Giọng nói của Ân Âm vừa vang dội lại mạnh mẽ, nó vang vọng ở trong Đại Lôi Âm Tự một lúc lâu, cuối cùng cô mới lớn tiếng hỏi: — "Như Lai, ta nói có đúng hay không? Ngươi có nhận ra hay không?"
Như Lai nhìn Ân Âm chằm chằm, thật lâu sau mới hỏi: — "Rốt cuộc ngươi là ai?"
"Ta là ai, từ đâu tới không quan trọng, quan trọng là ngươi đã nhiều lần tính kế con trai ta, còn muốn giết chết nó, Như Lai à, nợ mới lẫn nợ cũ chúng ta nên thanh toán một lượt thôi, lần này ta không thể tha thứ cho ngươi được nữa".
Ân Âm vươn bàn tay trắng nõn ra, Tôn Ngộ Không vừa nhìn động tác này của cô đã lập tức hiểu ý mà đưa gậy Như Ý qua.
"Đến đây".
— Nói xong Ân Âm phi thân đến chỗ Như Lai.
Ân Âm không hạ thủ lưu tình, thần lực thông qua gậy Như Ý đánh về phía Như Lai.
Như Lai vội vàng ra tay chống đỡ, đánh nhau với Ân Âm.
Đối với Như Lai mà nói thì thế giới này không có ai là đối thủ của hắn.
Nhưng Ân Âm lại là ngoài ý muốn, từ lần đầu tiên Ân Âm xuất hiện hắn đã cảm thấy không ổn, nhưng lại không có cách nào chủ động ra tay với cô, thậm chí còn cảm giác được sự nguy hiểm trên người cô.
Khi đó Như Lai cho rằng nữ nhân này không chỉ là ngoài ý muốn mà còn có thể là phiền toái, bởi vì hắn biết Tôn Ngộ Không trời sinh là khỉ đá nên căn bản không có mẹ.
Bây giờ xem ra nữ nhân này quả thật đúng là phiền toái lớn.
Lần này đối mặt với Như Lai, ngoại trừ khống chết thần lực không cho nó vượt tầm kiểm soát khiến cho thế giới này sụp đổ thì Ân Âm cũng không hạ thủ lưu tình.
So với Đường Tăng, Trư Bát Giới và những thần tiên trên Thiên Đình thì cô càng muốn đánh Như Lai hơn, đã muốn đánh hắn từ lâu rồi.
Như Lai mới là đầu sỏ của việc đi Tây Thiên thỉnh kinh này.
Như Lai vốn tưởng rằng phiền toái này chỉ là biến số nên cũng không để Ân Âm vào mắt, nhưng hôm nay lại bị đánh cho lui về sau thì hắn lại có chút hoảng hốt.
"Các ngươi còn đứng đó làm gì nữa".
— Như Lai bị Ân Âm dùng gậy Như Ý đánh vào lần nữa thì quét mắt qua chúng Phật trong Đại Lôi Âm Tự một cái.
Lần này tất cả các vị Phật đều đến vây quanh Ân Âm.
Tôn Ngộ Không muốn giúp đỡ nhưng lại bị Ân Âm ngăn cản.
"Con trai, mẹ của con rất lợi hại, cho dù là nhiều người gấp mười lần thì cũng không làm gì được ta".
— Giọng điệu của Ân Âm tùy tiện ngông cuồng, nhưng điều cô nói đúng là sự thật.
Không bao lâu những vị Phật kia đã bị Ân Âm đánh ngã xuống hết toàn bộ.
Bây giờ là tới lượt ngươi Như Lai à, yên tâm, ta sẽ không để ngươi ngã xuống".
— Ân Âm xuất ra một luồng kim quang bay vào trong cơ thể Như Lai.
Trong nháy mắt mặt của Như Lai vặn vẹo, phảng phất như có thứ gì đó trong thân thể bị xé rách.
"Vô Thiên, ta thả ngươi ra nhưng tương lai ngươi có thể trở thành Phật tổ hay không thì phải xem ngươi".
【Vô Thiên Phật Tổ: Xem chi tiết Tây Du Ký hậu truyện】
Ân Âm tiếp tục nói: — "Vạn vật đều có phân biệt thiện ác, nhưng thiện thì có thật sự tuyệt đối là thiện? Ác có thật sự tuyệt đối là ác? Ta không tin Như Lai là thiện, cũng không tin ngươi là ác.
Vô Thiên, Tây Thiên này ta giao cho ngươi".
Vô Thiên trong cơ thể Như Lai bái lạy Ân Âm lần cuối cùng.
-
Đã rất lâu kể từ sự kiện Tôn Ngộ Không thật giả ở Đại Lôi Âm Tự, lâu đến khi Như Lai đã không còn thời gian để thiết lập chướng ngại vật cho Tôn Ngộ Không, lâu đến khi đám người Đường Tăng đã lấy kinh xong và thành Phật.
Nhưng Tôn Ngộ Không cũng không trở thành cái gọi là "Đấu Chiến Thắng Phật", nó trở về bên cạnh Ân Âm, cùng cô chu du thiên hạ với tư cách là một Tề Thiên Đại Thánh vô ưu vô lo.
Thời gian vội vã, không biết bao nhiêu ngày đã trôi qua.
Ngày hôn đó Ân Âm từ bên ngoài trở về động Thủy Liêm ở Hoa Quả Sơn, nhìn thấy Tôn Ngộ Không vừa tỉnh lại từ trong mộng rồi nhìn chằm chằm cô một lúc lâu, thậm chí lúc cô đi qua còn nắm chặt góc áo của cô.
"Làm sao vậy?" — Ân Âm cảm thấy nó có hơi kỳ lạ, mới hỏi.
Tôn Ngộ Không lắc đầu, cụp mắt xuống.
Chỉ là đột nhiên nó mơ thấy một giấc mơ và cuối cùng nhớ ra rằng, nguyên lai là nó không có mẹ.
Nó không biết tại sao mẹ lại xuất hiện và vì sao lại trở thành mẹ nó, nhưng nó cảm thấy rất may mắn, cũng rất hạnh phúc.
Mẹ, cảm ơn mẹ vì đã đến bên con, cảm ơn mẹ đã bảo vệ con, cảm ơn mẹ đã luôn tin con.
Chỉ cần người ở bên cạnh, cho dù không thể trở thành Tề Thiên Đại Thánh, dù không thể trường sinh bất lão cũng chẳng sao.
Mẹ ơi, con thật may mắn được làm con trai mẹ, con yêu mẹ.
Tôn Ngộ Không ôm lấy Ân Âm, cố kìm nước mắt.
Ân Âm hậu tri hậu giác ý thức được chuyện gì xảy ra, nhưng cũng không ai nói gì, cô sờ đầu Tôn Ngộ Không, thầm nói: Con vĩnh viễn là con khỉ nhỏ mà mẹ yêu thương nhất..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...