Ngày năm tháng mười hai,
Ai ai cũng biết, hôm nay là ngày Nhan lão bản lên đài, là sự kiện mà cho dù các quan to hiển quý của Thượng Hải phải tán gia bại sản[1] cũng muốn tham dự,
Trong hậu trường, một người mặc y phục màu đỏ rực đang vẽ lông mày,
Có đôi khi 9526 sẽ nhịn không được quên mất bản thân là một hệ thống, còn ký chủ là một nhiệm vụ giả, bởi vì mỗi lần xuyên không các sự việc đều phát triển theo hướng rất thần kỳ, đương nhiên nhiệm vụ cũng kỳ lạ không kém.
Quả nhiên, ký chủ nhà nó là đặc biệt nhất.
Tiếng trống vang lên, hàng vạn đôi mắt đổ dồn về phía sân khấu,
Người trên sân khấu nhất tiếu thiên kim[2], dáng vẻ phong lưu khuynh đảo chúng sinh,
Nếu nàng nguyện ý nhìn xuống dưới đài một chút thôi, e rằng sẽ khiến cho người ta không màng tất cả dâng hiến hết thảy cho nàng.
Đáng tiếc chỗ ngồi gần nhất cũng cách xa sân khấu khoảng ba đến bốn mét, ở các đoàn kịch khác làm gì có chuyện này, chẳng qua ở đây lại không có ai dám tỏ vẻ bất mãn.
Trong rạp ấm áp như mùa xuân,
Bên ngoài lại mưa tuyết bay ngập trời, tuy là phương nam, nhưng tuyết từ trên mái hiên rơi xuống mặt đất, nhẹ nhàng hoá thành nước, sự lạnh lẽo này cũng đủ xâm nhập vào cốt tuỷ,
Một tiểu tử ăn mặc khá tuỳ ý chạy rất nhanh trên đường, có vẻ như hắn đang có việc gấp, nhưng hắn vẫn linh hoạt tránh va chạm vào người khác, bỗng nhiên hắn chú ý tới một người ăn xin với bộ quần áo tả tơi ở đầu hẻm, tuy rằng bước chân của hắn có hơi chậm lại, chẳng qua sau đó hắn liền nhanh chóng biến mất vô tung vô ảnh.
Không khí lạnh lẽo đến mức da thịt của người ăn xin đều bị nứt nẻ, tựa như cảm nhận được có tuyết rơi vào trong cổ áo, người ăn xin nhịn không được thu mình vào góc tường, phảng phất như làm thế có thể khiến cho thân thể của hắn ấm áp hơn một chút, mà bộ quần áo đơn bạc trên người hắn hoàn toàn không có tác dụng gì trong hoàn cảnh này.
Đột nhiên hắn ngửi thấy một mùi hương mê người, hắn lập tức mở mắt ra nhìn xung quanh, là người trẻ tuổi đã chạy rất nhanh ban nãy, mùi hương mà hắn ngửi thấy bắt nguồn từ hai cái bánh bao nhân thịt trên tay của đối phương, chúng vẫn còn nóng hôi hổi.
Người ăn xin vừa ngửi thấy mùi hương liền biết đây là bánh bao của tiệm bánh Bao Tử, bởi vì mỗi lần đi ngang qua nơi đó hắn đều sẽ không kiềm chế được mà chảy nước miếng.
Người thanh niên mỉm cười, để lộ ra hàm răng trắng bóng, cũng không chê hắn bẩn, chủ động nhét bánh vào tay hắn, "Ăn đi."
Người ăn xin tiếp nhận bánh bao, cảm động cúi người, "Cảm ơn, thật sự cảm ơn."
Sau đấy bắt đầu ăn ngấu nghiến hai cái bánh bao nhân thịt.
Khuôn mặt của người thanh niên tràn đầy ý cười, ánh mắt nhìn người ăn xin cũng rất ôn hoà, hắn chỉ mặc một cái áo bông vừa mỏng vừa ngắn, thậm chí còn không đội mũ, hoàn toàn khác biệt với đám người đi đường phủ kín từ đầu đến chân kia, cách ứng xử cũng không giống như xuất thân từ gia đình giàu có.
Đợi người ăn xin ăn xong, hắn mới lên tiếng, "Ngươi bao nhiêu tuổi rồi."
"Năm, hay sáu gì đó." Người ăn xin cũng không nhớ rõ, từ khi hắn có ký ức thì đã ở chỗ này, trước đây vốn dĩ còn có một lão khất cái sống cùng với hắn, chẳng qua chưa tới mùa đông ông ấy đã chết, hắn lại không địch lại những người ăn xin khác, nên chỉ có thể lưu lại nơi này.
Người thanh niên nhẹ nhàng xoa đầu hắn, cười nói, "Ngươi có muốn đi theo ta không."
Người ăn xin ngây người, khất cái gia gia từng nói, không được tuỳ tiện đi theo người lạ, nhưng vị đại ca này không chỉ cho hắn bánh bao, mà còn xoa đầu hắn nữa, bàn tay của đối phương thật ấm áp nha.
Người ăn xin vô thức gật đầu.
Người thanh niên vui sướng mỉm cười, trực tiếp ôm người ăn xin vào trong ngực, ngữ khí sang sảng, "Yên tâm, đi theo ta ngươi sẽ không phải đói bụng đâu."
***
"Nhân niệm đô thành phóng dạ, vọng kiền môn như hoạ, hi tiếu du dã. Điền xa la phạ, tương phùng xứ, tự hữu ám trần toại đương. Niên quang thị dã, duy chích hiện cựu tình suy tạ. Thanh lậu di, phi cái quy lai, tụng vũ ca bãi[3]."
Khách khứa tràn đầy khán đài, vẻ mặt của ai cũng vừa si mê vừa giống như đang say.
Hai bên sân khấu và cả ba tầng của toà nhà đều có người canh gác, thần sắc của bọn họ thập phần cảnh giác, đề phòng có người nhập diễn quá sâu, xông lên sân khấu.
Người ăn xin có chút lo lắng cho vị đại ca đã nói hắn sẽ không phải đói bụng này, dáng vẻ của đối phương thoạt nhìn không quá giàu có, trong lòng hắn hạ quyết tâm[4] sau này sẽ ăn ít một chút, tránh cho khiến vị đại ca tốt bụng này chán ghét hắn.
Đại ca tốt bụng dẫn hắn đi đến một toà nhà lớn, bên ngoài có rất nhiều trản đèn xinh đẹp, cùng với không ít các loại hoa, chẳng qua đại ca tốt bụng không bước vào, mà chỉ nhìn chằm chằm cánh cửa đang đóng, xong rồi vò đầu bứt tai[5] trong chốc lát, kế tiếp đại ca tốt bụng liền trực tiếp mang theo hắn tới một góc khuất.
"Nghe lời, nhắm mắt lại." Tuy rằng người ăn xin không biết đại ca tốt bụng muốn làm gì, nhưng hắn vẫn ngoan ngoãn nhắm mắt, bỗng nhiên hắn cảm thấy đầu óc quay cuồng, từng cơn gió lạnh lẽo bao phủ thân thể, hắn nhịn không được mở mắt ra, lại nhìn thấy chính mình vậy mà đang bay.
Đại ca tốt bụng đang vừa ôm hắn vừa bay.
Cho dù đang mang theo một đứa trẻ, người thanh niên vẫn nhẹ nhàng phi thiềm tẩu bích[6], hiển nhiên đây không phải là lần đầu tiên.
Nhưng khi hắn chỉ còn hai bước chân nữa là đến nơi, thì một giọng nói quen thuộc vang lên, "Đoạn Phỉ."
Nhìn thấy dáng vẻ của đối phương giống như là đã sớm mai phục ở đây, Đoạn Phỉ chỉ có thể cố gắng lấy lòng, "Buổi biểu diễn đã bắt đầu rồi sao?"
Nam nhân mặc một cái áo dài bên trong và một cái áo bông màu trắng bên ngoài, trên khuôn mặt là một cái gọng kính màu vàng kim mỉm cười, chẳng qua ngữ khí nghiến răng nghiến lợi đã cho thấy hắn không hề vui vẻ một chút nào, "Ngươi đoán xem."
***
Một vị cô nương chưa tới hai mươi tuổi chỉ huy những người khác tiễn khách, tuy rằng tất cả đều mặc thanh y, nhưng khác biệt ở chỗ, trên ngực áo của nàng có thêu một đoá hoa lan thanh nhã, tóc của nàng không quá dài, mặc dù không thi trang điểm phấn, dung mạo của nàng lại không bị suy giảm, đứng trong đám người ngược lại tương đối nổi bật.
Vô luận là những đại nhân vật có địa vị cao quý hay là các khán giả vẫn còn chìm trong dư âm của buổi biểu diễn, nàng đều có thể an bài thoả đáng, không làm mất lòng bất kỳ ai.
Dù sao toàn bộ mọi người đều biết, Nhan lão bản không có thói quen giao lưu với khán giả, người yêu thích nàng cũng chỉ có thể nhìn thấy nàng trên sân khấu khi nàng biểu diễn.
Sau khi tiễn khách xong, trong lòng thanh y cô nương nhẹ nhàng thở dài một hơi, nhìn thấy người trẻ tuổi đeo kính màu vàng kim đã trở lại, liền đoán được, "Đoạn Phỉ về rồi?"
Kỷ Thiều không vui, gia hoả Đoạn Phỉ này chẳng bao giờ an phận, cứ thích chạy loạn lên khắp nơi, đã nói là phải đến trước khi bắt đầu, kết quả tới muộn thì thôi đi, lại còn mang theo một hài tử cùng trở về.
"Ta đã cố gắng căn chỉnh thời gian để về kịp rồi mà." Đoạn Phỉ nhỏ giọng biện giải cho bản thân, nhưng đối diện với khuôn mặt của Kỷ Thiều, hắn lại im lặng, ngoan ngoãn cúi đầu lắng nghe Kỷ Thiều và Thu Linh quở trách, Thu Linh, chính là vị thanh y cô nương kia.
"Thế đứa bé này là sao?" Tuy rằng Kỷ Thiều biết nguyên nhân, nhưng hắn vẫn muốn nghe Đoạn Phỉ tự mình giải thích rõ ràng.
Đoạn Phỉ vốn dĩ đang cúi đầu, nghe thấy lời này liền lấy lại tinh thần, "Để hắn đi theo chúng ta được không, ta rất thích hắn, muốn nhận hắn làm đệ đệ."
Khoé miệng của Kỷ Thiều hơi giật giật, tiểu tử này thật sự là thích gì làm nấy.
Hắn không trả lời ngay lập tức, mà là cho Đoạn Phỉ thời gian để tự phân tích lợi và hại, sau đó mới đưa ra quyết định đưa đứa bé này đến cơ sở phúc lợi xã hội hay là lưu lại nơi đây, lại không nghĩ tới Đoạn Phỉ sẽ trực tiếp ăn vạ Thanh tỷ.
Nhan Phượng Thanh, chủ nhân của đoàn kịch, cũng là người mà bọn họ kính trọng nhất.
"Cho đứa bé này ở lại cũng được." Nhan Phượng Thanh chấp thuận nhanh chóng đến mức khiến cho mọi người phải cảm thấy ngoài ý muốn.
Đoạn Phỉ nghe xong thì lập tức vui vẻ,
Mặc dù Nhan Phượng Thanh đã thay đồ, nhưng đôi mắt phượng liễm diễm, lúc nào cũng mang theo ý cười, cho dù không nói lời nào, cũng có thể khiến cho trái tim của đối phương trở nên loạn nhịp, kể cả mọi người tại đây cũng không ngoại lệ.
Nàng tiếp tục mở miệng, "Chẳng qua người là do ngươi mang về, thì sau này ngươi phải phụ trách dạy dỗ, đi đâu cũng phải mang đứa bé theo."
Khuôn mặt của Đoạn Phỉ đau khổ, những người khác lại nhịn không được cười khẽ, ngay cả Kỷ Thiều vốn dĩ hay lạnh mặt cũng hơi nhếch môi, Nhan Phượng Thanh đã nói như vậy, e rằng sắp tới Đoạn Phỉ không được chạy loạn lên khắp nơi nữa, mà phải trải qua cuộc sống của một bảo mẫu rồi.
Kỷ Thiều dạy dỗ hắn, "Cho đứa bé ở lại cũng không phải là một câu nói, ít nhất phải có người phụ trách dạy dỗ, bằng không thì tốt nhất là nên đưa người đến cơ sở phúc lợi xã hội."
Đoạn Phỉ ngoan ngoãn lắng nghe, nói với Nhan Phượng Thanh, "Thanh tỷ, ta hiểu rồi."
Kỳ thực tất cả mọi người đều đoán được lý do tại sao Đoạn Phỉ lại muốn nuôi dưỡng đứa bé này, trên thực tế, ở đây có rất nhiều người là cô nhi được Nhan Phượng Thanh thu nhận, hầu hết bọn họ đều giống như Kỷ Thiều và Thu Linh, khi gia nhập đoàn kịch đã hiểu chuyện, thậm chí có người vẫn còn nhớ rõ người nhà của mình là ai, quê quán ở chỗ nào.
Mà một số người còn lại lại giống như Đoạn Phỉ, gặp được Nhan Phượng Thanh vào lúc trạc tuổi người ăn xin này, bởi vì dáng vẻ tương tự, tuổi tác cũng tương tự, nên cảm thấy đồng cảm thôi.
Là bọn họ may mắn, gặp được Thanh tỷ, được nàng thu nhận dạy dỗ, còn trợ cấp cho bọn họ đi học.
Trong đó người học giỏi nhất là Kỷ Thiều, Thanh tỷ còn tạo điều kiện cho hắn xuất ngoại du học, chẳng qua sau khi trở về, vô luận là công việc ở hiệu buôn hay là cơ hội bước vào chính trường đều bị hắn từ chối, ngược lại chạy đến đoàn kịch làm một nhân viên thu chi nho nhỏ.
Lúc ấy hắn còn nghiêm trang mở miệng, "Thanh tỷ đang thiếu một nhân viên thu chi đi, vừa hay khả năng tính toán của ta không tồi."
Chỉ có Thu Linh biết, trong thời gian chờ đợi câu trả lời của Thanh tỷ, lòng bàn tay của Kỷ Thiều không ngừng tiết ra mồ hôi, cho thấy hắn cũng không phải là không khẩn trương.
Không chỉ có một mình Kỷ Thiều suy nghĩ như vậy, mặc dù hiểu rõ trước đây Nhan Phượng Thanh thu nhận bọn họ không phải vì muốn được báo đáp, nhưng bọn họ thật sự không nỡ rời đi.
***
Nhan Phượng Thanh, cũng chính là Tiêu Hàm đã xuyên không một lần nữa, người uỷ thác của thế giới này là nữ nhi của lão bản một đoàn kịch nghèo túng, tâm nguyện của nàng là hy vọng có thể giữ được đoàn kịch, giữ được tâm huyết cả đời của phụ thân nàng.
Khi Tiêu Hàm xuyên không, thân thể của Nhan phụ đã giống như ngọn đèn trước gió[7], đoàn kịch cũng thu không đủ chi, đợi đến lúc Nhan phụ qua đời, e rằng đoàn kịch không sớm thì muộn cũng sẽ bởi vì nợ nần mà tan rã, Tiêu Hàm vừa nhận thức rõ ràng hiện tại liền nhanh chóng chỉnh đốn đoàn kịch, sử dụng con đường khác ổn định tài chính của đoàn kịch, sau đó thì bắt đầu đi theo Nhan phụ học kinh kịch.
Nguyên chủ không phải là một hạt giống tốt, nhân vật chính của thế giới này lại chuẩn bị đi tới kết thúc, Tiêu Hàm đành phải tự mình xuất trận, nguyện vọng của nguyên chủ là hy vọng có thể giữ được đoàn kịch, giữ được tâm huyết cả đời của phụ thân, vậy thì để nàng khiến cho đoàn kịch nổi danh một chút đi, nổi danh một chút sẽ dễ tìm được người nối nghiệp hơn.
Năng lực học tập của Tiêu Hàm không tồi, giọng nói thì có thể sử dụng tâm pháp để thay đổi, Nhan phụ chỉ cho rằng bản thân có mắt mà không nhìn thấy vẻ đẹp, không phát hiện ra nữ nhi có thiên phú về kinh kịch như thế, nên ông cố gắng dùng nửa năm cuối cùng của sinh mệnh truyền lại tất cả, nâng đỡ Tiêu Hàm lên đài.
Ngày nàng lên đài, một đêm thành danh.
Tiêu Hàm càng học càng cảm thấy hứng thú, ở hiện đại nàng cũng từng nhìn thấy người ta đóng phim ca hát, nhưng lúc ấy trong lòng nàng không có cảm giác gì, ngược lại cảm thấy hứng thú với kinh kịch, nếu không hứng thú, nàng cũng không có khả năng biểu diễn đến bây giờ, chẳng qua rốt cuộc cũng chỉ là nhiệm vụ, sau khi đoàn kịch nổi danh nàng lập tức tìm kiếm nhân tài, còn bản thân lui về phía sau làm lão bản, duy trì đoàn kịch.
Mà vào 5 năm trước, thời điểm đoàn kịch của Nhan gia trở thành đoàn kịch được yêu thích nhất Thượng Hải, nhiệm vụ đã được hoàn thành.
Kết hợp với các thế giới trước đó, nàng đã tích luỹ được không ít tích phân, lại nghe nói tích phân có thể giúp đỡ hệ thống thăng cấp, nàng liền đưa hết tích phân cho 9526.
"Ký chủ, ngươi thật sự không muốn mở thương thành sao, có thể mua sắm rất nhiều kỹ năng và vật phẩm đó." Tuy rằng 9526 rất muốn thăng cấp, nhưng vẫn không quên suy xét cho ký chủ trước.
Tiêu Hàm tuỳ ý đáp lại, "Không muốn, ngươi cứ thăng cấp đi."
"Ký chủ." 9526 cảm động rơi nước mắt.
Khoé miệng của Tiêu Hàm hơi giật giật, nàng thật sự không cần, cũng không có hứng thú với đồ vật của thương thành.
9526 vừa mới thăng cấp xong liền khoe khoang, "Ký chủ, bây giờ một mình ta có thể đánh lại mười hệ thống."
Tiêu Hàm: "...... Ngươi vui là được."
***
Trong hậu trường của đoàn kịch, có rất nhiều lễ vật do người yêu thích kinh kịch tặng, có thứ quý giá như trân phẩm được chế tạo bằng hoàng kim, các loại đồ chơi độc đáo mới lạ, còn có tiền được xếp thành lẵng hoa, Thu Linh quan sát mấy cái lẵng hoa một lúc, khoé miệng không khỏi giật giật một chút, mở hết mấy thứ này ra, chuột rút tay cũng là điều dễ hiểu.
Trên tay nàng bây giờ là một cốc nước ấm pha mật ong để nhuận hầu và khăn lông ấm áp.
Tiêu Hàm, hiện tại nên gọi là Nhan Phượng Thanh, âm thầm cảm thán với 9526, "Quả nhiên vẫn là nữ hài tri kỷ nhất."
Những người này có thể nói là những người xuất sắc nhất đoàn kịch, Kỷ Thiều khôn khéo nhất, nhưng tính tình lãnh đạm, cái gì cũng giấu dưới đáy lòng, Đoạn Phỉ giỏi võ nhất, nhưng quá phóng khoáng, chẳng qua với tuổi tác của hắn thì điều đó là bình thường, hắn là người nhỏ nhất đoàn kịch, mặc dù cơ thể cường tráng, kỳ thực cũng chỉ mới 17 tuổi. Đây là lý do tại sao Tiêu Hàm không áp chế hắn, tuổi còn trẻ cần gì phải cố gắng tỏ vẻ tĩnh lặng bình tâm.
Còn về Kỷ Thiều vẫn luôn trầm ổn hơn Đoạn Phỉ, sau khi xuất ngoại du học hai năm, cũng biết cách giấu giếm cả ý nghĩ xấu của mình rồi.
Người tri kỷ nhất là Thu Linh, tuy rằng võ không bằng Đoạn Phỉ, văn thua kém Kỷ Thiều, nhưng lại là đại quản gia của đoàn kịch, tất cả mọi chuyện lớn bé, thông qua bàn tay của nàng đều vô cùng gọn gàng ngăn nắp.
Tựa như buổi biểu diễn lần này, buổi biểu diễn lần này đối với Nhan Phượng Thanh mà nói chẳng qua chỉ là một lần trong mấy chục lần lên đài, nhưng Thu Linh lại cực kỳ thận trọng, xem buổi biểu diễn lần này như sự kiện đánh dấu việc Thanh tỷ đã trở về, cho dù là chuyện nhỏ nhặt cũng sắp xếp tận thiện tận mỹ[8].
Nàng còn an bài người canh gác xung quanh đoàn kịch, ngay cả Đoạn Phỉ bởi vì đến trễ nên bị nàng hung hăng giáo huấn, cũng không dám phản bác dù chỉ một chữ.
Kỳ thực Thu Linh, Kỷ Thiều và mọi người trong đoàn kịch đều biết, tuy rằng đoàn kịch là do phụ thân của Thanh tỷ để lại, nhưng lên đài đối với Thanh tỷ mà nói chỉ là một loại hứng thú, đoàn kịch đã sớm không cần dựa vào những buổi biểu diễn đó nữa rồi.
Nên cho dù hốt bạc triệu mỗi ngày, Nhan Phượng Thanh cũng không quá để ý.
Khi bọn họ gặp được Nhan Phượng Thanh, đối phương đã không phải người bình thường, bọn họ đều là hài tử xuất thân từ các gia đình mệnh khổ, đều phải gắng gượng sống qua ngày, thậm chí là Đoạn Phỉ không bị gia đình ràng buộc, cũng không tốt hơn bao nhiêu.
Lúc ấy Nhan Phượng Thanh chỉ nói một câu, "Đoàn kịch của ta đang thiếu vài tạp dịch, các ngươi có nguyện ý đi theo ta không."
Thu Linh vẫn luôn nhớ rõ những lời này, thời điểm đấy bọn họ không dám gọi nàng là Thanh tỷ như bây giờ, mà chỉ dám cung kính xưng nàng là tiểu thư.
Rõ ràng nói là đưa bọn họ về làm tạp dịch, nhưng tiểu thư lại chưa từng yêu cầu bọn họ làm việc nặng, ít nhất trước khi bước vào con đường học tập, bọn họ cũng chỉ từng bưng trà rót nước, quét tước lau dọn mà thôi.
So với chuyện bọn họ vụng về, tiểu thư tựa hồ càng bất mãn về việc bọn họ vừa yếu ớt vừa không biết chữ hơn.
Thời gian trôi qua, ở bên cạnh tiểu thư càng lâu, bọn họ càng thêm hiểu biết nàng lợi hại như thế nào, càng cảm thấy Thanh tỷ thâm bất khả trắc[9], giống như trên đời này không có chuyện gì có thể làm khó nàng.
Buồn cười nhất là bọn họ còn từng ước định, sau này có năng lực thì nhất định phải dốc hết sức bảo vệ Thanh tỷ, báo đáp ân tình của nàng.
Nhan Phượng Thanh không cần bọn họ báo đáp, mà bản thân nàng cũng không cần bọn họ bảo vệ. Nhưng bọn họ vẫn muốn ở lại, ở lại bên cạnh Thanh tỷ.
Cho dù đoàn kịch chỉ là một trong vô vàn thú vui của Nhan Phượng Thanh, bọn họ cũng nguyện ý tận tâm tận lực[10], khiến cho Thanh tỷ vui vẻ.
Bọn họ không biết, Nhan Phượng Thanh thu nhận bọn họ chẳng qua là vì cảm thán loạn thế, khoảng thời gian này trong lịch sử là khoảng thời gian đất nước rơi vào trạng thái phân tán, không có chính phủ thống nhất, quân phiệt cát cứ, tuỳ hứng làm bậy, tuy rằng không có ngoại xâm, nhưng cuộc sống của người dân đương nhiên không thể so sánh với lúc thái bình thịnh thế[11], tuỳ tiện bước đi trên đường cũng có thể nhìn thấy không ít cô nhi giống như Thu Linh, Kỷ Thiều, Đoạn Phỉ.
Khi đó Tiêu Hàm vừa mới xuyên không, trong lòng vẫn còn mang theo một chút cảm xúc của thế giới trước, nhịn không được ưu quốc ái dân mà thôi.
Cốc nước ấm pha mật ong này hẳn là do Thu Linh điều chế, trù nghệ của nàng ấy quả thực là càng ngày càng tốt.
Thu Linh nhìn thấy Thanh tỷ mỉm cười, đôi mắt cũng cong cong.
"Thanh tỷ, buổi tối ngươi muốn ăn gì?"
Nhan Phượng Thanh cười nói, "Thanh đạm là được."
"Vậy chúng ta ăn cá đi, nguyên liệu thì cứ để Đoạn Phỉ chuẩn bị." Thu Linh cực kỳ vừa lòng với sự sắp xếp của chính mình.
Còn về Đoạn Phỉ phải đi bắt cá giữa trời đông giá rét, mặc kệ hắn.
Dù sao bình thường hắn vẫn luôn nhảy nhót bảy đến tám lần trên sông.
Đêm đấy, mọi người trong đoàn kịch được thưởng thức một bữa toàn ngư yến, Đoạn Phỉ bắt được rất nhiều cá, ước chừng khoảng bảy hoặc tám thùng, tất cả đều vừa mềm vừa béo.
Sau khi hài tử kia chính thức gia nhập đoàn kịch của Nhan gia liền được đưa đi tắm rửa sạch sẽ, thay một bộ xiêm y lành lặn, những vết thương trên người hắn cũng được xử lý nhanh chóng. Đoạn Phỉ còn vì hắn mà chạy tới ăn vạ Nhan Phượng Thanh một lần nữa, xin Thanh tỷ đặt cho hắn một cái tên.
Nhan Phượng Thanh nhúng một ngón tay vào ly rượu vang, tiếp theo đó viết ba chữ lên mặt bàn, "Bây giờ là mùa đông, hắn lại may mắn đụng phải ngươi, vậy gọi là Nhẫn Đông đi, theo họ của ngươi, Đoạn Nhẫn Đông."
Ngày thứ hai kể từ lúc lên đài, các tờ báo đồng loạt đăng tin,
Đoàn kịch của Nhan gia chính là đoàn kịch nổi danh nhất Thượng Hải, bản thân Nhan lão bản Nhan Phượng Thanh lại là danh linh đệ nhất phương nam, không ai không biết.
Trước khi nàng thành danh, không có nghệ danh, sau khi nàng thành danh, mọi người thường xuyên xưng nàng là 'Phượng Hoàng', ngụ ý hí trung chi hoàng[12].
Không chỉ Thượng Hải, khắp đại giang nam bắc đều có người yêu thích nàng, hôm qua còn có người trực tiếp mua vé máy bay đến Thượng Hải để được tận mắt chứng kiến Phượng Hoàng biểu diễn, ai bảo mỗi năm số lần Nhan Phượng Thanh lên đài có thể đếm trên đầu ngón tay đây, năm nay ngoại trừ buổi biểu diễn hôm qua, nàng cũng chỉ từng biểu diễn hai lần ở Bắc Bình.
Người yêu thích nàng vì nàng có thể nói là vung tiền như rác.
Mặc dù Nhan lão bản thập phần điệu thấp, hiếm khi để lộ hành tung, nhưng những người yêu thích nàng đối với chuyện của nàng lại thuộc như lòng bàn tay[13], ban đầu Nhan Phượng Thanh vốn dĩ chỉ học hoa đán[14], thanh y[15], sau khi thành danh mới bái phỏng nhiều vị đại sư khác trong giới kinh kịch ở Bắc Bình Thượng Hải, rồi bắt đầu học thêm đao mã đán, khôn sanh đẳng, thiên phú của nàng cực cao, vô xuất tả hữu.
Trước đây nàng ở lại Bắc Bình hơn nửa năm, chính là bởi vì đáp ứng lời mời của ngôi sao sáng trong giới kinh kịch phương bắc, Nguyên gia.
Nhan Phượng Thanh học nghệ với không ít gia tộc, tự thành nhất phái, chẳng qua bản thân nàng không thích mang theo người của đoàn kịch chạy khắp nơi, ngoại trừ những lúc ngẫu nhiên muốn thỉnh giáo ai đó thì nàng hầu như không bao giờ rời khỏi Thượng Hải, cho nên người của nơi khác muốn nhìn thấy nàng biểu diễn còn khó hơn lên trời[16].
"Ba năm không biểu diễn một lần, một lần biểu diễn ăn ba năm." Đoạn Phỉ vừa nhìn sổ sách vừa cảm thán, bởi vì đến trễ, nên hắn bị phạt làm trợ thủ cho Kỷ Thiều.
Đoạn Phỉ không thích học tập, nề hà tiêu chuẩn của Nhan Phượng Thanh lại là hiểu biết pháp luật, biết đọc sách viết chữ và tinh thông số học.
Hiện tại không phải là khoảng thời gian thịnh hành nhất của kinh kịch, nên người ngoài gần như không thể tưởng tượng, đoàn kịch nổi danh cũng có thể hốt bạc triệu mỗi ngày. Đoạn Phỉ tự ước lượng khả năng của chính mình một chút. Với thói quen tiêu tiền của hắn, e rằng một năm cũng chỉ tích cóp được một tờ ngân phiếu.
Không khỏi cảm thán một lần nữa, mấy người yêu thích kinh kịch quả thực có không ít tiền.
Tại sao trước kia hắn không cố gắng học kinh kịch chứ.
Nếu Kỷ Thiều nghe thấy suy nghĩ trong lòng hắn, đại khái sẽ cười nhạo hắn mơ mộng hão huyền[17], năm ấy lại không phải không thử giọng, nếu để hắn lên sân khấu, e rằng giọng nói vịt đực kia sẽ khiến cho mọi người sợ hãi đến mức bỏ chạy.
***
"Thu Linh tỷ, người đó lại đến rồi." Một tiểu tử phụ trách việc tiếp khách lên tiếng.
Thu Linh vừa định bước đi, đã bị Kỷ Thiều gọi lại, hắn điều chỉnh gọng kính, chậm rãi mở miệng, "Không cần nói với Thanh tỷ, để ta xử lý là được."
Thu Linh bĩu môi, "Ta cũng không định nói với Thanh tỷ, thời tiết lạnh như vậy, từ trước tới nay Thanh tỷ lại không thích đi ra ngoài."
Hôm nay Kỷ Thiều mặc một cái áo dài màu trắng, trường thân ngọc lập[18], bước đi trên tuyết trông rất đẹp mắt.
Nhưng mà trong lòng Thu Linh chỉ có một ý niệm duy nhất, "Đóng cửa lại nhanh lên, tên khốn Kỷ Thiều này ra ngoài cũng không biết đóng cửa, lạnh chết người."
Nha đầu bên cạnh lập tức chạy đi khoá cửa, sau đấy mới tò mò hỏi Thu Linh, "Thu Linh tỷ, đây là người thứ bao nhiêu vậy."
Thu Linh suy nghĩ, "Hình như là người thứ chín."
Gắn liền với nổi danh chính là phiền toái, ví dụ như vị Tô tiểu thiếu gia đã đi theo bọn họ từ Thượng Hải đến Bắc Bình, rồi từ Bắc Bình đến Thượng Hải suốt ba tháng này. Năm trước hắn vừa mới trở về sau chuyến xuất ngoại du học, tính tình vênh váo tự đắc, trong một lần bồi mẫu thân của hắn tới đoàn kịch của Nhan gia, không hiểu sao liền nhất kiến chung tình[19] với Nhan Phượng Thanh, không thể ngừng thương nhớ.
Đương nhiên đây là lời hắn nói.
Lần nào hắn cũng tự mình tặng quà, cho dù mưa gió, sương tuyết cũng chưa từng dừng lại,
Thu Linh đã nhìn thấy nhiều nên không cảm động, hắn lại không phải người đầu tiên làm như vậy, những người theo đuổi trước đó, có người còn để lại dấu ấn sâu hơn, lớn hơn, và dễ dàng khiến cho người ta động tâm hơn.
Bên ngoài Nhan gia, gió lạnh thấu xương,
Người trẻ tuổi mặc một bộ tây trang, diện mạo lỗi lạc, trên tay là một bó hoa tươi, mặc dù lạnh đến mức thân thể nhịn không được run rẩy, nhưng hắn vẫn không chịu đi, thiếu điều muốn viết hoa hai chữ si tình lên khuôn mặt.
Tô tiểu thiếu gia vừa nhìn thấy Kỷ Thiều, liền nhanh chóng bước lên, "Nhan tiểu thư vẫn không muốn gặp ta sao?"
Kỷ Thiều rụt rè mỉm cười, "Tô thiếu gia......"
Bởi vì trước kia từng có người theo đuổi quá điên cuồng, nên Thu Linh và Kỷ Thiều đã có kinh nghiệm đối phó, trong những người bị bọn họ đuổi đi, tiêu biểu nhất là một vị thiếu gia họ Lang, hiện tại đang làm phi công ở Tây Bắc.
Năm nay hắn còn gửi thư mời Nhan tiểu thư đến Tây Bắc chơi, nghe nói đối phương lăn lộn không tồi, bây giờ đã trở thành thiếu tá rồi.
Đáng tiếc hắn sẽ phải thất vọng thôi, đối với nơi hoang vắng như Tây Bắc, Nhan Phượng Thanh căn bản không có hứng thú.
Kỷ Thiều lừa dối Tô tiểu thiếu gia thay đổi lý tưởng sống thành công xong, cũng không vội vã quay trở về sưởi ấm, mà là đứng ở cửa một lúc.
Cho tới khi có một người lạ nâng một cái hộp gấm và một cái danh thiếp đi đến, cung kính cúi đầu, "Đây là lễ vật tạ tội của lão gia và đại thiếu gia nhà ta."
Kỷ Thiều tiếp nhận, đợi đối phương khuất bóng, mới cười nhạt, "Tiểu tử ngốc."
Tác giả có lời muốn nói: Chương thứ hai của thế giới này sẽ có 6000+ chữ nha.
Ta thật là chăm chỉ.
Bởi vì mấy ngày hôm trước phải đi thi nên chưa trả lời bình luận của mọi người QAQ, thật sự xin lỗi, moah moah.
......
Lần này là bối cảnh dân quốc hư cấu.
Ta không quá hiểu biết về kinh kịch, nếu như có bug thì hy vọng mọi người sẽ nhẹ nhàng góp ý.
Trình Điệp Y[20], Nhị Nguyệt Hồng[21], Giải Ngữ Hoa[22] có thể nói là 《nguồn cảm hứng》 để ta xây dựng nên nhân vật Nhan Phượng Thanh.
[1] Tán gia bại sản: Lụn bại, thất thế, của cải phân tán.
[2] Nhất tiếu thiên kim: Một nụ cười đáng giá nghìn vàng, còn có ý ám chỉ một người con gái đẹp.
[3] Trích từ bài thơ "Giải ngữ hoa", hiện tại bài thơ này vẫn chưa có bản dịch nghĩa và dịch thơ nên tui để tạm phiên bản thuần Hán Việt ở đây vậy:')
Phóng tiêu giáng trá, lộ ấp hồng liên, đăng thị quang tương xạ.
Quế hoa lưu ngoã, tiêm vân tán, quýnh quýnh tố nga dục hạ.
Y thường đạm nhã, khán sở nữ tiêm yêu nhất bả.
Tiêu cổ huyên, nhân ảnh tham soa, mãn lộ phiêu hương xạ.
Nhân niệm đô thành phóng dạ, vọng kiền môn như hoạ, hi tiếu du dã.
Điền xa la phạ, tương phùng xứ, tự hữu ám trần toại đương.
Niên quang thị dã, duy chích hiện cựu tình suy tạ.
Thanh lậu di, phi cái quy lai, tụng vũ ca bãi.
[4] Hạ quyết tâm: Quyết và cố gắng thực hiện bằng được điều đã xác định.
[5] Vò đầu bứt tai: Tả vẻ bối rối, lúng túng.
[6] Phi thiềm tẩu bích: Vượt nóc băng tường.
[7] Ngọn đèn trước gió: Sự sống hết sức mỏng manh, không biết chết lúc nào.
[8] Tận thiện tận mỹ: Hết sức tốt đẹp.
[9] Thâm bất khả trắc (深不可测): Sâu không lường được.
[10] Tận tâm tận lực: Dốc lòng, dốc sức làm một việc gì đó.
[11] Thái bình thịnh thế: Còn có nghĩa là "Vô vọng chi thế" (無妄之世), tức thời đại mà con người đa phần ít có suy nghĩ xằng bậy, kỳ quái, không bình thường, không chính đáng.
[12] Hí trung chi hoàng: Đại khái là vua/vương của kinh kịch.
[13] Thuộc như lòng bàn tay: Biết và nhớ rất rõ, rất kỹ, tường tận tới mọi chi tiết.
[14] Hoa đán: Các vai nữ trẻ trung có tính cách hoạt bát, xởi lởi hoặc phóng đãng.
[15] Thanh y: Là tên gọi chung cho các nhân vật chính trong loại hình đán, các nhân vật thường có tính cách yểu điệu, trang nhã như tiểu thư hay quý phu nhân. Khi biểu diễn thường sẽ mặc thanh y, vai diễn thiên về hát, thoại lời theo vần điệu.
[16] Khó hơn lên trời: Ám chỉ một việc gì đó vô cùng gian nan và vất vả, đôi khi cố gắng rất lâu nhưng vẫn không làm được.
[17] Mơ mộng hão huyền: Hoàn toàn không có cơ sở thực tế, không thể có thật hoặc không thể thành sự thật.
[18] Trường thân ngọc lập: Dáng người cao lớn.
[19] Nhất kiến chung tình (一见钟情): Ý chỉ nam nữ chỉ gặp nhau một lần liền nảy sinh tỉnh cảm, gặp một lần liền yêu quý đối phương.
[20] Trình Điệp Y: Một nhân vật trong bộ phim điện ảnh chính kịch lịch sử được chuyển thể từ tiểu thuyết cùng tên của Lý Bích Hoa, bộ phim kể về sự cống hiến của kép hát Trình Điệp Y đối với tinh hoa của nghệ thuật dân tộc, chứa đựng nội hàm văn hóa sâu sắc, khí thế hào hùng, cảm xúc mạnh mẽ, cốt truyện chi tiết và sâu sắc.
[21] Nhị Nguyệt Hồng: Một nhân vật trong bộ tiểu thuyết "Đạo mộ bút ký", trong tiểu thuyết hắn là nhân vật tiêu biểu trong giới một trộm mộ tặc, ngoài mặt lại là bầu của một gánh hát, mang theo gánh hát đi khắp nơi từ Nam ra Bắc, nói chung là ban ngày hát hí khúc, ban đêm làm trộm mộ tặc.
[22] Giải Ngữ Hoa: Cũng là một nhân vật trong bộ tiểu thuyết "Đạo mộ bút ký".
==========
Tui có một tin tốt và một tin xấu đây.
Tin xấu là tuần sau tui bắt đầu đi công tác, bởi vì không được mang theo laptop cá nhân nên tui sẽ không thể cập nhật chương trong một tháng rưỡi (vì tui không quen thao tác trên điện thoại:'))
Tin tốt là sau khi đi công tác xong tui sẽ bão chương nha (không rõ có thể bão bao nhiêu chương nhưng với cái tính hay xét nét của tui thì chắc không quá mười chương đâu, nên đừng trông chờ quá nhiều nhé:'))
Vậy thui, hẹn gặp lại mọi người vào một tháng rưỡi sau, love every one 😘
Nhân tiện, chương sau hơn 6000 chữ, muốn xỉu ngang TvT
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...