Không thể trách Kỷ Thiều cảm thấy Tô Minh Vĩ là đồ ngốc, Tô Minh Vĩ chính là vị Tô tiểu thiếu gia kia, môi hồng răng trắng, dung mạo như vậy, chỉ cần đi vòng quanh nhà thổ một lần thôi cũng có thể khiến cho mấy tiểu quan động tâm.
Đáng tiếc lại không tự nhận thức được người mình đang ái mộ là ai, còn ngây ngốc cho rằng một tấm chân tình là có thể được như ước nguyện.
Kỷ Thiều vừa mới cảm thán về một kẻ ngốc xong, không nghĩ tới chưa được bao lâu liền gặp phải một kẻ ngốc khác.
"Ngày tám tháng sau là sinh thần lần thứ 40 của bang chủ nhà ta, bang chủ nhà ta muốn mời Nhan lão bản diễn xướng một khúc, đây là tiền đặt cọc của chúng ta." Người đến là một nam nhân trung niên, y phục phú quý, chẳng qua ánh mắt không quá thanh minh, bằng không đã chẳng kiêu căng như thế này.
Hắn giơ tay lên, người đằng sau lập tức nâng một cái rương ra, bên trong tràn đầy vàng bạc châu báu, "Chúng ta biết, giá trị con người của Nhan lão bản không thấp, nên đây mới chỉ là tiền đặt cọc, còn một nửa nữa sẽ bàn giao sau khi xong việc."
Hắn vừa nói vừa bày ra tư thái cao cao tại thượng[1], tựa như chắc chắn đối phương sẽ không cự tuyệt số vàng bạc châu báu mê người này.
Kỷ Thiều không thèm để ý tới cái rương chứa đầy vàng bạc châu báu kia, chỉ mỉm cười lắc đầu, "Thực xin lỗi, Nhan lão bản không biểu diễn ở bên ngoài."
Lúc riêng tư, mọi người đều gọi Nhan Phượng Thanh là Thanh tỷ, nhưng đối với người ngoài, bọn họ đều nhất trí xưng nàng là Nhan lão bản.
Hắn lại nói tiếp, "Nếu như các vị nhất quyết muốn xem biểu diễn, thì vào tháng ba Nhan lão bản sẽ lên đài một hồi, khi đó quý bang chủ có thể mua vé vào xem."
"Ngươi......" Nam nhân trung niên tức giận, "Xem ra ngươi vẫn chưa biết bang chủ nhà ta là ai, nên mới có gan nói chuyện với ta như thế, ngươi phải biết rằng cho dù là bản thân Nhan lão bản, thì cũng không dám đắc tội với bang chủ nhà ta đâu."
"Một chút việc nhỏ này, không đáng để Nhan lão bản của chúng ta tự mình xử lý." Ý tứ rất rõ ràng, bọn họ không có tư cách gặp mặt Nhan Phượng Thanh.
Kỷ Thiều mềm cứng không ăn, phong thái ưu nhã, "Tại hạ đã nói hết những điều cần nói rồi, nếu các vị đến đây không phải bởi vì xem biểu diễn, vậy thì mời các vị trở về."
"Kính tửu bất ngật ngật phạt tửu[2], ta ngược lại muốn xem người hối hận sẽ là ai." Sau khi đe doạ xong, nam nhân trung niên lập tức ra hiệu cho thủ hạ dưới trướng mang theo vàng bạc châu báu rời đi.
Hắn vừa đi ra khỏi Nhan gia liền phỉ nhổ, "Có nổi tiếng thì cũng chỉ là một con hát mà thôi, bang chủ cho nàng vài phần thể diện, nàng lại dám từ chối."
Từ khi đi theo bang chủ, có ai không giữ thái độ cung cung kính kính đối đãi với hắn chứ, làm gì có việc một nhân viên thu chi nho nhỏ dám nói chuyện với hắn như vậy.
Tiểu đệ bên cạnh hắn cẩn thận lên tiếng, "Vưu gia, nhiệm vụ không hoàn thành, chúng ta nên giải thích với bang chủ như thế nào?"
Ánh mắt của nam nhân trung niên được xưng là Vưu gia lộ ra một tia lãnh lệ, "Nói thật với bang chủ thôi, rằng Nhan Phượng Thanh kia không chịu đến."
Tiểu đệ cúi đầu, im lặng không nói gì.
Đây chẳng qua chỉ là một nốt nhạc lệch, đoàn kịch nhanh chóng khôi phục lại dáng vẻ trước đó, tuy rằng Nhan Phượng Thanh không lên đài, nhưng đoàn kịch vẫn có những người xuất sắc khác, vừa rồi khi những người kia bước vào, tư thái ấy hoàn toàn không giống như người bình thường, sau đấy bọn họ lại xảy ra xung đột với Kỷ Thiều, cuối cùng mang theo sắc mặt khó coi rời đi, sự việc không ồn ào huyên náo nhưng cũng không thể nói là im hơi lặng tiếng[3], sẽ khó tránh khỏi khiến cho người có tâm chú ý.
Kỷ Thiều đích thân trấn an các vị khách nhân, không chỉ đảm bảo chuyện của ngày hôm nay sẽ không tái diễn, mà còn chủ động tặng cho mỗi vị khách nhân ở đây một ấm trà ngon.
Sau khi xử lý xong hết thảy, Kỷ Thiều mới ngẫm lại lời của nam nhân trung niên kia, ánh mắt của hắn lạnh lẽo, "Phái người điều tra, ta muốn xem bọn họ rốt cuộc có lai lịch gì."
Không đến buổi tối, toàn bộ tin tức về đám người buổi sáng cùng bang chủ trong miệng của bọn họ đã nằm trong tay Kỷ Thiều.
Đoạn Phỉ luyện tập cả một ngày, vừa nghe xong liền nhịn không được thốt lên, "Con dế nhũi chui từ đâu ra."
Kỷ Thiều cười lạnh, "Chui từ tỉnh Tây ra."
Hồng Thạch Bang của tỉnh Tây, một bang phái chuyên môn giết người chiếm đoạt tài sản, sau đó bắt đầu kinh doanh buôn bán, chẳng qua bởi vì vẫn sử dụng mấy loại thủ đoạn không trong sạch, nên có thể nói là một nửa mua bán một nửa cướp đoạt. Nếu chỉ có như thế, thì cùng lắm cũng chỉ là một bang phái nhị lưu không đáng bận tâm, nhưng bang chủ của Hồng Thạch Bang là Triệu Tứ Hải đột nhiên leo lên Đường đốc quân, người đứng đầu quân phiệt cát cứ ở Sơn Tây, muội muội của hắn còn trở thành di thái thái[4] của Đường đốc quân.
Một người là lão nhân gần 60 tuổi, một người là tiểu cô nương mới 15 - 16 tuổi mềm mại tựa như cánh hoa, đương nhiên không ai dám nói gì Đường đốc quân, nhưng mọi người đều thập phần khinh thường hành vi vô sỉ của Triệu Tứ Hải.
Tuy rằng có không ít người cười nhạo Triệu Tứ Hải là ăn bám phụ nữ mới có được địa vị cao, nhưng lợi ích mà người ta nhận được lại là thật, mấy năm nay hắn còn trực tiếp chiếm lĩnh ba phần thị trường kinh doanh than đá ở Sơn Tây, tiền vào như nước, thuộc hạ đông đảo. Những người cười nhạo hắn trước đây bây giờ lại ghen tị, không thể không ăn nói khép nép, cung cung kính kính đối đãi với hắn, có người còn nịnh bợ, gọi hắn là 'Triệu Càn Khôn'.
Lai lịch như thế, chẳng trách có thể lấy ra nhiều vàng bạc châu báu như vậy.
Chẳng qua muốn mang theo uy phong ở tỉnh Tây hiển lộ tại nơi này, thì cũng phải xem hắn có tư cách đó hay không.
Đôi mắt của Kỷ Thiều hiện lên một tia băng hàn.
Cùng lúc này, đám người của Vưu gia đã trở về chỗ ở, còn nhất ngũ nhất thập[5] kể lại chuyện đoàn kịch của Nhan gia từ chối đến đây biểu diễn với Triệu Tứ Hải. Triệu Tứ Hải vừa lắng nghe vừa vuốt ve tiểu mỹ nhân như hoa như ngọc trong ngực.
Lần này hắn tới Thượng Hải ngoại trừ để giao dịch mua bán, còn là vì vị mỹ nhân này, ngày tám tháng sau không chỉ là sinh thần lần thứ 40 của hắn, mà còn là ngày lành để nạp di thái thái thứ chín. Triệu Tứ Hải yêu thích mỹ nhân, nghe thấy tiểu mỹ nhân làm nũng muốn tổ chức ở nhà hàng xa hoa nhất Thượng Hải, không nói hai lời liền đáp ứng ngay lập tức.
Vô luận là sinh thần hay là nạp tân nhân, ít nhiều gì cũng phải mời vài đoàn kịch đến để khuấy động không khí.
Triệu Tứ Hải không hiểu mấy thứ đó, chỉ nói, "Cứ mời đoàn kịch nổi tiếng nhất Thượng Hải là được."
Về vấn đề tiền bạc, Triệu Tứ Hải đã chiếm lĩnh ba phần thị trường kinh doanh than đá quả thực không thiếu tiền, cũng không để tâm phải bỏ ra bao nhiêu, Vưu gia còn định vớt vát một chút nước canh, ai ngờ đoàn kịch của Nhan gia lại không hề nể mặt như thế, dáng vẻ xem tiền như rác mà cự tuyệt.
Ngay cả một tiểu nhân vật đứng thứ năm thứ sáu trong bang phái như Vưu Quý cũng dám kiêu ngạo như vậy, huống chi là Triệu Tứ Hải, quả nhiên hắn vừa nghe xong liền tức giận, "Mời không được, thì bức người tới, lão tử muốn nàng biểu diễn, nàng phải biểu diễn."
Vưu Quý vui vẻ, bang chủ đây là không trách hắn hành sự thất bại, đồng thời cho hắn cơ hội giáo huấn người của Nhan gia, mà cho hắn cơ hội, thì sử dụng thủ đoạn gì còn không phải do hắn sao.
Chẳng qua trong bang phái vẫn có vài người thông minh, thà chấp nhận nguy cơ Triệu Tứ Hải sẽ tức giận cũng muốn khuyên hai câu, "Ta ở Sơn Tây cũng từng nghe nói về Nhan Phượng Thanh này, đoàn kịch của nàng không chỉ là đoàn kịch nổi danh nhất Thượng Hải, mà bản thân nàng còn là danh linh đệ nhất phương nam, chúng ta chỉ là người qua đường, động vào nàng có vẻ không ổn cho lắm đi."
"Ta cũng nghe nói, thời điểm Nhan Phượng Thanh đi đến phương bắc còn là thượng khách[6] của không ít quan to hiển quý."
Không để Triệu Tứ Hải lên tiếng, Vưu Quý đã chen vào trước, "Ý của ngươi là, bang chủ của chúng ta bị mất mặt chỉ là chuyện nhỏ thôi à."
Triệu Tứ Hải tác oai tác quái[7] ở tỉnh Tây đã quen, cũng nghe thấy nhiều lời nịnh nọt lấy lòng, cho dù đã lưu lại Thượng Hải một thời gian, cũng chưa từng thất ý bao giờ, hiện tại lại bị một con hát xem thường, hắn đương nhiên không thể nhẫn nhịn.
"Đúng vậy, nếu nói ra, quả thực sẽ khiến cho mọi người chê cười Triệu Tứ Hải ta."
"Nhưng lỡ như Nhan gia có người che chở thì làm sao bây giờ, chẳng lẽ chúng ta phải đắc tội với thế lực của Thượng Hải." Người này lo lắng cũng là có lý do, rốt cuộc bọn họ còn phải kinh doanh buôn bán ở chỗ này, chưa kể bọn họ mới tới đây không lâu, vẫn chưa hiểu rõ về các thế lực ở Thượng Hải.
Thượng Hải phồn hoa, là nơi ít bị ảnh hưởng bởi quân phiệt và chính phủ nhất, nhưng mối quan hệ giữa các thế lực lại thập phần phức tạp, đa số là các bang phái tam giáo cửu lưu[8], tuy rằng người này cũng đã quen với việc kiêu ngạo như khi còn ở tỉnh Tây, nhưng suy cho cùng hắn vẫn không dám đối địch với các thế lực ở chốn này.
"Đằng sau bang chủ của chúng ta là ai, đằng sau bang chủ của chúng ta chính là Đường đốc quân đấy, Nhan Phượng Thanh nàng có nổi danh thì đã sao, cuối cùng cũng chỉ là một con hát mà thôi, ngươi sẽ không cho rằng có người ngu ngốc đến mức vì nàng mà đối địch với chúng ta chứ."
Triệu Tứ Hải đã sớm không còn kiên nhẫn, quyết định dứt khoát, "Lão Vưu giải quyết chuyện này đi."
Những người khác nghe thấy ba chữ Đường đốc quân thì không khuyên can nữa, trong lòng cũng càng thêm tự tin, có Đường đốc quân làm hậu thuẫn[9], đừng nói là danh linh đệ nhất phương nam, cho dù đối phương là Tần Thất gia danh chấn Thượng Hải bọn họ cũng không sợ.
***
Vưu Quý là kẻ có tâm tư đen tối nhất Hồng Thạch Bang, kể cả khi Hồng Thạch Bang bắt đầu quá trình tự tẩy trắng cũng vẫn sử dụng hắn, rốt cuộc Hồng Thạch Bang vốn dĩ là thổ phỉ, bản tính cường thủ hào đoạt đã khắc sâu vào trong xương cốt, mà hắn lại là người am hiểu không ít loại thủ đoạn nham hiểm.
Hiện tại chẳng qua là xử lý một con hát mà thôi, dưới góc nhìn của Vưu Quý, đây là việc thập phần đơn giản.
Chỉ cần khiến cho đoàn kịch của Nhan gia không thể kinh doanh được nữa, hoặc là xông vào trói người là được.
Một ngày sau khi nhận lệnh, Vưu Quý mang theo huynh đệ trong Hồng Thạch Bang chặn cửa Nhan gia, không cho khách khứa bước vào, nếu như có người bất mãn, thì sẽ bị đánh một trận. Hành vi này mặc dù du côn vô lại, nhưng lại có hiệu quả nhanh nhất.
Cho dù có người của phòng tuần bộ tìm đến, thì cũng bị tên tuổi của Hồng Thạch Bang và Đường đốc quân hù doạ, không thể không lùi lại.
Vưu Quý nhìn tiểu cán bộ đang đứng không vững trước mắt, không chút kiêng nể cười nhạo.
Nhan gia chủ động chịu thua là tốt nhất, lúc đó hắn sẽ yêu cầu tên tiểu bạch kiểm làm nhân viên thu chi kia quỳ lạy ba cái, gọi hắn là ông nội để đánh tan cơn giận trong lòng.
Không đến nửa canh giờ, Nhan gia đã treo một tấm biển gỗ lên, nội dung là 'Ngừng kinh doanh ba ngày'.
Không ít người yêu thích kinh kịch âm thầm tiếc hận, tuy ngày thường không được xem Nhan lão bản biểu diễn, nhưng các vở diễn của Nhan gia cũng vô cùng đặc sắc, chưa kể các vở diễn đó đều là do Nhan lão bản tự tay sáng tạo.
Người vây xem xung quanh cũng đoán được có khả năng cao Nhan gia gặp phải phiền toái rồi, có người thầm mắng Vưu Quý là thổ phỉ, cũng có người lo lắng cho an nguy của Nhan lão bản.
Vưu Quý hung hăng phỉ nhổ Nhan gia một hồi, muốn trốn tránh sao, đừng có mơ, chỉ cần Nhan gia chưa chịu cúi đầu một ngày, cho dù là ba năm hắn cũng sẽ không để yên cho Nhan gia.
Hai tiểu cán bộ tìm đến rốt cuộc vẫn có lương tâm, sau khi thất bại liền nhanh chóng trở về báo cáo với cảnh sát trưởng, Nhan gia cũng được xem là một gia tộc nổi danh ở Thượng Hải, hơn nữa không phải bình thường cục trưởng vẫn thường xuyên nói phải chiếu cố Nhan gia nhiều hơn sao?
Cảnh sát trưởng đã làm việc tại phòng tuần bộ mười mấy năm vẫy tay, "Chúng ta đừng can thiệp vào chuyện này."
Chuyện không nên quản thì đừng quản, đây là kinh nghiệm mà hắn đúc kết được trong quá trình trở thành lão du điều[10], bằng không hắn cũng chẳng tồn tại tới bây giờ.
Cho dù không có kết quả gì, thì cũng không hề ảnh hưởng đến việc Vưu Quý khoe khoang người của Nhan gia sợ hãi hắn như thế nào, hôm qua còn mạnh miệng, hôm nay đã giống như con rùa rụt cổ ra sao. Hắn chắc chắn, không quá ba ngày, Nhan gia kia tuyệt đối sẽ chịu thua, danh linh đệ nhất phương nam là cái thá gì, cuối cùng cũng phải ngoan ngoãn cúi đầu trước bang chủ thôi.
Triệu Tứ Hải càng nghe càng vừa lòng, ban thưởng cho Vưu Quý không ít thứ.
Những người khác tận mắt chứng kiến Vưu Quý đã hành xử trắng trợn táo bạo như vậy nhưng vẫn không có ai ra mặt che chở cho Nhan Phượng Thanh, liền không lo lắng nữa, thậm chí còn cười nói, hậu thuẫn của Nhan gia nhất định là sợ hãi uy danh của Đường đốc quân đằng sau bang chủ nhà chúng ta.
[1] Cao cao tại thượng: Trong hoàn cảnh này là chỉ những người không biết kính trên nhường dưới, hoặc lúc nào cũng cho mình là đúng:)
[2] Kính tửu bất ngật ngật phạt tửu (敬酒不吃吃罚酒): Ví với việc bắt buộc phải làm mà không chịu chủ động làm, kết quả bị ép buộc mới chịu làm.
[3] Im hơi lặng tiếng: Im ắng, không tỏ thái độ gì, không để lộ tung tích gì.
[4] Di thái thái (姨太太): Vợ lẽ, thiếp thất.
[5] Nhất ngũ nhất thập (一五一十): Chỉ rõ chi tiết.
[6] Thượng khách: Khách quý, được tiếp đãi một cách đặc biệt.
[7] Tác oai tác quái: Làm những điều ngang ngược một cách tuỳ tiện, trái với lẽ phải.
[8] Tam giáo cửu lưu: Bao gồm ba giáo phái và chín học phái lớn thời Chiến quốc, trong đó ba giáo phái lớn là Nho giáo, Phật giáo, Đạo giáo, chín học phái lớn là Nho gia, Đạo gia, âm Dương gia, Phật gia, Danh gia và Mặc gia, Tung Hoành gia, Tạp gia, Nông gia. Ngày nay từ này được dùng để chỉ đủ mọi hạng người trong xã hội.
[9] Hậu thuẫn: Lực lượng ủng hộ, làm chỗ dựa ở phía sau.
[10] Lão du điều: Kẻ già đời, tay lão luyện, giàu kinh nghiệm.
==========
Năng lực thì không có nhưng được cái to mồm =)))))
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...