Ví dụ như hôm nay Ân Âm mua quần áo cho Cố Gia Mộc.
Ân Âm phải lặp đi lặp lại "Mẹ mua quần áo cho con".
Nếu Ân Âm cẩn thận tường thuật lại chuyện này, làm cho Cố Gia Mộc nhớ thật kỹ, vậy thì một ngày nào đó sau này khi Cố Gia Mộc nhìn thấy quần áo sẽ nhớ rõ là mẹ mua cho mình, có lẽ ở một thời điểm nào đó khi cậu bé nhìn thấy quần áo sẽ gọi "mẹ".
Hoặc có thể khi nhìn thấy mẹ, cậu bé sẽ nói "quần áo".
Đối với trẻ tự kỷ, khi chúng ta nói chuyện với chúng tương đương với việc chúng ta đang xuất mà những đứa bé đó thì không thể nào nhập, nhưng miễn là có sự kiên nhẫn, có lẽ chỉ cần hai, ba tháng thì sẽ có hiệu quả.
Bởi vì Ân Âm đặt quần áo trước mắt cậu bé, nên tầm mắt của Cố Gia Mộc bị ép nhìn lên trên đó, Ân Âm lặp đi lặp lại với con trai nhiều lần nhưng Cố Gia Mộc không nói gì, cũng không có bất kỳ động tác nào.
Ân Âm kéo bàn tay nhỏ bé của con trai đặt lên quần áo, dẫn dắt cậu bé vuốt ve quần áo một cách cẩn thận.
Lúc này tiếng chuông điện thoại của Ân Âm lại vang lên, đầu kia truyền đến giọng nói dịu dàng của Cố Thế An.
"Hai mẹ con đang ở đâu?" - Cố Thế An hỏi.
Ân Âm biết Cố Thế An đã vào trung tâm thương mại nên gửi định vị cho anh.
"Được rồi, hai mẹ con ở đó chờ anh, anh sẽ tới ngay".
Ở chỗ Ân Âm không nhìn thấy, Cố Gia Mộc vẫn đặt tay trên quần áo, bàn tay nhỏ bé đang yên ổn, bỗng nhiên ngón tay út lại động đậy, nhẹ nhàng vuốt quần áo rồi dừng lại.
Cố Thế An tới, còn mua một hộp kem.
Ân Âm thích nhất là kem vị khoai môn, thỉnh thoảng Cố Thế An sẽ mua cho cô một hộp, cô vợ nhỏ sẽ rất vui vẻ.
Quả nhiên là Ân Âm rất vui.
Cố Thế An rất tự nhiên mà ôm Cố Gia Mộc, Ân Âm mở kem ra, không chỉ ăn một mình mà thỉnh thoảng còn đút cho hai cha con ăn.
Đối với Cố Thế An mà nói, chỉ cần là đồ ăn vợ đưa, cho dù là đồ thừa mà vợ để lại anh cũng sẽ ăn hết.
Mà Cố Gia Mộc ngoại trừ một ngày ba bữa phải có trứng gà ra thì cậu bé cũng không kén chọn, người khác cho ăn cái gì thì cậu bé ăn cái đó.
Cố Gia Mộc không nói gì, nhưng khóe mắt cậu bé hơi nheo lại, có thể nhìn ra được bé con rất thích loại kem này.
Đúng lúc này, khi đi ngang qua cửa hàng đồ chơi nào đó, Cố Gia Mộc chợt giãy dụa.
"Mộc Mộc, làm sao vậy con?"
Thấy ánh mắt Cố Gia Mộc dừng lại ở cửa hàng đồ chơi, Ân Âm và Cố Thế An liếc nhau, trong mắt xẹt qua một tia mừng rỡ.
Nếu Cố Gia Mộc có thể bày tỏ mong muốn của mình đối với đồ chơi thì xem như là một loại biểu hiện không tồi.
Cố Thế An ôm con trai vào cửa hàng đồ chơi.
Ân Âm nói: - "Mộc Mộc, con thích đồ chơi nào?"
Cố Gia Mộc không có đáp lại, cũng không nhìn cô, ánh mắt chỉ dừng lại trên một cái hộp nhạc.
Cái hộp nhạc đang xoay tròn, tản ra ánh sáng đầy màu sắc, còn phát ra một khúc dương cầm "Canon".
Ân Âm và Cố Thế An đã hiểu rõ.
Họ biết rằng hầu hết trẻ tự kỷ nhạy cảm hơn với ánh sáng và những thứ xoay tròn.
Gia Mộc thích những thứ có thể phát ra ánh sáng.
Ân Âm mua hộp nhạc, quả nhiên Cố Gia Mộc yêu thích cầm trên tay không muốn buông.
Cô có hơi mất mát, nhưng lại rất vui khi thấy con trai có thêm một món đồ chơi yêu thích.
Chỉ là hình như con trai thà có đồ chơi cũng không cần người người nhà làm bạn, tuy rằng Ân Âm biết đó không phải là do thằng bé muốn, nhưng cô vẫn có chút đau lòng.
Ân Âm lại nói: - "Hộp nhạc, hộp nhạc, ba mẹ, mua, mua! " - Thời thời khắc khắc cô đều giúp Cố Gia Mộc tập luyện tường thuật tình huống.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...