Xuyên Nhanh Trở Thành Bà Mẹ Tốt


Chuyện chiếc vòng kim cô sau khi tỉnh lại Đường Tăng cũng không nhắc tới nữa, Tôn Ngộ Không cũng coi như không biết, hai người cứ tiếp tục đi lên con đường Tây Thiên thỉnh kinh, mà ở giữa đường, Đường Tăng cũng thu nhận Trư Bát Giới làm nhị đồ đệ, Sa Tăng làm tam đồ đệ.

Ngày hôm đó bốn thầy trò đi qua Bạch Hổ Lĩnh.

Ân Âm vẫn ẩn thân đi theo Tôn Ngộ Không, tận mắt chứng kiến con trai mình bảo vệ Đường Tăng như thế nào, làm sao giúp hắn đánh yêu quái, thu phục Trư Bát Giới và Sa Tăng.

Chỉ là hôm nay ở Bạch Hổ Lĩnh này không dễ chịu.

Bạch Hổ Lĩnh là nơi ở của Bạch Cốt Tinh.

Chính là vì Bạch Cốt Tinh này nên Tôn Ngộ Không lại lần nữa bị Đường Tăng hiểu lầm, bị làm tổn thương và còn bị đuổi đi.

Còn có Trư Bát Giới kia cũng chính là một cây gậy đục nước béo cò.


Khi Ân Âm đang lẩm bẩm, bốn thầy trò bên này đã dừng lại nghỉ ngơi, Tôn Ngộ Không rời đi hái trái cây trong rừng, để lại Trư Bát Giới và Sa Tăng bảo vệ Đường Tăng.

Không bao lâu thì nghe được tiếng bước chân cách đó không xa truyền đến.

Ân Âm nhếch môi cười, có chút trào phúng, cuối cùng cũng đến rồi.

Bên này mấy người Đường Tăng rất nhanh đã phát hiện có người đến, Đường Tăng đặc biệt phái Trư Bát Giới đi kiểm tra.

Chỉ thấy người đi tới là một nữ tử trẻ tuổi, nàng xinh đẹp như hoa, băng cơ ngọc cốt, cổ áo lộ ra bộ ngực mềm mại, giọng nói du dương như tiếng chim chích chòe.

Trư Bát Giới chỉ nhìn thoáng qua, lập tức động sắc tâm.

Nhìn một hồi lâu hắn mới mở miệng hỏi thăm cô nương này đến từ đâu.

Thì ra cô nương này ở Bạch Hổ Lĩnh, trong nhà có cha mẹ già, còn có một vị hôn phu ở rể, hôm nay đến là vì làm buổi cúng dường trai tăng.

Nữ tử còn lấy ra cơm thơm ngon muốn đưa cho đám người Đường Tăng, lại mời bọn họ đến phủ làm khách.

Trư Bát Giới hoàn toàn bị sắc tâm mê hoặc, căn bản nhìn không ra đó là yêu quái, cầm cơm thơm ngon kia còn muốn ăn.

Không ngờ hắn chưa bỏ vào miệng Tôn Ngộ Không đã trở về, trực tiếp đánh tới một gậy, đánh chết nữ tử trẻ tuổi.

Bạch Cốt Tinh nhanh chân chui ra từ trong thân thể của nữ tử trẻ tuổi, rồi chạy trốn.

Ân Âm ở một bên nhìn, thầm nghĩ thật đáng tiếc, con trai nên về trễ một chút, như vậy mới để Trư Bát Giới được ăn "cơm thơm ngon" kia.


Lời nói của Ân Âm Tôn Ngộ Không không nghe được, nó đang phải đối mặt với sự chỉ trích của Đường Tăng.

"Tôn Ngộ Không, ngươi lại đánh chết người".

— Đường Tăng tức giận nói.

Tôn Ngộ Không nói: — "Sư phụ, nữ tử kia rõ ràng là yêu quái".

"Cái gì mà yêu quái, đó rõ ràng là một vị nữ bồ tát thiện tâm, nàng có lòng tốt muốn đem cơm cho chúng ta, ngươi lại coi nàng là yêu quái".

Tôn Ngộ Không cười lạnh: — "Lúc ta ở Hoa Quả Sơn không biết đã gặp qua bao nhiêu yêu quái, ta còn nhìn không ra ư, không tin thì các người tự mình xem".

Chỉ thấy cơm thơm thoạt nhìn ngon miệng lại biến thành giòi.

Đường Tăng nhìn thấy điều này cũng tin vài phần, nhưng hết lần này đến lần khác Trư Bát Giới lại xen vào: — "Sư phụ, người đừng bị sư huynh lừa gạt, đây có thể là thuật biến hình của hắn mà thôi, nữ tử kia sao có thể là yêu quái".


Ân Âm nghe Trư Bát Giới nói sắc mặt liền trầm xuống, thật sự nên trao cho hắn một giải thưởng lớn là "Đồng Đội Heo".

Trong nguyên tác, Trư Bát Giới thậm chí còn châm ngòi, để Đường Tăng niệm chú Tôn Ngộ Không, nhưng bây giờ cái vòng kim cô này đang ở trên đầu Đường Tăng, hắn có bản lĩnh thì niệm xem.

Hiện tại Đường Tăng vẫn nghe theo lời khiêu khích của Trư Bát Giới, lại muốn đuổi Tôn Ngộ Không đi.

Tôn Ngộ Không vốn muốn đi, nhưng vì Đường Tăng đã cứu nó khỏi Ngũ Hành Sơn nên nó luôn phải báo ân.

Nó đã đồng ý cùng Đường Tăng đi Tây Thiên thỉnh kinh, nên cũng không muốn làm người bội bạc.

Cuối cùng dưới sự khẩn cầu của Tôn Ngộ Không, Đường Tăng nói rằng hắn sẽ tha thứ cho Tôn Ngộ Không một lần.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận