những điều lãng mạn, cho......!Cho dù Tô Duyên tự xưng là không dao động.
Cứ như vậy cho đến năm ba đại học, trong nhà bạn học cùng lớp phá sản, hắn không mang theo bữa sáng nữa, quyết tâm vứt lại nhi nữ tình trường, lập chí thi lên thạc sĩ để xoay chuyển càn khôn.
Bạn học chuyên ngành nghệ thuật cũng không theo đuổi cô nữa, nghe nói có học đệ khoá dưới dùng cách thức hoa mỹ của hắn trước đây theo đuổi hắn, tiến hành loại phương thức theo đuổi sống phương tra tấn tinh thần cùng thể chất.
Khiến hắn cảm thấy thế giới hiện tại của hắn như bị hủy diệt cũng minh bạch lưỡng tình tương duyệt đáng quý như thế nào.
Chỉ có đàn anh là vẫn siêng năng như cũ, trên bàn Tô Duyên cắm đầy hoa mà đàn anh đưa đến, hoa nhiều đến mức có thể mở một cái triển lãm nho nhỏ về hoa.
Tục ngữ nói "Chân thành sở đến, sắt đá cũng mòn", hôm lễ tốt nghiệp của cô diễn ra.
Đàn anh liền tham gia lễ tốt nghiệp của cô, ở trong tiếng ồn ào của bạn bè thân thích, Tô Duyên cùng với đàn anh đau khổ theo đuổi mình bốn năm ôm nhau, đoá hoa cao lãnh rốt cuộc cũng đã được hái xuống, học trưởng ôm được mỹ nhân về.
Happy Ending!
Văn chương hạnh phúc chỉ vừa mới bắt đầu mà truyện cổ tích cũng đến đây kết thúc.
••• @tramkyuccuanhat
Hôm nay, sau một năm ở bên nhau, Tô Duyên dựa vào trên ghê sô pha, rưng rưng gõ chín từ: Nam nhân đều là đại móng heo!
"Hàn Sở Nặc, 12 giờ trưa rồi, em đói bụng."
"......"
"Hàn Sở Nặc, anh có nghe thấy em nói chuyện không?"
"......"
"Hàn Sở Nặc, anh có nhớ hôm nay là ngày mấy không?"
"......"
Tô Duyên tính tình nhẫn nại hỏi ba lần, trong mắt nam nhân lại tựa hồ chỉ có trò chơi.
Mỗi ngày trôi qua, cô chỉ cảm thấy chính mình càng ngày càng bị ngó lơ, hắn lúc này cùng hắn lúc theo đuổi cô không có một tí nào gọi là giống nhau.
Tô Duyên yên lặng nhìn sườn mặt nam nhân, gương mặt này so với lúc học đại học thì càng thêm góc cạnh, rõ ràng.
Càng thêm thành thục, nhưng mà bình hoa thì vẫn mãi là bình hoa, cô sớm nên minh bạch, nam nhân phong hoa tuyết nguyệt (2) năm đó chính là cái đồ có này biểu đại bình hoa, nàng là đầu óc nước vào mới chịu đáp ứng hắn theo đuổi, nàng thật là chịu đủ rồi.
(2.
Phong hoa tuyết nguyệt: Nghĩa đen của câu thành ngữ này là chỉ gió, hoa, tuyết, trăng, là những điều đẹp nhất mà thiên nhiên ban tặng cho con người.)
Cre: tiengtrunganhduong
"Hàn Sở Nặc!" Tô Duyên giật phăng tai nghe của hắn, Hàn Sở Nặc tay mắt lanh lẹ mà đoạt trở về, không kiên nhẫn nói: "Đừng quậy nữa, anh đang chơi game!"
Tô Duyên bắt lấy cánh tay hắn: "Em đói bụng, anh có nghe thấy không?"
"Em đói bụng liền tìm cái gì ăn đi, không phải có bánh mì với sữa bò hay sao.
Em hiểu chuyện một chút, anh còn đang bận gánh team!"
"Em không hiểu chuyện? Anh biết hôm nay là ngày mấy không?"
"Chờ lát nữa lại nói." Hàn Sở Nặc lại đeo tai nghe lên, trở về thế giới trong game của bản thân.
Cơ thể Tô Duyên nhịn không được mà phát run, cô dùng sức cắn cắn môi, rốt cuộc nhịn không được một phen túm lấy nguồn điện.
Máy tính cũng theo đó mà tắt nguồn, Hàn Sở Nặc trong cơn giận dữ đập bàn đứng dậy.
"Tô Duyên!"
"Hôm nay là sinh nhật em!" Tô Duyên vành mắt đỏ hồng nói.
Hàn Sở Nặc trong nháy mắt liền đứng hình, nhìn thấy Tô Duyên cũng đứng lên, lưu loát mà tròng lên áo khoác.
"......!Duyên Duyên?"
"Cũng là ngày chúng ta chia tay, hy vọng anh có thể nhớ kỹ ngày này." Tô Duyên lạnh mặt, một cái liếc mắt cũng không thèm cho hắn, Hàn Sở Nặc chớp mắt vài cái, có chút luống cuống: "Em có ý gì?"
"Em nói chúng chia tay rồi." Tô Duyên đi tới cửa quay đầu lại nhìn hắn lần cuối: "Anh đi mà sống với game suốt đời đi."
Tiếng đóng cửa thật mạnh làm Hàn Sở Nặc giật mình một cái.
Hắn đứng ngốc trong chốc lát, giống như xác không hồn, Tô Duyên chỉ mặc một cái áo khoác rồi đi.
Bàn chải đánh răng, chăn, rương hành lý đều không có mang đi.
Đúng rồi, còn có mèo! Hàn Sở Nặc vọt tới phòng ngủ, con mèo Ragdoll Tiểu Đường hai người họ cùng nhau nuôi còn đang nằm sấp xuống ngủ, hắn trong lòng tức khắc kiên định một ít.
"Alo? Duyên Duyên......!Cái kia, em chừng nào thì trở về.
Anh, anh mua bánh sinh nhật cho em......" Hàn Sở Nặc bỗng nhiên có chút nói lắp.
Giọng nói đầu dây đối diện tràn đầy mỏi mệt cùng chán ghét: "Anh nghe không hiểu lời em nói sao, chúng ta chia tay, về sau đừng gọi cho em nữa."
"Đừng nói giỡn." Giọng nói Hàn Sở Nặc có chút năn nỉ, lấy lòng.
"Trở về nhanh đi, anh còn muốn cùng em ăn bánh sinh nhật......"
"Không có việc gì nữa thì em tắt máy đây, chờ lát nữa em đi đổi số điện thoại.".
Truyện Tổng Tài
"Duyên Duyên!" Đốt ngón tay cầm điện thoại hắn trắng bệch.
Trong lòng hắn hốt hoảng, chỉ cảm thấy có thứ gì rốt cuộc không thể vãn hồi, "Đồ vật của em đều để ở nhà, em mặc ít như vậy, buổi tối sẽ lạnh.
Em ở đâu? Anh đi đón em."
"Hàn Sở Nặc, hiện tại anh mới hối hận có quá muộn hay không, quần áo em có thể mua cái mới, bạn trai cũng có thể đổi.
Hy vọng anh minh bạch, là em không cần anh, đồ đạc của em thì em sẽ nhờ công ty dọn đồ dọn đi."
Thanh âm Tô Duyên bình tĩnh lại sắc bén, Hàn Sở Nặc rũ mắt nhấp nhấp môi, hắn bắt lấy sợi rơm cứu mạng rơm cuối cùng: "Vậy mèo thì sao? Tiểu Đường, Tiểu Đường là chúng ta cùng nhau......"
"......!Cho anh, hy vọng anh sẽ đối xử tốt với nó, đừng xử với nó giống như em."
Điện thoại truyền tiếng đô đô, tâm Hàn Sở Nặc dần dần chìm xuống.
Chỉ trong chưa đầy một giờ, hắn hoàn toàn mất đi Tô Duyên.
••• @tramkyuccuanhat
Trò chơi đến tột cùng có cái gì vui? Nửa đêm, Tô Duyên đứng ở trước cửa khu trò chơi, nhìn đám người quần ma loạn vũ (3) tự hỏi.
(3.
Quần ma loạn vũ: Theo Nhạt hiểu là một đám kẻ xấu hoạt động tràn lan, một đám ma quỷ nhảy múa.)
"Tiểu thư có muốn thử máy chơi game mới nhất của chúng tôi không ạ?" Một người mặc trang phục hầu gái lại đây, nhiệt tình giới thiệu với Tô Duyên: "Đây là máy chơi game thực tế ảo mới nhất, tiểu thư chỉ cần nằm trên ghế, mang kính và bảo tay đặc biệt này, là có thể tiến vào thế giới trong game.
Lúc này, thị giác khứu giác hay là xúc giác, đều vượt qua tưởng tượng của tiểu thư đó ạ."
••• @tramkyuccuanhat
Bên kia, Hàn Sở Nặc nâng lên tinh thần làm đồ ăn cho Tiểu Đường, chính mình lại không có tâm tình mà ăn cơm.
Hắn ở trên ghế nằm liệt nửa ngày, thẳng đến bóng đêm nặng nề kéo đến, hắn mới mở to mắt, hai mắt vô thần mà nhìn khắp phòng, trong phòng chỉ có hắn cùng một con mèo.
Nếu là ngày hôm qua, lúc này Tô Duyên đang ở thúc giục hắn đi ngủ.
Ánh mắt hắn dừng ở trên bàn, nơi đó có một bộ trò chơi hắn mới mua, nghe nói con gái rất thích chơi trò này, vốn dĩ muốn cùng Tô Duyên chơi chung, chỉ là còn chưa kịp nói...!Hắn nhìn bộ trò chơi đặt trên bàn, trò chơi tên gọi là «Chung Cực Vọng Tưởng»
••• @tramkyuccuanhat
"Chung Cực Cọng Tưởng?" Đeo nguyên bộ đạo cụ Tô Duyên nằm ở trên máy chơi game, trước mắt xẹt qua một một cái trò chơi, những cái đó trò chơi bị làm thành một quyển sáng, cô nghe được 'hầu gái' ở bên ngoài hứng thú bừng bừng mà giới thiệu: "Đây là trò chơi được nghiên cứu cho con gái đó ạ, rất thích hợp với những người không quá quen thuộc như tiểu thư.
Hơn nữa trò chơi này hiện tại có sự kiện, có thể chơi miễn phí, chỉ trong đêm nay!" Tô Duyên bị 'hầu gái' làm cho đến đau đầu, tâm phiền ý loạn mà duỗi tay bắt được quyển sách viết «Chung Cực Vọng Tưởng».
"Quyết định vậy đi." Cô vội vàng nói, chỉ nghĩ nhanh tiến vào thế giới trong game, cô thật muốn nhìn, thế giới ảo có thực sự thú vị hay không, thú vị đến có thể làm con người ta không màng hiện thực.
"Như vậy tôi liền phải giúp tiểu thư mở ra trò chơi nha, chúc tiểu thư chơi game vui vẻ~" Giọng nói của 'hầu gái' dần dần hư vô.
Tô Duyên mở to mắt, phát hiện chính mình chính mình lơ lửng trong bóng tối.
Trước mắt chỉ có quyển sách là hơi hơi sáng lên, cô chậm rãi giơ tay ấn lên bìa sách, sách vở xôn xao mà tự động mở ra, trang sách giống như chim én giống nhau bay ra, vờn quanh ở bên người Tô Duyên.
Những trang giấy văn hay trang đẹp làm Tô Duyên xem đến hoa cả mắt.
Lúc này, trong đầu bỗng nhiên vang lên một thanh âm: "Hoan nghênh đi vào Chung Cực Vọng Tưởng, tôi là hệ thống 001, ngài có thể gọi tôi là Y Y, người ta là con gái nha~"
Nha nha nha nha! Tô Duyên cảm thấy đầu mình như muốn nổ tung, cô tự nhủ nói: "Cô cùng người mặc trang phục hầu gái ở bên ngoài có quan hệ như thế nào?"
"Ai mặc đồ hầu gái? Y Y không biết nha, đồ Y Y mặc là đồ con thỏ nha~" Trước mắt Tô Duyên bạch quang chợt lóe, từ trong sách nhảy ra một cô bé mặc đồ con thỏ.
Lỗ tai nho nhỏ, cái đuôi, mái tóc bạch kim xoăn dài.
Tô Duyên trợn mắt há hốc mồm mà nhìn tiểu gia hoả chỉ lớn bằng bàn tay mình.
Đây là cái gì? Trò chơi này thật tiên tiến.
••• @tramkyuccuanhat
"Cậu nói cậu tên Linh?" Hàn Sở Nặc hỏi 'tiểu nhân' trước mặt mình.
Không biết sao lại thế này, hắn mới vừa mở ra «Chung Cực Vọng Tưởng».
Kết quả bỗng nhiên trước mắt tối sầm, mở mắt ra một lần nữa thì trước mặt hắn xuất hiện một tên con trai mặc tây trang, mang mắt kính vẻ mặt văn nhã bại hoại (4).Khôi hài chính là tên này chỉ lớn bằng một bàn tay hắn.
Hàn Sở Nặc mới bán đầu còn không có khiếp sợ, tên này liền nói cho hắn một tin tức làm người khác run sợ.
"Cậu tiến vào thế giới trò chơi.
Hơn nữa, không qua cửa cũng đừng mong trở về."
(4.
Văn nhã bại hoại: Lưu manh giả danh tri thức, sói đội lốt cừu.)
"Cái gì?" Tô Duyên giật mình mà mở to hai mắt, ngay sau đó bắt đầu tìm kiếm nút thoát.
••• @tramkyuccuanhat
"Đừng tìm, những lời tôi nói đều là sự thật.
Kỳ thật qua cửa cũng thực dễ dàng, cô chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ.
Này này này, cô nghe tôi nói chuyện này." Y Y có chân lại ngồi trong hư không.
Nhìn Tô Duyên một hồi, cô cười nói: "Đã nói không qua cửa thì không ra ngoài được, cô yên tâm đi, nội dung trò chơi rất đơn giản, hơn nữa thực vui sướng nha~"
Tô Duyên tốn công vô dụng mồ hồi, mồ hôi đổ đầy trán, nghe thấy lời này cô rốt cuộc thở hồng hộc mà dừng lại, cô ngẩng đầu nhìn cô nhóc: "Cô bảo đảm?"
"Đương nhiên, những người đã chơi đều nói như vậy." Y Y thần bí mà cười cười, không biết từ nơi nào móc ra một cây đũa tiên, ở trong bóng tối vẫy một hồi.
Tô Duyên tức khắc cảm thấy trước mặt có một cổ năng lực cường đại hấp dẫn mình, cô bay nhanh đến quần áo dưới áp lực của sức mạnh đó mà vỡ vụn, không đợi Tô Duyên thét chói tai, quanh thân cô đều nổi lên ánh sáng, một màn này giống như thủy thủ mặt trăng biến hình.
"Quá......!Quá mắc cỡ rồi." Tô Duyên kêu to ngã xuống dưới sông......!Không, là té lên trên cỏ.
Cô chật vật bò dậy, phát hiện bản thân mặc một bộ độ cổ quái, giống Đạo gia áo rộng tay dài, nhưng là hình thức rất kỳ quái, nói như thế nào đây......!Tô Duyên nghĩ đến đau cả đầu, đúng rồi, tựa như những quảng cáo game đều có nhân vật nữ mặc loại quần áo 'bán thịt' như này.
Đối với nhân sĩ Đạo giáo mà nói quá mức hở hang.
Tô Duyên sửa sửa tà váy xẻ cao, không khỏi thập phần hài lòng với cơ thể lả lướt của chính mình.
"Tôi nhìn xem......!Bản đồ thứ nhất là......!Tiên Hiệp Kỳ Duyên!" Giọng nói của Y Y lại lần nữa vang lên, Tô Duyên nhìn khắp nơi, không nhìn thấy bóng người.
"Tiên hiệp? Nhiệm vụ của tôi không phải đánh quái đi, tôi sẽ không......" Tô Duyên trong lòng có chút không đế, Y Y lại đánh gãy cô.
"Ai nha, trò chơi này của chúng tôi không nhàm chán như vậy đâu.
Trên thực tế, chúng tôi đã đọc tư tưởng của người chơi.
Đều nói, trò chơi này là vì nữ giới mà ra đời, cô phải tin tưởng tôi, không có ai hiểu biết hơn Y Y tôi đâu."
"Cô có ý gì?"
"Cô vừa thất tình đúng hay không?"
Giọng nói Y Y tràn ngập mê hoặc, sắc mặt Tô Duyên biến đổi, trò chơi này liền cái này đều có thể biết? Quá không khoa học!
Y Y cũng không để ý cô, tiếp tục nói: "Nguyên tắc tối cao của chúng tôi chính là làm mỗi một người con gái đều sẽ thật thỏa mãn khi chơi game.
Cho nên, chúng tôi sẽ 'đọc' nguyện vọng cường liệt nhất của người chơi, để tôi xem nào......!Ừm......!Nguyện vọng của cô là......!Có!"
••• @tramkyuccuanhat
"Nhiệm vụ là vãn hồi tâm của cô ấy?" Hàn Sở Nặc không khỏi lặp lại một lần nữa câu Linh nói.
Hắn suy nghĩ một lát, ủ rũ mà lắc lắc đầu: "Có ích lợi gì đâu? Cô ấy đã chia tay tôi rồi, tôi ở trong trò chơi này cũng chỉ tốn công vô ích, liền tính cô ấy ở trong trò chơi này tha thứ cho tôi thì cũng chỉ là giả dối."
"Hửm?" Linh đẩy mắt kính nói: "Tôi cho rằng cậu vĩnh viễn sẽ không nói ra câu 'trò chơi là hư ảo', cậu không phải thực thích chơi game sao"
Hàn Sở Nặc cúi đầu không hé răng, Linh vươn bàn tay nho nhỏ vỗ vỗ vai hắn.
"Đừng nghĩ nhiều như vậy, nỗ lực đi làm đi, tôi hiện tại liền đưa cậu đến bên cô ấy."
••• @tramkyuccuanhat
Tô Duyên mở to hai mắt, cô cũng không biết nguyện vọng cường liệt nhất của mình là gì, chỉ nghe Y Y có nề nếp mà thì thầm: "Cái tên vương bát đản Hàn Sở Nặc này, lão nương muốn anh tan thành mây khói."
Ách......!Tô Duyên hoá đá, cô lắp bắp nói: "Này, này đây là lời kịch trong phim hoạt hình......!Ách không phải, ý tôi là đây là một câu giận dỗi."
"Phải không?" Y Y thanh âm tràn ngập hoang mang: "Chính là tư liệu biểu hiện nguyện vọng của cô rất cường liệt đâu."
"Cái này......" Tô Duyên khó có thể mở miệng, rốt cuộc hảo cảm còn sót lại của cô đối với Hàn Sở Nặc, chỉ còn lại túi da của hắn, niệm tình hắn còn tính có vài phần tư sắc.
Lúc nói chia tay cô cũng không có một phần tiếc hận, tổng cảm thấy không ép khô một phân giá trị cuối cùng của hắn.
Tô Duyên có chút suy nghĩ bậy bạ.
"Tóm lại, vì khiến cho cô hoàn thành nhiệm vụ, nhiệm vụ của cô là cái dạng này......" Giọng nói của Y Y làm đứt gãy suy nghĩ cô.
Như thế như vậy mà một phen thì thầm.
Sau đó, Y Y búng tay một cái, Tô Duyên mới vừa đứng vững không lâu lại lần nữa trời đất quay cuồng.
••• @tramkyuccuanhat
Nhạt edit xong đọc lại truyện cứ thấy nó cấn cấn kiểu gì ấy.
Mọi người góp ý cho Nhạt được không ạ?
Một lần nữa cảm ơn bạn Athanh vì đã cho Nhạt edit truyện ạ! Xin phép Athanh edit từ ngày 31-12-2021 mà đến bây giờ mới edit xong, cảm thấy thật tội lỗi quá ạ!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...