Editor: Mây (Sky)
16|07|2022
????????????
~•~•~•~•~•~
CHƯƠNG 191.
"Tranh Tử." — Ân Âm lại nhẹ nhàng gọi cậu lần nữa.
Trần Trừng ngẩng đầu, đối mặt với đôi mắt dịu dàng của mẹ, miệng nhỏ mấp máy nhịn không được khóc lên lần nữa, nghẹn ngào nói: — "Cha mẹ, Tranh Tử không muốn hai người đi, không muốn hai người đi..."
Cậu bé khóc rất là đáng thương, đôi mắt vốn sưng rất nhanh liền đỏ, nước mắt rơi như hạt trân châu đứt đoạn, từng giọt lăn xuống, bả vai thì run rẩy.
Mà Trần Li ngồi trong lòng Ân Âm cũng đỏ mắt lân nữa, cô bé ỉu xìu cúi thấp đầu, lại không nói gì.
Trần Li biết mình là chị gái, cô bé muốn làm một đứa bé hiểu chuyện, không muốn gây thêm rắc rối cho cha mẹ.
Cô bé không nỡ xa cha mẹ, nhưng cô bé biết cha mẹ cũng không phải muốn vứt bỏ bọn họ, cũng không phải không yêu bọn họ nữa, chỉ là cha mẹ muốn bọn họ trải qua một cuộc sống tốt hơn thôi.
Tám năm qua, thời điểm nghĩ đến cha mẹ cô bé đều tự nhủ bản thân như thế.
Thế nhưng mà...
Khi biết tin cha mẹ sẽ đi từ trong miệng em trai làm cô bé rất rất khó chịu.
Ân Âm khựng lại một chút mới hiểu lời nói của Trần Trừng có ý gì.
Sẽ không phải lúc cô gọi điện thoại bị tiểu gia hỏa nghe được, thằng bé cho là bọn họ muốn rời đi vào thành phố đó chứ.
Trên thực tế đúng là bọn họ muốn rời đi, nhưng là...
Trần Lập nhìn bộ dạng đáng thương của con trai, đành dở khóc dở cười sau lại đau lòng, nói: — "Đúng là đến lúc cha mẹ phải rời đi..."
Lời còn chưa nói hết, đã thấy Trần Trừng càng thương tâm quay lưng lại, đem đầu chôn trong ngực hắn, hai tay nhỏ nắm chặt áo hắn, sợ buông lỏng một chút hắn sẽ lập tức rời đi.
Trần Lập thở dài: — "Bất quá, che mẹ sẽ mang hai đứa và ông nội cùng đi thành phố."
Vừa nói xong, căn phòng trong nháy mắt liền yên tĩnh.
Trần Trừng đang ngồi trong lòng hắn im lặng nghẹn ngào liền ngẩng đầu, nhìn cha mình không dám tin: — "Cha, con có nghe lầm hay không?"
Trần Li ngồi trong lòng Ân Âm với đôi mắt phiếm hồng cũng khó mà tin.
Ân Âm vuốt cái đầu nhỏ của cô bé: — "Là thật."
Trần Trừng ngây ngốc nhìn cha mẹ, là thật sao?
Trần Lập rút ra một tờ giấy, động tác dịu dàng lau sạch nước mắt cho con trai: — "Cha mẹ cũng không nỡ bỏ hai đứa lại."
Khi vợ đề cập với hắn việc muốn dẫn hai đứa nhỏ và cha cùng đi thành phố thì hắn có chút do dự, nhưng khi Trần Trừng bị Trương gia khi dễ, Trần Li súy chút nữa bị Tôn Khâm hãm hại đã kíƈɦ ŧɦíƈɦ Trần Lập.
Hắn và vợ ở bên ngoài dốc sức làm việc chính là vì cha và bọn nhỏ, nếu bọn họ xảy ra chuyện thì hắn kiếm được nhiều tiền còn ý nghĩa gì.
Cho nên Trần Lập đồng ý với suy nghĩ của vợ.
Ân Âm nói: — "Nhưng mà các con đi theo cha mẹ vào thành phố sẽ phải chịu khổ, các con có muốn không?"
"Con có thể chịu được." — Cơ hồ khi Ân Âm dứt lời hai tiểu gia hỏa liền đồng thanh đáp.
"Con sẽ giặt quần áo, nấu cơm."
"Con sẽ quét rác, lau bàn."
......
Hai đứa nhóc nhao nhao nói ra những việc mình có đủ khả năng để làm, Ân Âm và Trần Lập liếc nhìn nhau, dường như đều nhìn thấy trong mắt là sự xót xa cho hai đứa nhỏ.
Bọn họ biết hai đứa đi theo ông nội sống ở quê sớm đã tự lập, không nghĩ tới việc bọn nhỏ làm được so với tưởng tượng còn nhiều hơn.
Bọn nhỏ vẫn chỉ là học sinh tiểu học.
Không nghe được cha mẹ đáp lại, Trần Li sợ hãi kéo tay áo Ân Âm, nói: — "Mẹ, hiện tại con chỉ có thể làm những việc này, nhưng sau này con sẽ cố gắng học hỏi thêm càng nhiều, cho nên..."
HẾT CHƯƠNG 191.
Lời tác giả: tích cóp ba vạn bản thảo ~~
〔 Nghĩ nghĩ, vẫn là thay đổi thiết lập, nếu như tiểu thế giới Ân Âm ở trạng thái ly dị gặp được người thích cô và đứa nhỏ thì liền cho ở cùng nhau đi.
Bất quá Ân Âm sẽ không bỏ vào quá nhiều tình cảm.
Đứa nhỏ vẫn là khao khát tình thương của cha.〕
~•~•~•~•~•~
CHƯƠNG 192.
Cho nên cha mẹ hãy mang bọn con đi cùng, bọn con muốn ở bên cạnh hai người.
Dù Trần Li chưa nói xong nhưng Ân Âm vẫn nghe hiểu, cô khêng khỏi đau lòng, ôm chặt bé cln trong lòng, nói: — "Không cần, các con như bây giờ là rất tốt rồi."
Trần Li và Trần Trừng từ cha mẹ xác nhận được việc cha mẹ sẽ dẫn bọn họ cùng đi thành phố thì mừng rỡ như điên, không còn bộ dạng khổ sở và bi thương trước đó.
Hai đứa nhỏ muốn đi thành phố đương nhiên Ân Âm và Trần Lập cũng không thể để ông nội Trần ở lại.
Ông nội Trần thuộc diện kết hôn và sinh con muộn, thời điểm sinh Trần Lập ông đã ngoài ba mươi, bây giờ ông nội Trần cũng đã hơn sáu mươi, bảy mươi tuổi.
Để người già ở quê cô đơn lẻ loi, trơ trọi một mình làm sao hai người có thể yên lòng.
Nhưng mà, ban đầu ông nội Trần lại không đồng ý đi cùng họ vào thành phố.
Ông biết chi phí sinh hoạt ở thành phố rất đắt, con trai và con dâu kiếm được cũng không nhiều, nếu ông đi chẳng phải sẽ thêm phiền cho bọn nó.
Hơn nữa, ông sinh ra và lớn lên ở làng Hồng Kiều mấy chục năm, chưa từng nghĩ tới việc chuyển chỗ ở.
Đương nhiên nguyên nhân đầu tiên là trọng yếu.
Ân Âm và Trần Lập cũng biết ông lo lắng, làm rất nhiều công tác tư tưởng mới thuyết phục được ông.
Trần Li và Trần Trừng là lưu thủ nhi đồng* thì ông nội Trần cũng là lưu thủ lão nhân.
[*] là trẻ em bị bỏ lại quê, ở nhờ nhà người thân ở nông thôn do cha hoặc mẹ đi làm ăn xa ở thành phố, thị xã, sống ly thân với cha mẹ trong thời gian dài.
-
Nếu bà nội Trần còn sống thì tốt, nhưng mà vì bà sớm qua đời, nếu bọn họ mang hai đứa nhỏ đi rồi thì sao có thể nhẫn tâm bỏ ông ở lại một mình.
Hơn nữa bọn họ trong thành phố kiếm tiền thật sự rất bận rộn, nếu có ông cụ ở nhà cũng có thể trông chừng mấy đứa nhỏ một chút.
Cuối cùng ông nội Trần bị cái lý do này thuyết phục.
Ông không nỡ xa hai đứa cháu mình nuôi nhiều năm như vậy.
-
"Vợ Trần Lập, mấy người muốn cùng nhau đi thành phố à?"
"Đúng vậy, để mấy đứa nhỏ và cha ở lại cũng không yên lòng, nên nghĩ cùng nhau đi thành phố."
"Có thể ở chung thật tốt, ghen tị với mấy người ghê."
Lúc này trước cửa Trần gia tụ tập một đám người.
Quyết định cùng nhau rời đi nêm một nhà mấy người liền bắt đầu thu thập hành lý, hàng xóm láng giềng gần đó cũng tự nhiên biết được tin tức Trần Lập muốn đưa cả nhà cùng đi thành phố.
Phần lớn mọi người đều là ghen tị, nhất là mấy đứa nhỏ và người già, phàm là con nít ai mà không muốn ở chung với cha mẹ, người già thì cũng muốn con cái ở bên cạnh, an hưởng tuổi già.
"Ông già, ghen tị với ông thật, thằng Lập và vợ nó đối với ông thật tốt.
Không uổng công ông một mình khổ cực nuôi nó lớn." — Mấy ông bà cụ ở làng Hồng Kiều đều nhao nhao biểu hiện ghen tị với ông nội Trần.
Ở làng Hồng Kiều thì người già bị bỏ lại còn nhiều hơn con nít, sao mà bọn họ không nghĩ đến việc ở cùng con cái chứ, nhưng bọn họ cũng biết con cái khó xử, chỉ có thể ngày qua ngày ngồi ở cửa, hướng về phía cổng làng, nhìn nhìn mãi, chờ đợi mấy đứa nhỏ có thể trở về nhiều một chút.
Trong lòng ông nội Trần cũng cảm khái, ban đầu ngoài miệng ông nói không đi nhưng trong lòng vẫn là muốn ở chung vời một nhà con trai, người một nhà có thể ở chung với nhau thì ai lại muốn cô đơn một mình.
Sau khi thu thập hành lý xong, một nhà Ân Âm ngồi lên xe.
Xe tải chậm rãi đi, rời khỏi làng Hồng Kiều.
Ở Trương Gia, Trương Kim Hổ ở trên mặt đất khóc lóc om sòm.
"Con cũng muốn cùng cha mẹ đi thành phố, con cũng phải đi."
Kể từ khi nò biết Trần Trừng mà nó ghét sẽ cùng cha mẹ đi thành phố, Trương Kim Hổ cả người dường như nhậm lấy đả kích.
Cũng không phải do Trần Trừng rời đi mà là do nò thiếu một đối tượng để bắt nạt.
Là Trần Trừng cùng chị gái của nó theo cha mẹ đi thành phố.
HẾT CHƯƠNG 192.
~•~•~•~•~•~
- truyenwk.com: __S_K_Y_s -
- Fanpage: Bản dịch 0 đồng -
~•~•~•~•~•~
CHƯƠNG 193.
Nó cũng muốn đi.
Nghe nói ở thành phố rất tốt, có nhiều đồ chơi vui nhộn, có nhiều đồ ăn ngon, nó muốn đi.
Càng muốn ở chung với cha mẹ.
Mặc dù tính cách của Trương Kim Hổ xấu xa nhưng tình cảm quấn quýt của nó đối với cha mẹ là thật.
Nó cảm thấy thời gian ở bên cha mẹ rất vui vẻ, rất hạnh phúc.
Đây cũng là nguyên nhân nó thường xuyên ra ngoài khoe khoang với cha mẹ.
Nhưng bây giờ Trần Trừng và Trần Li đều đã đi thành phố sống cùng cha mẹ, thế mà cha mẹ nó lại không chịu.
Khi mẹ Trương Kim Hổ lôi hành lý sắp rời đi, nó lập tức đứng dậy, ôm chặt lấy bắp đùi của bà.
Nó chảy nước mắt cầu xin nói: — "Mẹ ơi, mang con theo cùng có được hay không?"
"Trương Kim Hổ buông tay ra, con nghĩ chúng ta đi thành phố là đi chơi sao? Con làm như vậy là không hiểu chuyện, mau buông tay, nếu không mẹ không đuổi kịp xe." — mẹ Trương Kim Hổ trừng mắt nhìn nó, không ngừng xem thời gian trên điện thoại
"Không buông, không buông, trừ khi mẽ dẫn con đi."
"Kim Hổ ngoan, cha mẹ của con phải đi kiếm tiền, sau này mới có thể mua đồ chơi và đồ ăn ngon về." — Bà nội Trương Kim Hổ an ủi nó.
Nó vung tay bà ra, vẫn như cũ ôm chặt chân mẹ không buông.
"Trương Kim Hổ!" — Đúng lúc này cha của nó đi tới, dùng sức kéo nó từ trên đùi vợ kéo ra, bế nó lên không nói lời nào, trực tiếp tét mông nó mấy cái.
Cha Trương Kim Hổ vốn là một người cường tráng, sức lực lại lớn, hiện tại lại đang vội mà con trai còn khóc không cho đi, thực sự nháo đến người mệt mỏi, sức lực không tự chủ tăng thêm một chút.
Trương Kim Hổ bị đánh rất đau, nước mắt ào ào rơi xuống.
Nó đau nói không ra lời.
Sau khi cha Trương Kim Hổ đánh xong liền ném nó xuống đất, mang theo vợ rời khỏi nhà
Trương Kim Hổ chịu đựng đau đớn, khó khăn đứng lên, muốn đi chặn cha mẹ, nhưng đợi đến khi nó đến trước cửa hình bóng của cha mẹ đã sớm không nhìn thấy.
Trương Kim Hổ thất thần đứng tại chỗ, đôi mắt vẫn như cũ tràn đầy nước mắt.
Nó muốn nói cho mẹ, nếu như mang nó cùng đi thành phố nó có thể ít chơi một món đồ chơi, ăn ít hơn một chút đồ ăn ngon, nhưng lời còn chưa nói ra cha mẹ đã đi rồi.
"Kim Hổ vào nhà đi, ông nội đi rửa táo cho con ăn." — ông nội Trương Kim Hổ nhìn cháu trai đứng ở cổng không nói lời nào.
Trương Kim Hổ không nói cũng không động, chỉ là cứ nhìn về phương hướng cha mẹ rời đi.
Cuối cùng ông nội Kim Hổ xoay người ôm lấy nó.
Trương Kim Hổ nhìn chằm chằm về phía cổng làng một chút mới thu hồi ánh mắt, cả người như mất tinh thần không còn vẻ ngnag ngược càn rỡ như xưa.
-
Một nhà Ân Âm ngồi trằn trọc một ngày trên xe cuối cùng cũng tới thành phố H.
Trên đường đi hai bạn nhỏ rất là thích thú, nhìn qua cửa sổ là một thế giới khác với làng Hồng Kiều.
Ân Âm kiên nhẫn kể cho hai đứa hết những thứ ven đường đi, trong thành phố có nhiều đồ vật họ chưa từng tiếp xúc qua.
Đối với những sự lạ lẫm này bọn nhỏ rất hiếu kì, hưng phấn, kích động còn có chút thấp thỏm, bọn nhỏ sợ mình không thể thích ứng được cuộc sống bên ngoài.
Cũng may Ân Âm và Trần Lập một mực giải thích, cổ vũ, nên hai đứa nhỏ có chút bất an cũng dần bình tĩnh lại.
Về sau bởi vì thời gian ngồi trên xe tương đối dài nên hái đứa ngủ thϊếp đi.
Ân Âm thầm thấy may mắn chính là ông nội Trần và hai đứa nhỏ không có say xe.
HẾT CHƯƠNG 193.
Lời tác giả: Trương Kim Hổ cũng khá đáng thương.
~•~•~•~•~•~
CHƯƠNG 194.
"Lệ Chi, Tranh Tử dậy đi, chúng ta đến nơi rồi."
Trần Li và Trần Trừng đang ngủ, mở mơ màng màng bị đánh thức.
Trần Trừng dụi mắt nói: — "Cha mẹ ơi đến nhà rồi ạ?"
"ừm, đến rồi."
Kỳ thật nói là nhà không bằng nói là chỗ ở, dù sao nơi này cũng là do vợ chồng bọn họ thuê, bọn họ cũng không nghĩ sẽ mua lại.
Mặc dù hai người không có tiền nhưng cũng sẽ không để thiệt thòi cho bản thân, hơn nữa trong lòng Trần Lập thì Ân Âm chính là vợ của hắn, làm sao hắn có thể để đại tiểu thư của mình ở nơi chật hẹp, dơ dáy bẩn thỉu, thậm chí còn không an toàn như làng đô thị được.
Thế là sau khi cắm rễ ở thành phố H hai người liền thuê nhà, chính là hai phòng ngủ một phòng khách, nếu như chỉ có hai người Ân Âm và Trần Lập thì hoàn toàn đủ ở, nhưng hôm nay hai đứa nhỏ và ông cụ cũng tới.
Căn nhà một chút đã không đủ ở.
"Trước tiên cứ ở giống như dưới quê đi, hai ngày nữa chúng ta đi khu nhà cho thuê kia đổi một căn ba phòng ngủ một phòng khách." — Ân Âm nói.
Trần Lập gật đầu tán thành.
Môi trường của chung cư tươi đẹp, sáng sủa khác hẳn với sự chật hẹp và ánh sáng mờ đục ở nhà cũ dưới quê, khi đến đây hai đứa nhỏ cực kì tò mò.
Vào ban đêm khi Trần Li và ông nội Trần ngủ sâu, Ân Âm và Trần Lập lặng lẽ ngồi nói chuyện trong phòng khách.
Trước đó bọn họ đã thảo luận qua, bây giờ tiền tiết kiệm của hai người có khoảng 50 vạn, đều ở trong thẻ của Ân Âm, không sai, sau khi Trần Lập hoàng thanh công trình đều đúng hạn nộp tiền lên, trong người chỉ có một chút tiền tiêu vặt mà Ân Âm cho.
50 vạn này lúc đầu bọn họ dự định sẽ giao tiền cọc mua nhà ở thành phố H, nhưng bây giờ đón hai đứa nhỏ và ông cụ lên thành phố nên kế hoạch đã bị rối loạn.
Thứ nhất, nhà ở cần đổi một nơi rộng hơn, tiền thuê tự nhiên cũng cao hơn.
Thứ hai, hai đứa nhỏ cần chuyển trường, hai vợ chồng muốn chuyển thì phải cần chi phí.
Mà khoản phí này lại không hề ít.
Xem ra hiện tại không có cách nào mua được nhà, cũng may bây giờ không có chuyện gì, nếu không với số tiền đó thì ở thành phốt thật sự không đủ sống.
Trần Lập ôm Ân Âm trong lòng, nói: — "Vợ à,anh sẽ cố gắng, anh sẽ cố gắng để một người năm nhà chúng ta sống hạnh phúc."
"Ừm, em tin anh."
Trần Lập là một người có lòng cầu tiến, Ân Âm đương nhiên tin tưởng hắn, bất quá bản thân cô cũng cần cố gắng.
-
Hôm sau hai vợ chồng đều bận công việc bù lu bù loa lên.
Đầu tiên hai người đi tới bất động sản, thuê một căn nhà có ba phòng ngủ một phòng khách trong khu chung cư, lại bắt đầu lên mạng lựa chọn một trường tiểu học phù hợp cho hai đứa nhỏ đi học.
Sau khi đi khảo sát thực tế cuối cùng chọn tiểu học Dục Dương, xem như là một trường tiểu học trọng điểm không tệ, miễn thi đầu vào nhưng chi phí có chút đắt, tiểu học Dục Dương ở gần chung cư của bọn họ, ông nội Trần có thể đưa đón hai đứa đi học.
Cách ngày khai giảng còn mấy ngày, một nhà mầy người lại dọn nhà, Ân Âm dẫn hai đứa nhỏ và ông cụ đi mu quần áo, quan trọng là hai đứa bé nên đi cắt tóc, nên mua quần áo.
Hai đứa vừa hồi hợp vừa chờ mong ngày tựu trường.
Cuối cùng cũng tới ngày khai giảng, hai người vốn định cùng đưa bọn nhỏ đi đến trường nhưng không nghĩ tới Trần Lập nhận được một công trình, còn phải đi đến thành phố G kế bên.
Mặc dù Trần Lập nhậm dự án nhưng trước giờ đều ở thành phố H, sau khi tiếp nhận liền mất rất nhiều thời gian, hắn không yên lòng để vợ ở nhà một mình.
Lần này công trình bên thành phố G cho tiền công khá cao, nhưng Trần Lập không muốn đi, lúc trước chỉ có, hiện tại thì vợ con và cha hắn đều ở đây.
HẾT CHƯƠNG 194.
~•~•~•~•~•~
Cảm ơn mọi người đã ủng hộ ❤❤❤
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...