Khi chưa gặp mặt, ấn tượng của ông ấy đối với đứa bé Lâm Bối Bối này cũng chỉ ở mức không tệ, nhưng khi mặt đối mặt với nhóc con này thì thật sự không tồi, mà bậc cha mẹ có thể giáo dục ra đứa nhỏ như Lâm Bối Bối đương nhiên cha Thẩm cũng có hảo cảm.
Ông nhìn ra được sự bối rối của Lâm Dũng nên chủ động nói chuyện, nói hai ba câu thì biết ngay người đàn ông trung niên có làn da ngăm đen này là một người mộc mạc thành thật.
Nhưng...
Thẩm Bân Bân và Lâm Bối Bối ngồi cùng bàn ba năm, trước kia cũng là ông cùng Bân Bân đến tham gia họp phụ huynh, đương nhiên cũng đã gặp qua "phụ huynh" của Lâm Bối Bối, nhưng hình như đều là do cô của Lâm Bối Bối tới, tuy nhiên hôm nay cô ấy không tới mà là cha của Lâm Bối Bối tự mình tới.
Tuy rằng có chút tò mò, nhưng ông Thẩm cũng không hỏi nhiều.
"Thẩm Bân Bân, cậu có chắc chắn muốn chơi với Lâm Bối Bối không? Cha cậu ta là người quét đường đấy".
— Cách đó không xa, có mấy đứa bé tụ tập cùng một chỗ đi tới, cầm đầu chính là Tô Thục vẫn luôn kiếm chuyện với Lâm Bối Bối.
Một câu nói của Tô Thục khiến Lâm Dũng vốn đang nói chuyện phiếm rất hài hòa với ông Thẩm thì im bặt.
Tầm mắt Lâm Bối Bối dừng trên người Tô Thục, nét mặt cô không chút thay đổi, chỉ hiện lên một chút lạnh lẽo.
Thẩm Bân Bân nghe được lời nói của Tô Thục thì có chút nghi hoặc, nhưng cậu bé là bạn của Bối Bối, còn là bạn cùng bàn, cho nên cũng không thích Tô Thục, người luôn nhắm vào Bối Bối.
Không nghĩ tới, Tô Thục nói xong một câu chẳng những không rời đi, mà còn hứng thú đi tới, trên mặt tràn đầy vẻ hưng phấn.
"Tô Thục, cậu nói cái gì đấy? Sao miệng lại thối như vậy?" — Thẩm Bân Bân không biết người quét đường trong miệng Tô Thục nói là có ý gì, nhưng cậu bé không thích nội dung trong lời nói của Tô Thục khi nói chuyện với người khác lại tỏ vẻ khinh miệt, giống như ở đây chỉ có mình cậu ta là cao quý nhất vậy.
"Sao cậu dám mắng tôi!" — Tô Thục chỉ ngón tay vào Thẩm Bân Bân, trợn mắt nhìn, bộ dáng hùng hổ giống như có thể đánh Thẩm Bân Bân bất cứ lúc nào.
Bả vai Thẩm Bân Bân hơi co rụt lại, lá gan của cậu bé tương đối nhỏ, đối với Tô Thục luôn xưng vương xưng bá trong lớp, cậu bé vẫn có chút sợ hãi, mặc dù cậu là con trai, nhưng dù gì Tô Thục cũng là con gái.
Rồi giây tiếp theo, một bóng người cao lớn đã đứng chắn trước mặt cậu.
Cậu ngẩng đầu lên và bắt gặp ánh mắt của cha.
Ánh mắt đó giống như đang nói: Con trai thối, sao lá gan của con lại nhỏ như vậy? Nếu không có cha con ở đây, chẳng phải con sẽ bị một cô gái nhỏ bắt nạt sao?
Thẩm Bân Bân thè lưỡi với người cha cao lớn cường tráng, không hiểu sao lại không sợ nữa.
À, ra là do hôm nay bố nó ở đây.
Vì thế cậu bé thò cái đầu nhỏ ra từ phía sau cha Thẩm, rồi hướng về phía Tô Thục làm một cái mặt quỷ.
Tô Thục tức giận muốn đánh cậu bé, nhưng trước mặt là ông Thẩm cao lớn, nó không có cách nào, hôm nay cha nó không đến, mà người tới là mẹ, nhưng mẹ nó và mẹ các bạn cùng lớp khác đang ở chung với nhau, bây giờ không có cách nào đến bên cạnh nó.
Nó đè nén cơn giận dữ trong lòng, ngược lại nhớ tới mục đích tới đây của mình, ánh mắt lại rơi vào trên người Lâm Dũng đứng bên cạnh Lâm Bối Bối, trong mắt lộ ra vẻ ghét cay ghét đắng.
Nó nói: — "Vừa rồi tôi không nói sai.
Cha của Lâm Bối Bối chính là người quét đường, là tôi tận mắt nhìn thấy.
Tôi cũng thấy ông ta lục lọi thùng rác, ông ta bẩn thỉu muốn chết.
Bây giờ trên người ông ta chắc chắn đều là mùi rác.
Nhà bọn họ nghèo đến mức chỉ có thể đi quét đường, nói không chừng Lâm Bối Bối chính là ăn rác mà lớn lên.
Thế mà cậu còn chơi cùng Lâm Bối Bối, chẳng lẽ cậu cũng muốn đi ăn rác sao? Thành tích hiện tại của Lâm Bối Bối tốt thì có lợi ích gì? Sau này Lâm Bối Bối lớn lên nhất định cũng sẽ đi quét đường thôi".
Nói xong, nó còn bịt mũi giống như ngửi thấy mùi rác rưởi dính trên người Lâm Dũng, lui về phía sau vài bước: — "Thối chết tôi rồi, thối chết đi được"..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...