"Con không cần phải đi nhanh như vậy, vừa nải mẹ đã sắp xếp xong cho hắn rồi, sẽ không có nguy hiểm gì.
Hai mẹ con chúng ta khó khăn lắm mới gặp được nhau, phải tìm một chỗ tốt để ôn chuyện mới đúng".
Tôn Ngộ Không chần chờ một hồi rồi đồng ý, người nó tin tưởng nhất trên thế giới này chính là mẹ.
Về phần Ân Âm có an bài tốt cho Đường Tăng hay không, đương nhiên là không có rồi, bản tính của Đường Tăng giống như con gián vậy, đánh mãi không chết, hơn nữa Quan Âm cũng sắp xuất hiện rồi.
Hiện tại hãy để Đường Tăng hưởng thụ giấc mộng đó thật tốt đi.
-
Bên này Đường Tăng ở một mình trong sương mù, xung quanh tất cả đều trống rỗng, cũng chẳng có ai khác.
"Ngộ Không, Ngộ Không..." — Hắn hô tên Tôn Ngộ Không, nhưng thế nào cũng không có hồi đáp, một lúc sau hắn mới bừng tỉnh đại ngộ, đúng rồi, vừa rồi Tôn Ngộ Không đã đi rồi.
"Con khỉ này thật đúng là không ra gì, nó như vậy sao có thể xứng vào Phật môn, đi Tây Thiên thỉnh kinh".
— Đường Tăng lẩm bẩm, đúng lúc này sương mù dày đặc tản ra, phía trước hình như có người.
Đường Tăng mừng rỡ, nhìn kỹ thì không ngờ là sáu tên cướp kia, bọn họ không phải đã bị Tôn Ngộ Không giết chết rồi sao?
Hắn còn chưa nghĩ xong một thanh đao lớn đã đặt trên cổ hắn, khí lạnh thấu xương lập tức xâm nhập vào trong cơ thể, hắn nhịn không được run rẩy.
"Các vị thí chủ..."
"Thí chủ cái gì? Đừng nhiều lời, hòa thượng, nhanh chóng đem tất cả tiền tài của ngươi giao ra".
— Tên cầm đầu vừa nói là một người cao lớn.
"Các vị thí chủ, sao các người có thể làm cướp, làm chuyện ác được, thí chủ, buông vũ khí xuống đi".
"Ngươi dài dòng quá đó".
— người nọ không kiên nhẫn, lại dí đao sát thêm vài phần trực tiếp cắt ngang lời Đường Tăng, rồi nói với một người trong số đó: — "Đi, ngươi đi xem có thứ gì đáng giá".
Hành lý của Đường Tăng nhanh chóng bị lật ra, cuối cùng chỉ tìm được một cái bát ăn bằng đồng.
"Lão đại, cái này đáng giá".
— Tên cướp vui vẻ nói.
Tầm mắt Đường Tăng dừng lại trên bát đồng, đồng tử co rụt lại, vội vàng ngăn cản: — "Các người không được lấy cái đó, cái bát đồng đó là do nghĩa huynh bần tăng tặng, đối với bần tăng có ý nghĩa rất lớn".
Sáu tên cướp nghe lời hắn nói, liếc nhau một cái rồi cười haha.
"Hòa thượng, xem ra là ngươi luyến tiếc đi.
Mang bát đồng đi, đúng rồi, còn có con ngựa kia cũng dắt đi".
— Hắn có thể nhìn ra được con ngựa kia không tồi.
Ngay khi sáu tên cướp xoay người muốn rời đi, bỗng nhiên một trong những tên đó ngừng lại, nói với lão đại kia: — "Lão đại, nếu không thì cũng mang hoàng thượng kia theo đi".
Lão đại nhướng mày: — "hả?"
"Lão đại, ngươi nhìn hoàng thượng kia lớn lên có bao nhiêu tuấn tú, da thịt mềm mại lại trẻ tuổi, ngươi nói xem nếu như đem bán hắn cho Tiểu Quan Quán, thì được bao nhiêu tiền?"
Lão đại vừa nghe ánh mắt lập tức sáng ngời, một đôi mắt quan sát Đường Tăng từ trên xuống, càng nhìn càng thấy hài lòng, cướp người đi bán cũng không phải bọn họ chưa từng làm qua.
Hắn cam đoan hòa thượng tuấn tú ở trước mặt này nhất định bán được không ít tiền.
"Được, vậy thì cũng mang theo hắn đi".
"Các người muốn làm gì, xin buông bần tăng ra...".
Đường Tăng chính là tên yếu ớt tay trói gà không chặt, đương nhiên không thể so với năm đại nam nhân, lại còn bị lưỡi đao kề lên cổ.
Cứ như vậy hắn bị đưa đến trại của những tên cướp này.
"Đi, lập tức đi gọi lão Quy ở Sở Phong quán đến".
— Sở Phong quán chính là một tiểu quan quán chính tông.
Đường Tăng vốn còn không biết đó là chỗ nào, mãi đến khi tên cướp kia đắc ý nói, hắn mới có phản ứng, hắn giống như bị sét đánh, cả người tức giận đến sắc mặt đỏ bừng..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...