Chương có nội dung bằng hình ảnh
Vấn Huyền Môn, tông môn đứng đầu Lam Quốc, đứng thứ chín Nguyên Võ đại lục.
Trời quang mây tạnh[1], một thanh niên mặc bạch y đứng trên đỉnh núi, trường thân ngọc lập[2], bên hông là một thanh trường kiếm.
Một vị đệ tử mặc xiêm y của tông môn bỗng nhiên xuất hiện, vừa nhìn thấy thanh niên mặc bạch y, ánh mắt của hắn liền lộ ra sự kính ngưỡng, hắn khuất thân thi lễ, dâng một cái ngọc giản lên, khuôn mặt tràn đầy ý cười, "Bạch sư huynh, đây là thư của Bạch gia, sư thúc phái ta đưa cho ngươi."
Bạch Lăng Đình tiếp nhận, ngữ khí ôn hoà, không chút cậy tài khinh người, "Đa tạ sư đệ."
Ý cười trên khuôn mặt của vị đệ tử kia càng thêm nồng đậm, "Bạch sư huynh không cần khách khí."
Đối phương đưa đồ xong liền rời khỏi Thanh Vân Phong, Bạch Lăng Đình truyền nguyên lực của mình vào ngọc giản, nội dung của ngọc giản nhanh chóng xuất hiện trong đầu, vài chữ ít ỏi, không rườm rà hoa lệ, khái quát một sự kiện.
Muội muội Bạch Huyên của hắn đã kế thừa vị trí gia chủ của Bạch gia.
Lần trước trở về, Bạch Huyên nói với hắn, nàng muốn làm gia chủ của Bạch gia, lúc ấy Bạch Lăng Đình đã nhịn không được cảm thấy kinh ngạc.
Hắn là đệ tử đích truyền của chưởng môn Vấn Huyền Môn, tiền đồ vô lượng, tuổi thọ tối đa đã đạt mức 300 tuổi, nếu thuận lợi đạt được cảnh giới Nguyên Linh, tuổi thọ tối đa sẽ đạt mức 500 tuổi, đạt được cảnh giới Nguyên Thần, tuổi thọ tối đa chính là thiên tuế. Nên hắn đương nhiên không để bụng vị trí gia chủ của Bạch gia,
Bạch Lăng Đình vốn dĩ muốn mang theo Bạch Huyên quay về tông môn, bước lên con đường tu hành, đích xuất của Bạch gia chỉ có hai người bọn họ, còn lại đều là các thứ huynh thứ đệ thứ tỷ thứ muội, Bạch Lăng Đình không có cảm tình gì với những người đó, vô luận là ai kế thừa Bạch gia, hắn đều không thèm để ý.
Mà nể mặt Bạch gia, hắn sẽ cố gắng bảo hộ, trợ giúp Bạch gia bồi dưỡng thêm nhiều nhân tài.
Không nghĩ tới hiện tại, người chấp chưởng Bạch gia lại là thân sinh muội muội của hắn, Bạch Huyên.
Cũng không rõ là biến cố gì khiến cho Huyên Nhi có suy nghĩ như vậy, Bạch Lăng Đình có chút tiếc nuối, nhưng bởi vì đây là ý nguyện của Huyên Nhi, nên hắn sẽ không tùy tiện can thiệp, ngược lại còn đưa nguyên phù của hắn cho nàng, dặn dò nàng nếu có chuyện gì thì thông tri cho hắn, biểu lộ thái độ ủng hộ Huyên Nhi kế thừa vị trí gia chủ của Bạch gia.
Chung quy là muội muội của chính mình, không cần rèn luyện cực khổ cũng tốt, có hắn ở đây, Bạch gia chắc chắn vô ưu.
Sau khi Bạch Lăng Đình quay về Vấn Huyền Môn, đã suy nghĩ như thế.
Lúc biết hắn không mang theo muội muội quay về, sư tôn của hắn hơi ngạc nhiên, phải biết rằng trước khi rời đi, đồ đệ đã đặc biệt xin một vị trí đệ tử nội môn[3], nói là chuẩn bị cho muội muội.
Đương nhiên cũng chỉ là hơi ngạc nhiên thôi, sư tôn của hắn nghi hoặc trong chốc lát xong liền hỏi hắn tu luyện thế nào, sau đấy căn dặn Bạch Lăng Đình hãy an tâm tu luyện.
Hôm nay nhận được thư của Bạch gia, Bạch Lăng Đình không khỏi kinh ngạc, phụ thân chủ động thoái vị?
Phụ thân chính trực tráng niên, tuy rằng thiên tư của Huyên Nhi không tồi, nhưng nàng mới 17 tuổi, để nàng kế thừa bây giờ có phải quá sớm không.
Bạch Lăng Đình có chút hoang mang, nhưng ngẫm lại, có lẽ là phụ thân và Huyên Nhi đạt được thỏa thuận chung đi. Hắn vừa mới quay về tông môn không lâu, không tiện đi ra ngoài, biết Bạch gia không sao, hắn cũng tạm thời bình ổn tâm trí, an tâm tu luyện.
***
Tin tức đại tiểu thư của Bạch gia kế thừa vị trí gia chủ nhanh chóng lan truyền khắp Ngũ Dương Thành, không ít người đều chê cười Bạch Lâm Kỳ hồ đồ, đang yên đang lành lại giao vị trí gia chủ cho một hoàng mao nha đầu[4].
Tộc nhân cũng tranh luận sôi nổi, nếu không phải Bạch Lăng Đình vừa trở về, e rằng Bạch Lâm Kỳ sẽ phải thừa nhận áp lực lớn hơn nữa.
Kỳ thực Bạch Lâm Kỳ không muốn thoái vị, nhưng ai bảo thực lực của nữ nhi đã vượt qua hắn đây. Thời điểm rời đi, Bạch Lăng Đình có nói với hắn, đối phương sẽ ủng hộ Huyên Nhi kế thừa Bạch gia.
Lúc ấy Bạch Lâm Kỳ cực kỳ bất mãn, một là bởi vì hắn chưa từng có suy nghĩ như vậy, hai là sau sự việc lần trước, hắn phát hiện ra hắn tựa hồ nhìn không thấu nữ nhi. Nên hắn quyết định phái người đưa nàng đến thư phòng, muốn nhắc nhở nàng một chút, thuận tiện khuyên nhủ nàng đi Vấn Huyền Môn, Bạch gia không ngại có nhiều thiên tài đâu.
"Chuyện của Bạch Hoành, phụ thân vẫn chưa xử trí đi." Bạch Huyên bỗng nhiên lên tiếng.
Thứ nàng đưa cho Bạch Lâm Kỳ vào ngày hôm ấy không chỉ là ghi chép kỹ càng tỉ mỉ về việc Bạch Hoành cường đoạt cô nương, chọc giận Kỳ Nhiên, mà còn có ghi chép về quá trình khinh nam bá nữ của từng người trong gia tộc.
Thân thể của Bạch Lâm Kỳ hơi cứng đờ,
Kỳ thực hắn không phải không biết những chuyện này, chỉ là mắt nhắm mắt mở cho qua mà thôi, hơn nữa buông tha Kỳ Nhiên là do bị tính kế, Bạch Lâm Kỳ vốn dĩ không vui, làm gì có tâm tư xử trí Bạch Hoành. Nếu Bạch Huyên không nhắc lại, hắn cơ hồ đã sớm ném chuyện này ra sau đầu. Bây giờ bị Bạch Huyên vạch trần, không khỏi khiến cho hắn sinh ra cảm giác tôn nghiêm bị khiêu khích.
"Ta tự có chủ trương, ngươi không cần quan tâm."
Bạch Lâm Kỳ vẫy tay, vừa định quay người rời đi, lại nhớ lại lần trước hắn cũng là bị Huyên Nhi đánh ngất trong tình huống như thế này, tức khắc mất tự nhiên, đứng yên tại chỗ, trong lòng vừa xấu hổ, vừa tức giận.
Hắn đường đường là gia chủ của Bạch gia, cư nhiên phải đề phòng nữ nhi của chính mình.
Nếu Bạch Huyên không phải thân sinh nữ nhi của hắn, nếu Lăng Đình không che chở nàng, hắn đã tống nàng vào địa lao với tội danh phản bội Bạch gia.
"Nếu phụ thân không làm được, vậy để ta làm đi."
Bạch Huyên ngẩng đầu,
Bạch Lâm Kỳ lập tức phát hiện bản thân đã bị áp chế, không thể động đậy, càng đáng sợ hơn là toàn bộ thư phòng đều rơi vào trạng thái đình trệ, phảng phất như đã tách khỏi ngoại giới.
Bạch Lâm Kỳ sầu thảm, "Tu vi hiện tại của ngươi là gì?"
Bạch Huyên trầm mặc một lúc, "Nguyên Đan." Chưa phải đỉnh cấp, còn thiếu một chút, nhưng một chút này cũng không khó đạt được.
Bạch Lâm Kỳ trừng mắt, 17 tuổi đạt được cảnh giới Nguyên Đan, quan trọng là nàng vừa đột phá, đạt được cảnh giới Nguyên Khí đỉnh cấp vào nửa tháng trước, tốc độ tu luyện này, Bạch Lâm Kỳ chỉ mới nhìn thấy ở một người, chính là kẻ mà hắn đã từng muốn diệt trừ, Kỳ Nhiên.
Bạch Huyên bình tĩnh mở miệng, "Hy vọng phụ thân tin tưởng ta, ta là thật lòng muốn tốt cho Bạch gia." Muốn tốt cho Bạch gia là điều đương nhiên, rốt cuộc đây là nhiệm vụ của nàng nha.
Bạch Lâm Kỳ cúi đầu, ngữ khí suy sụp, "Được."
Bạch Huyên thở dài một hơi, kỳ thực thế giới này không khác gì thế giới võ lâm, đều là cường giả vi tôn.
***
Ngoại trừ lúc ở trước mặt Bạch Lâm Kỳ, Bạch Huyên không có để lộ tu vi của chính mình, với độ tuổi bây giờ của nàng, đạt được cảnh giới Nguyên Đan đỉnh cấp tựa hồ có chút kinh người. Bạch Huyên muốn khống chế Bạch gia, chứ không phải khiến cho nhiều người thèm khát Bạch gia hơn.
Tại hội nghị của gia tộc, Bạch Lâm Kỳ tuyên bố thoái vị, để nữ nhi Bạch Huyên kế thừa vị trí gia chủ.
Rất nhiều người phản đối, thậm chí có người còn công khai nghi ngờ Bạch Huyên, cho rằng Bạch Huyên không đủ tư cách đảm nhiệm vị trí gia chủ, chẳng qua tất cả đều bị Bạch Lâm Kỳ áp chế. Bạch Lâm Kỳ thân là người có tu vi cao nhất Bạch gia, cho dù là cường ngạnh áp chế cũng hiệu quả hơn nàng.
Về mấy người được gọi là thái thượng trưởng lão của gia tộc, tuy sở hữu cảnh giới Nguyên Đan, nhưng phần lớn tuổi già sức yếu, gần đất xa trời[5], bằng không cũng không đến mức không bảo vệ được Bạch gia, chết trong tay Kỳ Nhiên.
Sau khi mọi chuyện kết thúc, Bạch Huyên nhẹ nhàng nói một câu, "Đa tạ phụ thân giúp đỡ."
Bạch Lâm Kỳ thở dài một hơi xong, vẫn nhịn không được tiếp tục thở dài một hơi.
Những người phản đối bị áp chế, mặc dù bề ngoài không có dị nghị, nhưng trong lòng cực kỳ bất mãn, chuẩn bị sẵn sàng ngáng chân tân gia chủ, đuổi nàng về vị trí ban đầu.
Đáng tiếc, Bạch Huyên không định nương tay.
Bạch Huyên vừa mới nhậm chức liền xử trí không ít người trong gia tộc, đều dựa theo gia quy gia pháp, tác phong sấm rền gió cuốn[6], sát phạt quyết đoán, càng làm cho người ta kinh hãi hơn là ngay cả việc hậu duệ của phòng nào đó hãm hại đường đệ, khinh nhục thê tử vào hơn hai mươi năm trước, nàng cũng có thể điều tra ra.
Thời điểm xử trí, nếu tộc nhân bất mãn, nàng lập tức ném nồi cho Bạch Lâm Kỳ.
Dù sao kết quả cuối cùng đều là những kẻ từng làm bậy, làm ác, làm trái với gia quy, không phải bị trục xuất khỏi Bạch gia thì cũng là bị phế bỏ tu vi, phải chuộc tội bằng cách lao động ở mạch khoáng của Bạch gia.
Bạch Lâm Kỳ đã thoái vị có chút không đành lòng, rốt cuộc bọn họ đều là người của Bạch gia.
"Hy vọng phụ thân tin tưởng ta, ta là thật lòng muốn tốt cho Bạch gia." Lời này, Bạch Huyên đã học thuộc rồi.
Ngữ khí tùy ý, không cảm nhận được chân thành gì, Bạch Lâm Kỳ không biết hắn giao vị trí gia chủ cho Bạch Huyên là đúng hay sai. Hơn nữa không rõ Bạch Huyên nói gì với Bạch Lăng Đình, mà mỗi lần Bạch Lăng Đình gửi thư về Bạch gia đều là mong hắn sẽ giúp đỡ Huyên Nhi nhiều hơn, tránh cho nàng bị tộc nhân khi dễ.
Ai dám khi dễ nàng, rõ ràng là nàng khi dễ tộc nhân có được không.
Bạch Huyên đã nói thẳng với hắn, nếu có gia pháp, vậy thì xử trí dựa theo gia pháp, nếu không xử trí dựa theo gia pháp, vậy thì đừng trách nàng áp dụng tư hình.
Bạch Lâm Kỳ biết Huyên Nhi nói được làm được, nàng có năng lực làm như vậy, bây giờ hắn đã không thể nhìn thấu tu vi của nàng.
Thật sự tò mò Huyên Nhi gặp được cơ duyên gì, tu vi lại tiến bộ vượt bậc như thế.
Bạch Lâm Kỳ đội nồi thay Bạch Huyên không biết bao nhiêu lần, có người oán hận hắn ủng hộ Bạch Huyên, có người nghi ngờ hắn đang cố ý thanh trừ dị kỷ. Bạch Lâm Kỳ nhất thời khổ không nói nên lời.
Nhưng theo đó là trên dưới Bạch gia được rửa sạch.
Bạch gia to lớn, từ khi nảy mầm đến nay, phát triển thành một gốc đại thụ che trời, tuy rằng có thể phiên vân phúc vũ ở Ngũ Dương Thành, nhưng hệ quả là trở thành vật chủ cho một đám ký sinh, hiện tại Bạch Huyên chỉ đang thanh trừ đám ký sinh làm tổn hại Bạch gia này mà thôi.
Vị trí gia chủ của Bạch Huyên hoàn toàn ổn định, nhưng cũng để lại thanh danh bất cận nhân tình[7].
Nàng không thèm để ý, càng không lo lắng cho thanh danh của nguyên chủ, nguyên chủ đã hồn phi phách tán, thanh danh tốt đẹp có thể giúp nguyên chủ tiếp tục luân hồi sao? Đúng là nực cười.
Lời này vô tình, nhưng là sự thật.
Nếu tâm nguyện của Bạch Huyên là trở thành cường giả, vang danh thiên hạ, nàng đại khái đã sớm rời khỏi nơi đây.
Nhưng tâm nguyện của nguyên chủ là bảo toàn Bạch gia, không để Bạch gia bị hủy diệt.
Muốn bảo toàn Bạch gia, phương pháp tốt nhất đương nhiên là khiến cho đám hậu duệ ăn chơi trác táng giống như Bạch Hoành không thể mượn danh nghĩa Bạch gia làm xằng làm bậy, rước lấy tai họa nữa rồi.
***
Trong những người bị xử trí, chung quy vẫn có một số kẻ nghiệp chướng nặng nề,
Ví dụ như Bạch Hoành,
Hắn quả thực không cô phụ thanh danh ác bá của Ngũ Dương Thành, hắn từng cường đoạt vài vị thiếu nữ, hung hăng tra tấn bọn họ ở trên giường đến chết, ban đêm, hạ nhân của ngũ phòng Bạch gia thường xuyên đưa vài thi thể ra khỏi viện tử, ném vào bãi tha ma[8].
Thân nhân của những thiếu nữ kia, có người tức giận nhưng không dám nói ra, có người trực tiếp tìm Bạch Hoành để đòi muội muội đòi nữ nhi, chẳng qua sau đó đều bị cao thủ dưới trướng của gia gia hắn giết chết.
Nghe thấy Bạch Hoành khóc lóc cung khai, ngay cả Bạch Lâm Kỳ cũng nhịn không được sinh ra cảm giác chán ghét.
Nhưng hắn không nghĩ tới, Bạch Huyên không định trục xuất Bạch Hoành khỏi Bạch gia, cũng không định phế bỏ tu vi, ép buộc Bạch Hoành phải chuộc tội bằng cách lao động ở mạch khoáng, mà là muốn đoạt mạng Bạch Hoành.
Bạch Lâm Kỳ ngăn cản nàng, "Huyên Nhi, dù sao hắn cũng là người của Bạch gia, là tôn tử duy nhất của ngũ trưởng lão, nếu ngươi cảm thấy gia pháp không đủ nghiêm trọng, thì phế bỏ tay chân của hắn cũng được."
So sánh với tính mạng của mấy người xa lạ đấy, tính mạng của Bạch Hoành vẫn quý giá hơn một chút.
Bạch Huyên nhìn hắn, ngữ khí lãnh đạm, "Người có thể bảo vệ hắn nhất thời, nhưng không thể bảo vệ hắn cả đời, trên đời này thiên ngoại hữu thiên, nhân thượng hữu nhân[9], luôn có cường giả mà người không biết. Trừ phi người vĩnh viễn là người mạnh nhất thiên hạ. Bằng không người chỉ đang hại hắn, cũng hại nhiều người khác mà thôi."
Bạch Lâm Kỳ không nhìn thấy Bạch Huyên ra tay, chỉ nhìn thấy Bạch Hoành chết vì thất khiếu chảy máu.
Sắc mặt của hắn xám trắng, tựa như bị rút linh hồn.
Hiện tại, Bạch Huyên không cần Bạch Lâm Kỳ giúp đỡ nữa, với năng lực bây giờ của nàng, cho dù không hiển lộ tu vi, nàng cũng có thể khống chế Bạch gia.
......
Ba mươi năm nay, Bạch gia không chỉ không ngừng phát triển mà còn tiếp quản Ngũ Dương Thành, mặc dù không ở thủ đô, nhưng khoáng sản và linh vật của Ngũ Dương Thành vẫn khiến cho Bạch gia dương danh tứ hải, tiến lên vị trí thế gia đại tộc đứng đầu Lam Quốc.
5 năm trước, Bạch Lăng Đình đạt được cảnh giới Nguyên Linh, trở thành thiên tài đệ nhất Lam Quốc.
Bạch phủ, hoặc nên nói là phủ thành chủ của Ngũ Dương Thành,
Hai bên tóc mai của Bạch Lâm Kỳ đã chuyển sang màu trắng, không còn có vẻ uy nghiêm như quá khứ, ngược lại bắt đầu cuộc sống nhàn vân dã hạc sau khi thoái vị, hắn từng định bế quan tu hành một thời gian, đáng tiếc tư chất của hắn chỉ có như thế, có thể đạt được cảnh giới Nguyên Đan đỉnh cấp đã không dễ dàng.
Cảnh giới Nguyên Đan và cảnh giới Nguyên Linh, nhìn như chỉ cách nhau một bước, nhưng ý nghĩa lại khác biệt giống như trời với đất, chỉ khi đạt được cảnh giới Nguyên Linh, mới chân chính là thoát thai hoán cốt, hóa thành thần tiên.
Chẳng qua được tận mắt chứng kiến Bạch gia trở nên phồn vinh, trong lòng Bạch Lâm Kỳ cũng vui mừng không thôi.
Tiếc nuối duy nhất chính là, "Nếu ngươi hoặc Lăng Đình có một hài tử thì tốt rồi."
Người mà hắn nói là Bạch Huyên,
Hạ nhân bên cạnh hắn cung kính cúi đầu gọi gia chủ.
Bạch Huyên không quá để ý, "Bạch Thanh, Bạch Yên cũng là hài tử, phụ thân không thích sao?"
Bạch Lâm Kỳ thở dài một hơi, những hài tử do thứ xuất sinh ra đó tuy rằng đáng yêu ngoan ngoãn, nhưng tư chất rốt cuộc không khác gì thân sinh phụ mẫu của chúng, không thể so sánh với Lăng Đình, càng không bằng Huyên Nhi.
Lăng Đình thì một lòng thanh tu, không có tâm tư yêu đương.
Bạch Huyên thì có quá nhiều bí mật, Bạch Lâm Kỳ không dám cưỡng cầu. Hắn đã không thể nhìn thấu tu vi của Bạch Huyên, mặc dù từng hỏi nàng vài lần, nhưng lần nào nàng cũng trả lời không rõ ràng.
Mấy năm nay, Bạch Huyên vẫn luôn từ từ hiển lộ tu vi của bản thân trong phạm vi phù hợp. Ấn tượng của người khác về Bạch Huyên cũng chỉ dừng lại ở thân phận muội muội của thiên tài đệ nhất Lam Quốc Bạch Lăng Đình, và thành chủ của Ngũ Dương Thành.
Bạch Lâm Kỳ tò mò, "Ngươi vừa đi gặp người của Hãn Hải Thành à."
Bạch Huyên bình tĩnh đáp lại, "Ừm, bọn họ dự định thành lập một liên minh giao thương ở phía Nam."
Phía Nam không chỉ có một quốc gia là Lam Quốc,
Bạch Lâm Kỳ có chút kinh ngạc, sau đấy nghiêm nghị, hiển nhiên biết đây không phải chuyện nhỏ, nếu liên minh giao thương chính thức thành lập, thế lực chắc chắn sẽ cực kỳ lớn, Ngũ Dương Thành cũng được một bát canh.
Thần sắc của Bạch Huyên hơi thay đổi, "Ta có việc, cần ra ngoài một thời gian."
***
Để lại thông báo và sắp xếp vài việc xong, Bạch Huyên liền rời khỏi Ngũ Dương Thành, đi thẳng về phía Tây, thậm chí rời khỏi địa phận của Lam Quốc.
Nàng đi càng ngày càng xa, cho đến khi tới một hoang mạc ở phía Tây.
Không lâu trước đây, có một sự kiện kinh thiên động địa[10] đã xảy ra tại nơi này, cường giả đạt được cảnh giới Nguyên Thần Kỳ Nhiên, bị cao thủ thuộc tam đại gia tộc của Nguyên Võ đại lục vây công, cuối cùng thân bị trọng thương, không rõ tung tích, mặc dù đã qua nửa tháng, nhưng vẫn có không ít người tìm kiếm hắn.
Tất cả mọi người đều hiểu, cho dù hắn không chết, thì khả năng cao cũng là biến thành phế nhân, không đáng coi trọng, sở dĩ tìm kiếm hắn là để xem hắn có pháp khí bảo bối gì không thôi.
Bạch Huyên dừng lại ở một cồn cát, nàng phất tay lên, cát vàng tản ra, để lộ một thanh niên mặc y phục màu đen với những vết máu loang lổ.
Tuy rằng đang đứng giữa ranh giới sự sống và cái chết, nhưng thanh niên vẫn còn ý thức, hắn miễn cưỡng mở mắt, mơ hồ nhìn thấy một bóng người màu trắng.
Bạch Huyên nhìn hắn, lãnh đạm lên tiếng, "Kỳ Nhiên."
Nàng biết tên hắn, chẳng lẽ nàng cũng là kẻ thù muốn giết hắn? Trong lòng Kỳ Nhiên sầu thảm, hắn ngông cuồng tự phụ mấy chục năm, không ngờ lại có một ngày trở thành cá nằm trên thớt[11], long khốn thiển thủy[12].
"Hình như bên kia có người." Một người tìm kiếm dường như nhìn thấy gì đó ở phương xa, lớn tiếng nói với bằng hữu.
Nhưng lúc hai người đến nơi, chỗ này lại không có gì cả, "Không phải bão cát quá lớn, khiến cho ngươi hoa mắt đấy chứ." Bằng hữu oán trách.
Một tháng sau, Kỳ Nhiên tỉnh lại, phản ứng đầu tiên của hắn sau khi tỉnh lại chính là kiểm tra tu vi của chính mình, quả nhiên, đã hạ xuống cảnh giới Nguyên Đan, nguyên khiếu cũng rách nát.
"Ngươi tỉnh lại rồi à." Một hạ nhân mặc y phục màu lam bưng thuốc bước vào, nhìn thấy Kỳ Nhiên ngồi dậy thì khiếp sợ, phải biết rằng lần đầu tiên bưng thuốc tới đây, hắn còn tưởng rằng đối phương đã chết kìa.
"Nếu ngươi tỉnh lại rồi thì nhanh chóng uống thuốc đi." Hạ nhân mặc y phục màu lam đẩy thuốc về phía Kỳ Nhiên.
Kỳ Nhiên ngửi thuốc, phát hiện ra nguyên liệu của thuốc đều là các loại dược liệu cực kỳ quý hiếm, chẳng trách hắn bị trọng thương như vậy mà vẫn có thể sống sót.
Kỳ Nhiên ho khan hai tiếng, cẩn thận dò hỏi, "Chủ nhân của ngươi là ai?" Không chỉ cứu hắn, còn nỡ sử dụng nhiều dược liệu quý giá như thế, "Và đây là nơi nào?"
Hạ nhân mặc y phục màu lam không có giấu giếm, "Nơi này là Ngũ Dương Thành, chủ nhân của ta là thành chủ của Ngũ Dương Thành."
Ngũ Dương Thành, ban đầu Kỳ Nhiên chỉ cảm thấy mấy chữ này có chút quen thuộc, một lát sau hắn mới bừng tỉnh, đây không phải là nơi mà hắn và mẫu thân của hắn đã từng lưu lại thời trẻ sao, sau đó hắn lang bạt khắp Nguyên Võ đại lục, tứ đại châu[13], sau đó nữa hắn lại tìm thấy thân sinh phụ thân và gia tộc của mình, nên Ngũ Dương Thành dần dần chìm vào lãng quên.
Chẳng qua, Ngũ Dương Thành cách hoang mạc ở phía Tây hơn vạn dặm, tại sao thành chủ của Ngũ Dương Thành lại xuất hiện ở đấy.
Kỳ Nhiên kiểm tra thuốc thêm một lần nữa, xác nhận không có vấn đề gì xong, hắn liền uống một hơi cạn sạch, tiếp tục dò hỏi, "Chủ nhân của ngươi cứu ta như thế nào vậy?"
Hạ nhân mặc y phục màu lam lắc đầu, "Ta không biết, ta chỉ biết vào nửa tháng trước, thành chủ mang theo ngươi trở về, nói chúng ta hãy chăm sóc ngươi thật tốt thôi."
Kỳ Nhiên nhớ lại bóng người màu trắng cuối cùng trước khi hắn mất ý thức, chẳng lẽ nàng chính là thành chủ của Ngũ Dương Thành?
Ngày tháng tiếp theo, mỗi ngày hạ nhân mặc y phục màu lam kia đều đưa thuốc và ba bữa đến đây, Kỳ Nhiên chưa từng nhìn thấy thành chủ trong lời của hắn, cũng không thám thính được bao nhiêu tin tức, cho tới lúc vết thương gần như lành lặn hoàn toàn, Kỳ Nhiên mới đề nghị, "Ta có thể gặp mặt thành chủ của các ngươi không?"
Hạ nhân mặc y phục màu lam hơi do dự, "Chuyện này, để ta bẩm báo thành chủ."
Những năm gần đây Kỳ Nhiên qua lại với không ít mỹ nhân, ngay cả đệ nhất mỹ nhân của Thương Lam Các là Úy Nguyệt, cũng từng sớm chiều ở chung cùng hắn.
Vị thành chủ của Ngũ Dương Thành này không phải là người xinh đẹp nhất, nhưng khí chất của nàng ôn hòa, tư dung tú nhã, quan trọng là đôi mắt của nàng khiến cho Kỳ Nhiên cảm thấy hình như hai người bọn họ đã từng quen biết,
Kỳ Nhiên dò hỏi, "Có phải chúng ta từng gặp nhau không?"
"Từng gặp nhau." Bạch Huyên cười khẽ,
Khi Kỳ Nhiên đang cố gắng nhớ lại hắn đã gặp đối phương lúc nào, Bạch Huyên lại nói tiếp, "Chỉ là một cái nhìn thoáng qua mà thôi, chưa từng kết giao."
Vậy thì có khác gì người xa lạ không quen không biết đâu.
Kỳ Nhiên mở miệng, "Xin hỏi, tại sao thành chủ nguyện ý cứu ta, còn......" Biết tên của ta,
Hắn nhớ rõ, thời điểm Bạch Huyên cứu hắn, nàng đã gọi tên của hắn.
Ánh mắt của Bạch Huyên hơi thay đổi, "Ta chưa bao giờ ngừng chú ý đến ngươi, bởi vì đủ loại cơ duyên dường như luôn chầu chực bên cạnh ngươi,......"
Cho nên thời khắc cảm nhận được con cưng của khí vận không còn may mắn như trước, nàng mới kinh ngạc như vậy, kinh ngạc tới mức nhịn không được đi xem hắn, cuối cùng thuận tay cứu hắn một mạng.
Kỳ Nhiên nghe thấy nàng nói về cơ duyên, trong lòng vừa cảnh giác, vừa cười khổ,
Đúng vậy, sao hắn có thể không cảm nhận được chứ, mệnh trung chú định[14], trời cao cũng đứng về phía hắn, bảo vật, sư phụ, thần thú, truyền thừa thượng cổ, tất cả đối với hắn phảng phất như cá diếc qua sông, thậm chí bản thân hắn cũng không khỏi mờ mắt trước nhiều cơ duyên như thế.
Cho đến khi nó biến mất.
"Ngươi nói đúng, ta không thể may mắn cả đời." Kỳ Nhiên đáp lại.
Bạch Huyên cảm thán với 9526, "Hạn sử dụng của khí vận cũng không dài lắm nha." Có lẽ là Thiên Đạo đã chán đứa con cưng này, muốn sủng ái người khác đi.
Bạch Huyên không có câu thúc Kỳ Nhiên, mặc kệ hắn tự do đi lại.
Có một ngày, hắn vô tình đụng phải Bạch Lâm Kỳ, Bạch Lâm Kỳ đã sớm nghe nói nữ nhi mang theo một nam nhân trở về, còn đang vui mừng vì nữ nhi động tâm, lại quan sát thêm một chút, bề ngoài tuấn lãng, tuy rằng tu vi không bằng nữ nhi, nhưng nếu nữ nhi thích thì cũng không phải không được.
Kỳ Nhiên xấu hổ, hắn đã từng đạt được cảnh giới Nguyên Thần, sao có thể nhìn không ra ý tứ của đối phương, còn bị đánh giá công khai như thế này, đổi lại là quá khứ, hắn đã trở mặt từ lâu, nhưng hiện tại trải qua một kiếp nạn, tâm cảnh của hắn bình thản hơn rất nhiều, chưa kể Bạch Huyên là ân nhân cứu mạng của hắn, nên hắn chắc chắn sẽ không bất kính với phụ thân của nàng.
Bạch Huyên bàng quan Bạch Lâm Kỳ đánh giá Kỳ Nhiên, đột nhiên lên tiếng, "Người không nhận ra hắn à?"
Nội tâm của Kỳ Nhiên căng thẳng, không hiểu lời này của Bạch Huyên, Bạch Huyên đây là muốn vạch trần thân phận của hắn sao, phải biết rằng hắn còn có không ít kẻ thù ở bên ngoài đâu.
Bạch Lâm Kỳ mơ hồ, "Nhận ra gì, trước đây ta từng gặp hắn à?"
Bạch Huyên cười khẽ, lại cảm thấy tẻ nhạt vô vị, nàng cảm thán một câu, "Không có gì."
Hóa ra, qua vài thập niên, chẳng ai còn nhớ rõ ai, hết thảy đều là gió thoảng mây bay.
Tuy chỉ là một câu nói, nhưng Kỳ Nhiên vẫn ghi tạc trong lòng, ở phủ thành chủ, ngoại trừ Bạch Huyên, thực lực của Kỳ Nhiên chính là tối cao, cho dù tu vi của hắn đã hạ xuống cảnh giới Nguyên Đan, thì hắn cũng có những thủ đoạn khác, Bạch Huyên không thèm quản, nên cuối cùng hắn cũng biết, tại sao ngày hôm ấy Bạch Huyên lại nói như vậy.
Đổi lại là hắn, hắn tuyệt đối không độ lượng đến mức đi cứu người đã từng là kẻ thù.
"Thực xin lỗi." Kỳ Nhiên chân thành đạo khiểm,
Không chỉ bởi vì chuyện hắn từng giết người của Bạch gia, mà còn bởi vì hắn từng ngạo mạn, từng coi mạng người như cỏ rác, từng một lòng cho rằng không gì có thể cản đường hắn,
Cho rằng thiên phú của hắn là vô địch, ai đắc tội với hắn thì tiêu diệt là được.
Cường giả chân chính không phải như thế.
Bạch Huyên mỉm cười, "Nếu ngươi thực sự muốn xin lỗi, vậy thì giúp ta làm một việc đi, ở lại dạy dỗ hậu duệ của Bạch gia, còn dạy gì và dạy bao lâu, tùy ngươi."
Kỳ Nhiên khó hiểu, "Sao ngươi không tự mình dạy dỗ bọn họ?"
Người khác nhìn không ra, nhưng Kỳ Nhiên đã từng đạt được cảnh giới Nguyên Thần lại nhìn ra tu vi chân chính của Bạch Huyên, lúc đó hắn còn kinh ngạc, không ngờ tại một nơi nhỏ bé như Ngũ Dương Thành, Bạch Huyên cũng có thể đạt được cảnh giới Nguyên Thần đỉnh cấp.
Là trước đây hắn quá cuồng ngạo.
Đồng thời lúc đó hắn cũng hiểu, tại sao Bạch Huyên không sợ cứu hắn sẽ rước lấy tai họa, bởi vì bản thân nàng vốn dĩ là cường giả.
Bạch Huyên nhướng mày, "Sở học của ta không thích hợp với bọn họ, hơn nữa ta hy vọng ngươi có thể giảng giải cho bọn họ một số chuyện ở bên ngoài, ít nhất đừng để cho bọn họ giống như ếch ngồi đáy giếng[15], không biết trời cao, đất dày."
Kỳ Nhiên nhớ lại mình của trước đây, không khỏi sờ mũi.
Hắn đã từng đạt được cảnh giới Nguyên Thần, mặc dù thân bị trọng thương, nhưng dạy dỗ vài người vẫn dư dả.
***
Đây là năm thứ ba Kỳ Nhiên lưu lại phủ thành chủ dưới tên giả Tề Thất, vết thương của hắn đã lành lặn hoàn toàn, nhưng hắn không vội vàng rời đi.
Hôm nay khi đang chơi cờ với Bạch Huyên, đối phương đột nhiên nói với hắn, "Ta phải đi rồi."
Kỳ Nhiên cảm nhận được không khí xung quanh đang tụ lại, trên người Bạch Huyên cũng tản ra quang mang nhàn nhạt, hắn lập tức nghĩ tới một việc.
Phi thăng ở Nguyên Võ đại lục trước nay chỉ là một truyền thuyết, không ai biết phi thăng có thật hay không, nếu có thật thì vượt qua cảnh giới Nguyên Thần là cảnh giới gì, và thế giới bên trên Nguyên Võ đại lục là thế giới ra sao, mà hiện tại Bạch Huyên, sẽ là người đầu tiên chứng kiến.
"Bạch Huyên, ngươi nhất định phải xem, rốt cuộc nơi ấy có dáng vẻ như thế nào." Kỳ Nhiên nhịn không được kích động,
Trong thời gian ngắn, Bạch Huyên đã biến mất khỏi thế giới này.
Đáy mắt của Kỳ Nhiên tràn đầy khát vọng,
May mắn được nhìn thấy đại đạo, tuy không có cơ duyên cộng sinh, nhưng lại giúp hắn có thêm niềm tin trên con đường theo đuổi đại đạo.
Tác giả có lời muốn nói: Hai chương hợp nhất.
[1] Trời quang mây tạnh: Thời tiết không có mưa gió.
[2] Trường thân ngọc lập: Miêu tả dáng người cao lớn.
[3] Đệ tử nội môn: Chính thức tiến vào môn phái.
[4] Hoàng mao nha đầu: Nhóc con ngốc nghếch.
[5] Gần đất xa trời: Không còn sống được bao lâu.
[6] Sấm rền gió cuốn: Mạnh mẽ vang dội.
[7] Bất cận nhân tình: Không đặt mình vào tình cảnh của người khác.
[8] Bãi tha ma: Cánh đồng hoang có nhiều mộ.
[9] Thiên ngoại hữu thiên, nhân thượng hữu nhân: Bên ngoài bầu trời còn có bầu trời khác, người tài ắt có người tài hơn.
[10] Kinh thiên động địa: Náo động, vang dội cả trời đất.
[11] Cá nằm trên thớt: Rơi vào tình thế nguy kịch, sự sống và cái chết của bản thân do người khác định đoạt.
[12] Long khốn thiển thủy: Câu đầy đủ là "Hổ lạc bình dương bị khuyển khi, long khốn thiển thủy bị hà hý" (Hổ lạc đồng bằng bị chó khinh, rồng nơi nước cạn bị tôm giỡn), ở đây là Kỳ Nhiên đang tự giễu bản thân có thực lực, có cơ duyên nhưng không biết thu liễm nên rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục.
[13] Tứ đại châu: Là bốn cõi thế, phân ra làm bốn châu theo Phật học, bao gồm:
1. Bắc Cô Lô châu (Uất Đan Việt): Cô Lô châu ở về hướng Bắc núi Tu Di, người cõi ấy bình đẳng an vui, sống lâu một ngàn tuổi. Ấy là hàng Tiên cho nên cõi ấy được dịch là Thắng Xứ.
2. Nam Thiện Bội châu (Diêm Phù Đề): Đây là cõi chúng ta ở, nằm về phương Nam núi Tu Di. Trung tâm châu này có cây Diêm Phù Đề, chính ở cõi này Đức Phật giáng sinh, và ở cõi này có nhiều nhà tu hành hơn hết trong bốn châu.
3. Tây Ngưu Hóa châu (Cô Da Ni): Châu này ở phương Tây núi Tu Di, cõi này sinh sản rất nhiều Trâu (ngưu) người ta dùng trâu thế cho tiền bạc trong việc buôn bán, vì vậy nên gọi là "ngưu hóa", Cô Da Ni là theo tiếng phạn. Cõi này dân sống đến 500 tuổi.
4. Đông Thắng Thân châu (Phất Vu Đại Phất Bà Đề): Cõi này ở phương Đông núi Tu Di, người ở cõi này thân hình tốt đẹp hơn hết nên cũng kêu cõi ấy là Thắng Thân châu, cũng viết theo phạn: Phạn Bà Đề. Trong cuốn Phật giáo ở Cao Miên chép rằng: Đông Thắng Thân châu bề vòng là: 21.000 do tuần, cõi này hình tròn. Dân và chư thần sống đến 600 tuổi.
[14] Mệnh chung chú định: Vận mệnh đã sắp đặt.
[15] Ếch ngồi đáy giếng: Hàm ý phê phán những người tầm nhìn hạn hẹp, học hành không tới đâu mà luôn tỏ ra hiểu biết.
==========
Dạo gần đây đang mê gấu trúc nên khoe với các bồ thần tượng của tui nè (≧▽≦)
Ôi mỹ nữ Phi Vân đẹp 360⁰ không góc chết của tui (*'ω`*)
Càng nhìn càng thấy xinh (~ ̄³ ̄)~