Trong văn phòng, tất cả giáo viên lập tức đứng dậy, bởi vì bọn họ biết giờ này hiệu trưởng đến đây nhất định là nói chuyện thành tích thi Olympic Toán lần này.
"Hiệu trưởng, có phải đã có thành tích thi Olympic Toán rồi không?"
Hiệu trưởng cười và gật đầu: — "Đúng vậy, đã có rồi".
Giáo viên chủ nhiệm lớp một khối sáu lập tức nói: — "Hiệu trưởng, có phải là học sinh Hạo Hiên của lớp chúng tôi đạt giải ba không?" — Mặc dù chỉ là giải ba nhưng đó cũng là giải thưởng, có còn tốt hơn không.
"Đúng vậy, học sinh Bạch Hạo Hồng quả thật đã giành được giải ba".
Giáo viên chủ nhiệm lớp một khối sáu vui mừng.
Nhưng đúng lúc này hiệu trưởng lại cười haha, mặt ông đỏ chót, ngay cả cái đầu trọc lóc kia cũng có vẻ đặc biệt sáng bóng.
"Tuy nhiên lần này trường chúng ta còn đoạt được một giải nhất".
"Cài gì! Giải nhất, không thể nào!"
"Nhưng mà Bạch Hạo Hiên đứng nhất khối sáu cũng chỉ đạt giả ba, làm sao có học sinh đạt giải nhất".
Mặc dù giải nhất rất hấp dẫn nhưng cũng không thể nào lừa gạt người khác nha.
"Như thế nào? Chẳng lẽ tôi còn có thể lừa gạt các người sao? Cô giáo Lâm Ninh à".
Lâm Ninh, cũng chính là cô giáo Lâm, lập tức lên tiếng.
"Lâm Ninh à, học sinh đoạt giải nhất chính là học sinh Lâm Bối Bối của lớp cô đó.
Cô Lâm, sao lúc trước cô không nói trong lớp có hạt giống tốt như vậy cho kỳ thi Olympic, lần này thật sư cho chúng tôi một ngạc nhiên lớn".
— Lần này em ấy đã đại diện cho trường tham gia kỳ thi Olympic, cuối cùng cũng không bị người của trường khác cười nhạo nữa.
Nghĩ đến đây hiệu trưởng đột nhiên cảm thấy sảng khoái, còn chưa gặp mặt mà ông đã có ấn tượng tốt với học sinh có tên Lâm Bối Bối kia rồi.
"Cô Lâm à, đề thi Olympic kỳ này rất khó, mà học sinh Lâm Bối Bối lại là người duy nhất đạt điểm tuyệt đối, cũng là giải nhất nha".
Lúc này Lâm Ninh hoàn toàn choáng váng.
Cô không nghe lầm chứ? Lâm Bối Bối giành được giải nhất Olympic Toán, còn đạt điểm tuyệt đối?
"Cô giáo Lâm, không nghĩ tới lần này lớp cô lại cho ra một con hắc mã".
"Các người xem, Lâm Ninh đã vui đến ngây người rồi".
Lâm Ninh: Ôi, tôi thật sự ngu ngốc.
Thông tin thành tích kỳ thi Olympic Toán lần này lan rộng đến các tiểu học vô cùng nhanh, mà trong đó mức độ nghị luận cao nhất chính là Lâm Bối Bối đến từ lớp một khối năm.
Lâm Bối Bối ngồi trên ghế, hai tay nắm chặt lấy nhau, đôi mắt xinh đẹp mở to, bên trong tràn đầy ánh sáng lấp lánh.
Nhìn cô giống như không có phản ứng nhưng đã trong đầu đang hoan hô tung bông.
"009, cậu có nghe thấy không? Tôi giành được giải nhất, giải nhất, tôi có thể nhận được 500 tệ, thật tốt quá".
【 Không sai, cũng không tính là cô phụ nỗ lực của cô trong khoảng thời này, tuy nhiên kế tiếp cô còn phải học tập kiến thức khác, không nên kiêu ngạo tự mãn, cô phải biết rằng chúng ta học tập không phải vì 500 tệ này, mà là vì trở thành một học thần, vì thành tài! 】
"Ừm 009, tôi biết rồi".
— Lâm Bối Bối đương nhiên biết mục đích cuối cùng của mình là học thành tài, nhưng cũng không ngăn cản cô vui vẻ vì lấy được giải nhất 500 tệ trong cuộc thi Olympic lần này.
Đó là 500 tệ đó, với số tiền đó cô có thể đưa cha đi khám bác sĩ.
Đúng lúc này hiệu trưởng đi vào, trên mặt cười ha hả, tuy rằng đầu bị hói nhưng bộ dạng kia lại làm ông giống như Phật Di Lặc hiền từ.
Ngay khi hiệu trưởng bước vào, cả lớp lập tức im lặng.
Ông bước lên bục giảng, nói: — "Các em học sinh trong lớp, thành tích cuộc thi Olympic lần này tôi biết là các em đã nghe nói, lần này trường chúng ta có hai học sinh đạt được giải thưởng, một là học sinh Bạch Hạo Hồng lớp một khối sáu, giành giải ba".
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...